Chương 110: Thổ Lâu…..
Chênh lệch quá lớn.
Phân bộ Đặc Bạn Xử phản ứng rất nhanh, không thể nói là non kinh nghiệm, nhưng khi thực lực của đối phương chênh lệch quá lớn, cho dù tận lực đánh trả, cũng không phải địch thủ của nó —— Cái này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, thành viên mạnh nhất phân bộ Đặc Bạn Xử nơi này chỉ mới cấp bảy, mà cái con sơn dương kia đã cấp mười!
Nhưng mà, ngay cả khi họ bị thương nặng, miễn là họ còn có thể di chuyển, các thành viên của phân bộ vẫn đứng lên và lao về phía con sơn dương một lần nữa, bọn họ không sợ chết! Nếu bọn họ có thể cầm cự lâu hơn một chút nữa thì tốt quá, chỉ một chút nữa thôi là người dân ở phố La Hương và du khách có thể tranh thủ chạy trốn.
Hơn nữa con sơn dương này xác thực không kén ăn, hay nói cách khác, những đội viên tràn đầy năng lượng này ăn ngon hơn so với người bình thường, nó không chút do dự lao ra, sau đó húc đầu một cái, cắn lấy người đội viên gần nhất.
Có lẽ vì trước đó con sơn dương không để ý nên đã cướp cái xác của thành viên tổ giám định bị nó cắn cổ, lần này nó xé một miếng thịt lớn từ eo và bụng của một thành viên trong đội rồi nhai ngấu nghiến trong miệng.
Các thành viên khác trong đội vô cùng tức giận, nhưng họ không phải là đối thủ của con sơn dương, chỉ có thể nhìn con sơn dương nhai xác đồng đội của mình, bọn họ đã cẩn thận đề phòng và mau chóng sơ tán dân thường càng sớm càng tốt…
Kể từ khi dị thú sống lại cho tới nay, cho dù có một số dị thú có tình cảm tốt với con người, nhưng vẫn có rất nhiều, rất nhiều người chết trong miệng các loại dị thú có thiên phú đặc biệt.
Một phần không nhỏ trong số họ là các thành viên trong đội ở tổng bộ và các chi nhánh Đặc Ban Xử, những người đang ở tuyến đầu chiến đấu chống lại những con dị thú.
Tình huống lần này rất nguy cấp, nhưng cũng không thể nói là tồi tệ nhất, bởi vì có rất nhiều đồng đội của họ từng hi sinh anh dũng bằng nhiều phương thức khác nhau, rất nhiều người đã ra đi trong tình trạng hết sức thảm thiết, khiến cho người ta không nỡ nhìn.
Chỉ có thể nói, lần này vô cùng chấn động, dù sao ngay cả một chút năng lực phản kháng bọn họ cũng không có…..
Giờ phút này, mỗi một tiếng sơn dương nhai nuốt đều là cái gai đâm vào lòng các thành viên trong đội, khiến họ đau đớn vô cùng, nhưng bọn họ lại không có cách nào, đó, đó chính là tính mạng của đồng đội bọn họ!
Bọn họ vừa sơ tán đám đông vừa rỉ máu trong lòng, và khi bọn họ cẩn thận băng bó vết thương cho nhau, tìm kiếm cơ hội tiếp theo để đối phó với con sơn dương cấp mười kia thì đột nhiên có hai bóng người xuất hiện trước mặt họ.
Khi sự tình đột nhiên phát sinh, một người trong đội không khỏi sửng sốt, lập tức lo lắng nói: “Chạy đi, Đặc Ban Xử đang phong tỏa đường phố, không thể—”….
Nhưng hắn còn chưa nói xong, một đội viên khác đã nhanh chóng vươn tay kéo hắn ngăn không cho nói nữa.
Hắn bị nghẹn, thiếu chút nữa là ho sặc sụa.
Người đồng đội vừa kéo hắn thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy đó rất có thể là người đến giúp đỡ.”
Đội viên trước đó có chút kinh ngạc: “Làm sao anh biết được?”
“Bây giờ cậu đi về phía trước nhìn xem, có thể thấy rõ hơn đó.”
“Hả?”
Ánh mắt của hai thành viên trong đội cùng nhau hướng về phía trước.
Thì ra hai bóng người đó vẫn đi về phía trước, bước chân rất chậm, nhưng mỗi bước đều tiến về phía trước mấy mét, lúc này đã đi tới trước mặt con sơn dương.
Điều này, đó là năng lực đặc thù à.
Mà điều làm cho thành viên trong phân bộ càng thêm hi vọng đó chính là, bọn họ đã nhớ ra ai là người có loại năng lực này, sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ có một ít video hướng dẫn, trong những video đó thường xuyên sẽ có người mặt một nhân vật, đó là một chàng trai trẻ, trong video sẽ cho thấy cách họ xuất hiện, cách họ đối phó với những con dị thú mạnh mẽ và cách họ thể hiện sức mạnh vô song.
Trong số đó, có một cảnh tượng rất dễ thấy, hầu như lần nào cũng xuất hiện, đó là luôn có ít nhất một vị lão đại khi di chuyển sẽ có cảm giác như đang dùng “Súc địa thuật”.
Ngoại trừ người này ra thì không có bất cứ người nào ở Đặc Ban Xử hoặc là cường giả ở dân gian sử dụng loại kỹ năng tương tự.
Ngay cả những đạo sĩ trong các đạo quan đạo giáo lớn, có bối cảnh thâm hậu cũng gần như không thể sử dụng loại năng lực này.
Vậy bây giờ có cần phải nói ra không?
Hai thanh niên đẹp trai không sợ sơn dương này chắc chắn là Lận đội và Nhan đại sư thần long kiến thủ bất kiến vĩ !
Có hai lão đại ở đây, bọn họ được cứu rồi!
Thành phố của bọn họ cũng được cứu rồi!
Khi Nhan Trinh và Lận Dương Phong chạy đến hiện trường, đương nhiên cảnh tượng các thành viên trong tiểu đội đã anh dũng chiến đấu với dã thú cũng lọt vào mắt họ, điều này khiến Nhan Trinh có chút cảm khái: “Bọn họ thật là chăm chỉ và dũng cảm.”
Lận Dương Phong biết nhiều hơn Nhan Trinh về những con người đoản mệnh nhưng tinh thần bất khuất này, cho đến tận bây giờ bọn họ vẫn luôn hi sinh bản thân mình để cho cả nhóm được sống sót qua những tình huống nguy hiểm, khi nhìn thấy cảnh này, cậu không khỏi xúc động.
Lận Dương Phong nói: “Anh biết con này?”
Nhan Trinh gật đầu: “Đúng vậy, nó là thuộc hạ của Cùng Kỳ, một con Thổ Lâu cấp mười.” Nói đến đây, anh thở dài, “Đáng tiếc, con dị thú này đã bẩn rồi, trong núi tôi cũng có một đám, nhưng cao nhất chỉ mới cấp tám, so với con cái này kém hơn rất nhiều.”
Như đã nói lúc trước, trên Tích Thạch sơn cái gì cũng có, đương nhiên loại dị thú như Thổ Lâu cũng có, chúng nó vẫn luôn sinh sống ở vùng núi Nhan Trinh và để lại một đống hậu đại.
Con Thổ Lâu mà Nhan Trinh bắt được năm đó chỉ có cấp chín, là một con Thổ Lâu cái đang mang thai, bởi vì bị giam trên núi mà uất ức, lại không có thịt người ưa thích để ăn, rất nhanh liền tiều tụy, cuối cùng để lại con của mình rồi chết trong uất ức, lúc đó Nhan Trinh thực sự có chút thất vọng —— Vốn tưởng rằng mình có thể nuôi nhiều hơn, nhưng con của con Thổ Lâu này cũng là giống cái, cho nên Nhan Trinh đành phải bắt một con đực khác về khi con cái trưởng thành, để chúng nó tiếp tục sinh sản.
…Nói dài quá.
Trở lại hiện tại, Nhan Trinh có chút tiếc nuối khi không thể cho A Vân nhà mình con có cấp bậc cao nhất.
Lận Dương Phong thoáng nhìn ra tâm tư của Nhan Trinh, đặt tay lên vai anh nói: “Không sao, thịt mấy con còn non sẽ mềm, non quá sức lại yếu, cấp tám là thích hợp nhất.”
Nhan Trinh nghe xong lập tức cảm thấy cũng có lý: “A Vân nói đúng, trở về tôi sẽ làm Thổ Lâu nướng than cho em!”
Lận Dương Phong tâm tình thật tốt, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười: “Được, tôi sẽ chờ.”
Hai người nói chuyện phiếm như thể xung quanh không có ai, nhưng con Thổ Lâu đang ăn thi thể ở phía đối diện lại nổi cơn thịnh nộ, nó lắc đầu ném cái xác đã bị gặm đến tận xương đi, hung hăng bào bào móng hai chân trước xuống đất, sau đó nó giống như một mũi tên đứt dây lao thẳng về phía trước, bốn chiếc sừng sắc nhọn hung hãn hướng về phía hai người bọn họ!
Nhan Trinh nhăn mũi, cảm thấy không vui.
Lận Dương Phong vốn đã quấn hắc hỏa quanh người, nhìn thấy Nhan Trinh trầm mặc, hiểu ý anh nên cậu thu hồi lực lượng của mình lại.
Một giây sau, Nhan Trinh vươn tay ấn vào sừng Thổ Lâu.
Con Thổ Lâu: “…” Nghẹn.
Nó đẩy mạnh!
Bàn tay gầy guộc trắng nõn vẫn nắm chặt chiếc sừng của nó.
Nó đẩy mạnh hơn!
Vẫn giữ chặt như cũ.
Nó lại đẩy mạnh với tất cả sức mạnh mình có!!
Bàn tay ấy cứng như đá, trước sau gì cũng không cử động được.
Cuối cùng Thổ Lâu cũng biết hoảng sợ, trong lúc mê mang như nghĩ tới cái gì, nó phát ra tiếng dê kêu thảm thiết.
“Là ngươi! Là ngươi! Là Sơn linh của Tích Thạch sơn!”
“Sao ngươi lại ở đây? Sao ngươi lại thức tỉnh sớm thế!”
“Cứu! Cùng Kỳ đại ca, cứu mạng—”
Con dị thú ăn thịt người không cố ý học tiếng người, nhưng Sơn linh có thể hiểu được lời của dị thú nói, dị thú cũng có thể hiểu đối phương nói gì.
Nhan Trinh và Lận Dương Phong đều hiểu tiếng kêu của Thổ Lâu, cả hai đều sửng sốt.
Lận Dương Phong: “Đã từng gặp qua à?”
Nhan Trinh lắc đầu, trước mắt anh mỗi con dị thú đều có vẻ khác khau, con này anh chưa từng thấy bao giờ.
Cũng là Nhan Trinh không nghĩ nhiều, vì làm phong phú sản vật trong núi của mình, anh muốn phục chế tất cả những gì mình gặp được, nhưng khi phục chế, anh không quan tâm đến thụy thú hay là hung thú, linh thú gì cả? Muốn bắt thì bắt, nhưng dù sao thì anh cũng chỉ mời chúng về đó sống thôi, còn để lại con cháu nó sống lại trong núi mà, những sinh linh trong núi cũng sẽ được anh thả hết đi. Lại nói, linh khí trong núi anh tràn đầy, vậy nên sống ở đó không bị thiệt thòi gì, thế nên chắc sẽ không đến mức khiến thiên nộ nhân oán chứ?!
Về phần Thổ Lâu, nó là một trong số những con bị bắt sau khi bị đánh bại, vốn dĩ ngay từ đầu số lượng Thổ Lâu cũng không nhiều, tuy rằng cuộc sống của Thổ Lâu bị bắt cũng không khổ lắm, nhưng tộc đàn nào biết? Đặc biệt là khi Nhan Trinh bắt được con Thổ Lâu đực về để ghép đôi với con Thổ Lâu cái nhỏ, hai con Thổ Lâu cùng nhau chui ra chui vào, con còn lại thì trốn trong rừng, đúng lúc nhìn thấy anh trai mình bị bắt đi, vậy nên đối với khí tức trên người Nhan Trinh rất quen thuộc, bây giờ nhìn thấy, đương nhiên là lập tức nhớ tới bóng ma sâu thẳm trong lòng mình rồi.
Đặc biệt, cách Nhan Trinh chặn cặp sừng của nó rất giống với cách anh nó bị bắt sống… Nó có thể không sợ sao? Không biết bị bắt đi như anh nó là đáng sợ hay là trực tiếp xử lý còn đáng sợ hơn?!
Lận Dương Phong cũng không thèm để ý xem con Thổ Lâu đó đang nghĩ gì, cậu chỉ nói: “Mặc kệ là có gặp qua hay chưa, chúng ta giải quyết xong liền đi. Tôi muốn đi dạo với anh.”
Nhan Trinh nghe vậy thì vui vẻ, anh cười với Lận Dương Phong, sau đó giơ tay lên——
“Rắc!”
Một chiếc sừng đã bị anh bẻ gãy ngay tức khắc.
Thổ Lâu không tự chủ được thốt ra một tiếng kêu thảm thiết, nhưng ngay sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba… Chỉ trong vài giây, bốn chiếc sừng đều đã bị bẻ gãy, trên đầu Thổ Lâu máu chảy rất nhiều, tất cả đều là từ chôc mấy chiếc sừng bị gãy chảy ra.
Còn bản thân Thổ Lâu, sau khi bị bẻ gãy sừng thì hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Thổ Lâu cầu xin tha mạng.
Nhưng Nhan Trinh lại gạt đi.
Cuối cùng, con Thổ Lâu bị Nhan Trinh bẻ cổ.
Đến giây phút cuối cùng, trong mắt con Thổ Lâu như bừng lên một tia oán giận: “Đều là ngươi! Đều là ngươi! Cùng Kỳ đại ca nhất định sẽ báo thù cho chúng ta! Cứ chờ xem!”
Giây tiếp theo, Thổ Lâu tắt thở.
Nhan Trinh nhăn mũi: “Sao tôi phải đợi nó?”
Cùng Kỳ thức tỉnh sẽ ra tay, anh đợi làm chi?!
Lận Dương Phong cúi người hôn lên mặt Nhan Trinh một cái: “Không cần để ý nó nói gì, người của phân bộ đang ở đây, để bọn họ tìm cách lôi thứ này đi.”
Nhan Trinh lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Ừ!”
Người trong phân bộ bên kia cũng ngẩn ra, nhìn thấy con quái thú bị hai vị lão đại đánh chết ngay tức khắc, tâm tình bọn họ miễn bàn có bao nhiêu kinh ngạc, nhưng khi nghe được lời Lận Dương Phong ra lệnh cho mình, bọn họ đảm bảo sẽ hoàn thành công việc ngay.
Nhan Trinh nhẹ nhàng bước tới, lấy trong tay áo ra một nắm cỏ, vò trong tay để lấy nước, cho những người bị thương nặng uống vào.
Loại cỏ này cũng không phải thần kỳ như vậy, nó là một loại cỏ bình thường trong núi, nhưng bởi vì rất ôn hòa, nước cỏ chứa rất nhiều linh khí, chỉ cần uống vào, sẽ tốt cho nội tạng.
Các thành viên trong đội của phân bộ tất nhiên là rất cảm kích, bọn họ nhanh chóng chạy đến tiếp nhận.
Chỉ trong chớp mắt, hai vị lão đại đã biến mất…
Ở một dãy núi nào đó phía xa xa, một ngọn núi cực lớn đột nhiên từ dưới đất trồi lên, hung hăng đập nát ngọn núi nguyên bản trên mặt đất.
Và trên ngọn núi ấy có một con dị thú phát ra tiếng kêu không cam lòng.
Hết chương 110.