Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 111

Chương 111: Cùng Kỳ thức tỉnh…..

 

    “Thổ Lâu chết, Minh xà chết…”

    “Sơn. . . “

    “…..Chư Hoài…”

    “Còn có thần hai đầu! Tại sao thần hai đầu lại chết!”

    Tiếng gào rú trầm đục không ngừng vang lên, giống như tiếng chó hoang tru vậy, phẫn nộ và oán hận vang vọng cả ngọn núi, khiến cá có cánh phải nhảy ra khỏi làn nước mù sương trong núi, phát ra những tiếng kêu kéo dài.

    Những con cá kỳ dị này kêu lên một tiếng, làn nước bỗng tạo thành sóng lớn chảy xuống núi, ở phụ cận mấy vạn mét, mạch nước đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, lũ trên những ngọn núi bất ngờ đổ xuống, ầm ầm chấn động nhà cửa xung quanh đó!

    Con quái thú đứng trên đỉnh núi dường như cuối cùng cũng đã trút giận xong, nó hung hãn lắc lắc lông tóc trên người mình.

    Nó có hình dạng giống như một con trâu, với bộ lông sắc nhọn như con nhím, và một đôi cánh rộng không ngừng vỗ, mỗi lần vỗ đều tạo ra một lực lượng mạnh mẽ, nó bay bốn phương tám hướng, phá không mà đi.

    Không khí của cả ngọn núi dường như đông đặc lại, mạnh mẽ, uy nghiêm và đáng sợ.

    Cấp bậc năng lực của nó rất cao.

    Đó đúng là Cùng Kỳ!

    Từ sau khi bắt được Thổ Lâu, cả thế giới trở bỗng trở nên yên tĩnh.

    Trong suốt hai tháng sau đó, Nhan Trinh và Lận Dương Phong vẫn dạo chơi với tần suất như trước, nhưng lần này, mặc dù thỉnh thoảng gặp phải một ít yêu thú kỳ quái, nhưng cũng chưa bao giờ gặp con nào đạt tới cấp 8 trở lên, hơn nữa đều là những tên tiểu yêu — thậm chí trong rất nhiều trường hợp, hai người bọn họ còn chưa ra tay, các đội viên của phân bộ Đặc Ban Xử đã lao tới tiêu diệt những con dị thú đó rồi, bọn họ hợp tác vô cùng ăn ý diệt trừ còn quái thú.

    Đối với những tình huống như thế, Nhan Trinh cũng không nghĩ nhiều, còn Lận Dương Phong cảm thấy nhân tâm xảo trá hơn phi nhân loại rất nhiều, những gì cậu có thể nghĩ đến nhân loại khẳng định là nghĩ nhiều hơn, vậy nên cậu cũng không cần lo lắng.

    Và trong hai tháng qua, hai người họ đã đến thăm tất cả những nơi có phong cảnh đẹp trong nước.

    Còn muốn đi đến các khu du lịch khác?

    Điểm mới lạ duy nhất chỉ có Cổ Sơn mới được phát hiện.

    Nhan Trinh không có hứng thú với Cổ Sơn, Cổ Sơn dù là gì cũng không bằng núi của mình, nghĩ đi nghĩ lại, tuần trăng mật đã trải qua hơn một tháng, cũng sắp phải về rồi.

    Lận Dương Phong thì không có ý kiến ​​gì, chơi hết rồi thì quay về cũng được.

    Vì vậy, theo tiếng phù thổ xào xạc, hai người nhanh chóng trở về đại viện của Nhan Trinh ở thành phố B.

    Việc đầu tiên Nhan Trinh làm khi vừa vô cửa là đi thẳng vào bếp, bật bếp nhỏ lên nói: “Đi ra ngoài lâu như vậy, cứ vội vàng làm qua loa, tôi cũng nên làm cho em nhiều món ngon một chút. A Vân chờ đi, một lát nữa sẽ có ngay.”

    Lận Dương Phong đương nhiên hiểu sở thích lớn nhất của Nhan Trinh chính là nấu cơm cho mình ăn, hai người hiện tại đang yêu đương, cho ăn kiểu đó chính là tình thú, nói theo ngôn ngữ của con người thì, đó chính là ấm áp lãng mạn, đúng không? Cậu rất thích, hơn nữa cũng dứt khoát nhét mình vào bếp bắt đầu chiến đấu bên cạnh anh đi.

    “Tôi không muốn cách anh quá xa, để tôi rửa rau thái thịt cho anh.”

    Nhan Trinh sửng sốt một lúc, sau đó liền vui vẻ.

     “ĐƯỢC.”

    Vì vậy, cả hai đã thân mật cùng nhau nấu bữa ăn đầu tiên sau khi về nhà.

    Mà cũng không ai để ý đến, ngọn đồi trong sân đã trở nên rực rỡ sắc màu, khắp đồi đầy hoa thơm cỏ lạ nở rộ.

    Đây không phải là lần đầu tiên nó nở hoa.

    Mỗi lần ra hoa là một lần thay đổi tâm trạng.

    Tin tức của Đặc Ban Xử vô cùng linh thông, ngày thứ hai sau khi hai người trở về, Phương Chấn Bang đã dẫn theo một nhóm đội viên đến thăm.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Nhan Trinh mở cửa, nhìn mười mấy người bên ngoài, có chút khó hiểu: “Các người đang làm gì vậy?” Nhưng anh cũng tiếp đãi khách như con người, vì vậy cũng tránh ra để cho tất cả bọn họ vào cửa.

    Phương Chấn Bang cười nói: “Mấy tháng nay, cảm ơn hai ngài đã gởi về những thứ đó…” Vừa nói, ông vừa cùng những người xung quanh đi vào, “… Hiện tại chúng tôi đã nghiên cứu ra không ít thứ tốt, tuy rằng cao nhất vẫn còn hạn chế ở cấp chín, nhưng nhân số đã tăng lên mấy phần, chờ chúng tôi tích lũy thêm càng nhiều thực lực, chưa chắc sẽ không có cường giả cấp mười trở lên xuất hiện, những điều này là nhờ phúc của hai ngài…”

    “Sau này chúng tôi nghĩ, không thể để hai ngài làm việc không công phải không?” Nói là đồ thừa, phần lớn hai người này đều trực tiếp ném cho bọn họ cả ngời, lòng tốt này rất đáng trân trọng, ông tiếp tục nói, “Cho nên chúng tôi trở về đã lai tạo ra một số dị thú sạch sẽ, để dành một ít thịt mềm thơm ngon, cùng mấy vị thần dược thần mộc thần quả làm gia vị, gửi cho hai ngài một ít, đoán chừng hai ngài có thể thích… Nếu như thật sự thích, sau này chúng tôi sẽ gửi qua tiếp…”

    Phương Chấn Bang cứ lải nhải như vậy, Nhan Trinh vẫn kiên nhẫn nghe, vừa ra đến sân đã thấy Lận Dương Phong từ trong nhà đi ra, ngẩng đầu nhìn ông.

    “Dong dài.”

    Phương Chấn Bang nhìn thấy Lận Dương Phong, mặc dù vẫn là nhận xét không kiên nhẫn như vậy, nhưng cậu đã không chút do dự nói ra —— ông có thể nhìn ra được, sau khi yêu rồi người này thay đổi cực kỳ lớn, ví dụ như, tiêu tan hơn phân nửa địch ý tức giận. Nếu là trước đây khi ông nhìn thấy người này, luôn cảm thấy nếu không phải người này ngồi trên xe lăn, nhất định sẽ xé xác ông luôn khi cậu ta mất bình tĩnh, nhưng bây giờ? Nếu ông có chém cậu ta, chắc chắn cậu ta cũng sẽ không bạo lực trở lại.

    Cho nên, vẻ mặt Phương Chấn Bang vẫn là lo lắng, nhưng thật ra trong mắt lại hiện lên ý cười.

    Về phần Lận Dương Phong, không phải cậu không thấy được tâm tình của Phương Chấn Bang không còn kính sợ, thậm chí sợ hãi như trước, nhưng cũng không quan trọng nữa, cậu cũng không thèm để ý.

    Phương Chấn Bang cung kính nói: “Vừa rồi tôi đã nói với Nhan đại sư, chúng tôi gửi một ít nguyên liệu và gia vị đến cho hai ngài.”

    Vâng, khi nói chuyện với Lận đội, chỉ cần một báo cáo ngắn gọn như vậy là được!

    Lận Dương Phong nhướng mày: “Ồ, vậy anh trực tiếp cầm đến phòng bếp đi.”

    Phương Chấn Bang đương nhiên không phản đối, phất tay bảo đám tùy tùng vẫn luôn im lặng đứng phía sau cùng nhau mang đồ vào bếp, còn mình thì nói chuyện với hai người: “Có một việc muốn báo với hai ngài. Hai ngài còn nhớ Anh Chiêu Cổ Thần mà ngài đã nói với tôi không? Lần đó hai ngài gặp được vị thần hai đầu và xử lý ông ta, giúp Thần Anh Chiêu thanh lý môn hộ, thần Anh Chiêu rất cảm kích hai người, vị vậy ngài ấy đã bảo tôi là, khi nào hai người đi hưởng tuần trăng mật trở về thì báo với ngài ấy, ngài ấy sẽ chuẩn bị một bữa tiệc để cảm ơn hai người.”

    Nhan Trinh chớp chớp mắt: “Anh Chiêu muốn đãi tiệc sao?”

    Phương Chấn Bang: “Vâng!”

    Lận Dương Phong nhìn Nhan Trinh, không biết Nhan Trinh có quen Anh Chiêu hay không, muốn đi hay không.

    Nhan Trinh hiểu ý, nói: “Đi, những Cổ Thần đó rất khó đối phó.”

    Lận Dương Phong sửng sốt.

    Nhan Trinh thì thào than thở: “Một hai phải mời cho được mới thôi.”

    Phương Chấn Bang cũng nghe rõ ràng, không dám cắt ngang, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ cổ quái.

    Lận Dương Phong cũng nghe rõ ràng, khóe miệng khẽ giật một cái: “Được.”

    —— Khó trách Nhan Trinh có xúc động đó, bởi vì Cổ Thần mà anh thân thiết nhất chính là Kế Mông, tính tình Kế Mông ôn hòa, cũng khá kiên nhẫn, từ khi kết thân với Nhan Trinh, ông luôn muốn anh có thể đi loanh quanh với mình, dù sao anh cũng là núi thành tinh, cũng không thể quá trạch đúng không? Nếu Nhan Trinh không đi, vậy là Kế Mông cứ làm sấm chớp đùng đoàng đi theo anh, ông ta cứ lúc ẩn lúc hiện, anh không có biện pháp nào, cuối cùng vẫn phải đi theo ông. Mà sau khi đi thì sẽ thường làm? Cổ Thần rất thích đãi tiệc mời khách, ví dụ như một số loại trái cây ngon và thần kỳ từ trong núi, chẳng hạn như con người hoặc dị thú trên núi bọn họ đã cho họ những thứ tốt đẹp gì? Họ muốn chia sẻ nó với bạn bè của mình, mà làm thế nào để chia sẻ? Chính là tổ chức một bữa tiệc đó! Mọi người cùng ăn, cùng uống và cùng chơi! Mọi người đều rất vui vẻ!

    Kế Mông thường xuyên tham gia những hoạt động như vậy, sau khi có quan hệ tốt với Nhan Trinh, ông muốn Nhan Trinh cũng tham gia những hoạt động này cùng mình, Nhan Trinh cứ trạch trong động trên núi, ông càng muốn lôi Nhan Trinh đi, sau khi Nhan Trinh đi thì sao? Hầu hết các Cổ Thần có quan hệ tốt với Kế Mông đều rất đơn thuần và ấm áp, đối với Nhan Trinh họ thực sự rất nhiệt tình.

    Lâu dần, Nhan Trinh cảm thấy Cổ Thần rất phiền.

     Mặc dù……

    Trên thực tế, Anh Chiêu thực sự là một vị thần rất quyết đoán.

    Bây giờ hai người đã đồng ý, mặc kệ nghĩ như thế nào thì nhiệm vụ của Phương Chấn Bang cũng đã hoàn thành, vì vậy ông dứt khoát nói: “Tôi trở về sẽ giải thích việc này với Thần Anh Chiêu, đợi ngài ấy ấn định thời gian cụ thể rồi tôi sẽ nói cho hai ngài biết.”

    Nhan Trinh gật đầu: “Ừ.”

    Phương Chấn Bang chỉ đơn giản nói với Lận Dương Phong về tình hình chung của loài người hiện nay, nhận được một câu khen thưởng ngắn gọn hiếm hoi của Lận Dương Phong, “Rất tốt”, lúc này ông mới hài lòng chuẩn bị rời đi.

    Còn Lận Dương Phong, cuối cùng cũng nói: “Có lẽ Cung Kỳ đã thức tỉnh.”

Hết chương 111.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 111

Ngày đăng: 12 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên