Chương 112: Yến tiệc của Anh Chiêu…..
Lận Dương Phong nói xong liền rời đi, chỉ còn lại Phương Chấn Bang hoang mang phiền muộn, tâm tình vô cùng phức tạp.
Kỳ thật vì tình hình gần đây quá sóng yên biển lặng, ông không nghĩ tới có thể là Cùng Kỳ đã thức tỉnh, khống chế yêu thú mới thức tỉnh hoành hành khắp nơi, nhưng từ trong đáy lòng, ông vẫn thật sự không hy vọng Cùng Kỳ thức tỉnh—— dù sao thì trước khi nó tỉnh lại có thể tiêu diệt thuộc hạ của nó càng nhiều càng tốt mà, không phải sao? Bây giờ nghe Lận đội nói như vậy, về cơ bản ông có thể xác định, khả năng tên Cùng Kỳ kia thức tỉnh thực sự rất lớn.
Sau khi thở dài một hơi, Phương Chấn Bang quay lại gọi các đội trưởng họp.
Ông làm sao có thể giả vờ như không nghe thấy gì được? Dù sao thì đó cũng là chuyện quan trọng mà.
Ngoài ra, Phương Chấn Bang cũng không quên giúp Anh Chiêu chuẩn bị tiệc chiêu đãi khách quý.
Tuy rằng Anh Chiêu tổ chức tiệc cảm tạ để tỏ lòng biết ơn đối với Nhan Trinh và Lận Dương Phong, nhưng vì đã có rất nhiều Cổ Thần được lập đền thờ ở quảng trường Đặc Ban Xử, nên không thể thiếu họ trong tiệc chiêu đãi được.
Vì vậy ông nhanh chóng quyết định, Nhan Trình và Lận Dương Phong sẽ là khách mời chính, các Cổ Thần còn lại sẽ là khách mời đi cùng.
Cổ Thần tổ chức yến tiệc, đồ mang ra chiêu đãi đều là do ngài ấy quản lý ở Hòe Giang sơn, có một ít bơi trong nước, chạy trong núi, có một ít thứ bay lượn trên trời, có thể nói là cái gì cũng có, tuy rằng nhiều năm trước, phần lớn bọn họ dùng phương pháp rất đơn giản để nấu chín những dã thú này, nhưng bây giờ, có đầu bếp chuyên dụng ra tay hỗ trợ, đương nhiên sẽ có bảy tám đầu bếp cao cấp tập hợp lại, dùng phương thức tu luyện kết hợp với nấu ăn để làm ra những món ăn ngon, cẩn thận tỉ mỉ nấu vài bàn mỹ thực.
Vì vậy, Phương Chấn Bang với tư cách là đại biểu của loài người cũng vinh dự được tham gia yến tiệc, ông cũng là khách đi cùng, đương nhiên ông cũng nhìn thấy giữa núi đá hiểm trở, có một số Cổ Thần vừa tung tăng vừa thưởng thức đồ ăn, uống rượu vui vẻ, đặc biệt là ba vị Cổ Thần thích thấu thú, cổ thần Nhục Thu đã nhanh chóng tạo nên những cảnh đẹp kỳ ảo, cổ thần Kỳ Đồng phát ra âm thanh của nhiều loại nhạc cụ đơn giản từ trong cổ họng, mà cổ thần Đế Giang thì đang ca múa trong cảnh đẹp và điệu nhạc du dương, chơi đến vô cùng vui vẻ…
Tất cả các Cổ Thần đều vui vẻ hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc này, Phương Chấn Bang nhìn dáng vẻ giản dị tự nhiên của bọn họ, không khỏi thầm nghĩ, cổ nhân luôn nói thần ăn gió uống sương, chắc là đang nói tới nhóm Cổ Thần này, thoạt nhìn bọn họ rất tự do tự tại, nhìn qua cũng cảm thấy rất hâm mộ.
Còn người chủ trì yến tiệc Anh Chiêu thì không nói nhiều, làm việc rất thiết thực, lúc đầu chỉ chào hỏi mọi người, sau đó mới sắp xếp yến tiệc, cũng không có hoạt động gì khác, đợi đến khi mấy người Đế Giang vừa hát vừa nhảy múa một thời gian xong, khi bầu không khí đã nóng lên, ông liền quẫy đuôi, nhảy ra giữa hội trường rồi nhảy một điệu cảm ơn trước Nhan Trinh và Lận Dương Phong.
Phương Chấn Bang vẫn luôn nhìn trộm hai người này, từ sau khi bữa tiệc bắt đầu, hai người liền rúc vào nhau, vừa đút cho nhau ăn vừa xem biểu diễn, cũng rất vui vẻ, nhưng bây giờ……
Lận Dương Phong: “…” Câm nín.
Nhan Trinh chớp chớp mắt, đứng lên, nhỏ giọng nói với Lận Dương Phong: “A Vân, tôi đi đáp lại.”
Khóe miệng Lận Dương Phong khẽ giật giật, cậu còn chưa nghĩ tới Nhan Trinh sẽ làm cái gì, một giây sau cậu liền biết, ngay sau đó, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác chua lè, bỗng nhiên cậu có chút khó chịu.
Bởi vì, Nhan Trinh sau khi bước ra ngoài liền giơ tay múa chân, hướng Anh Chiêu và những Cổ Thần kia mà múa.
Lần này đến lượt Phương Chấn Bang im lặng.
Hả? Tất cả Cổ Thần bọn họ đều có thể chơi như thế này sao? Núi cũng nhảy múa?
Sự thật quả nhiên là như vậy, từ rất xa xưa, khi chữ viết chưa xuất hiện, các Cổ Thần một khi muốn biểu đạt điều gì đó sẽ dùng các loại biểu đạt ý tứ màu mè hoa lá hẹ như thế này để mọi người có thể hiểu được, nhưng cũng có người không hiểu được, đó là điều tất yếu. Sau này yến hội nhiều, có đôi khi khó tránh khỏi phải thống nhất một chút, để ngôn ngữ cơ thể trở thành một cách thể hiện tốt nhất, còn tốt hơn là nhảy múa không có nhịp điệu, sau khi tiến hóa, nhảy múa đã trở thành một hình thức giao tiếp chính thức giữa họ.
Cũng như Anh Chiêu, ông là một vị Cổ Thần uy nghiêm, chẳng lẽ long trọng cảm tạ không phải là nhảy múa trên sân khấu sao? Còn Nhan Trinh thì biết A Vân nhà mình từ nhỏ đã lưu lạc ở bên ngoài, cậu cũng không hiểu những điều này, vì vậy anh chỉ có thể nhảy trên sân khấu để đáp lại. Điệu nhảy đó có nghĩa là “Không cần cảm ơn, đó chỉ là một chuyện nhỏ”.
Lận Dương Phong khó chịu vài giây, nhìn Nhan Trinh khiêu vũ, Anh Chiêu còn thỉnh thoảng vòng quanh anh làm mấy động tác gì đó, mức độ khó chịu nhất thời càng ngày càng tăng, không nhịn được mà đứng dậy.
Đương nhiên, Nhan Trinh luôn chú ý đến phản ứng của Lận Dương Phong, thấy cậu như vậy, tựa hồ cũng hiểu vì sao cậu lại khó chịu, anh cười tủm tỉm vặn vẹo thân thể, quay người đến bên cạnh, dắt tay cậu về phía Anh Chiêu, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vào tay chân cậu, dẫn dắt cậu cùng nhảy múa.
Phương Chấn Bang nhìn thấy cảnh này, cả người có chút tê dại.
Ông, ông, ông….. Ông vừa nhìn thấy cái gì vậy?! Sau khi Lận đội cáu kỉnh của bọn họ yêu vào, ngài ấy được nửa kia của mình lôi đi nhảy nhót trước bao ánh mắt soi mói của mọi người?? Bà nó, đây không phải là nằm mơ chứ?! Ví dụ như ban ngày nghĩ gì ban đêm nằm mơ thấy đó thì sao, vì ban ngày ông giúp Anh Chiêu chuẩn bị tiệc, nên đêm lại nằm mơ thấy yến tiệc chính thức khai mạc, và Lận đội của bọn họ…..
Trong lúc nhất thời, Phương Chấn Bang nghi ngờ ánh mắt của mình, nhịn không được muốn vươn tay tát mình một cái.
Không mạnh lắm, nhưng chắc chắn là rất đau.
Kế Mông cầm ly rượu cao hứng nhìn Nhan Trinh và Lận Dương Phong khiêu vũ, nhưng là vị thần hiền lành ôn hòa, lại có chút lo lắng Phương Chấn Bang dè dặt giữa đám Cổ Thần nên ngồi xuống gần ông, lúc đầu cách Phương Chấn Bang một khoảng tương đối gần, đương nhiên hành vi Phương Chấn Bang tự tát vào mặt cũng bị Kế Mông nhìn thấy hết.
Hửm.
Kế Mông có chút vô ngữ, nhân loại này bị làm sao vậy, không đến mức bị mê thần ảnh hưởng chứ?
Nghĩ đến đây, Kế Mông đi tới bên cạnh Phương Chấn Bang, vỗ nhẹ ông một cái.
Mà lúc này Phương Chấn Bang thật sự vì cái tát của mình mà đau quá chừng, bây giờ mới thật sự phát hiện đây không phải là mơ, thấy Kế Mông đi tới, ông mới sờ sờ mũi giải thích: “Tôi, tôi chưa từng thấy Lận đội nhảy múa như vậy.”
Kế Mông sửng sốt, ông hào sảng nói: “Nói theo cách của loài người các ngươi thì, khiêu vũ là tiết mục không thể thiếu trong yến tiệc của chúng ta, sau này sẽ có nhiều trò như vậy, nếu ngươi không biết, để ta dạy cho!”
Phương Chấn Bang: “…” Nghẹn họng.
Không, không cần, cảm ơn lòng tốt của ngài.
Hết chương 112.