Chương 113: Hung Thú Gây Chuyện?
Yến tiệc của Cổ Thần không giống như yến tiệc của con người, không giới hạn thời gian, dù sao đồ dùng không còn, sẽ lại được phục vụ, ca hát múa hát rất vui vẻ, cứ như vậy bảy tám ngày đã trôi qua, cuối cùng bữa tiệc mới kết thúc.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, từ khi Cổ Thần tỉnh lại, hoặc là ở lại một mình trên ngọn núi của mình, không tìm được bạn chơi cùng; hoặc là người quá ít, chơi không vui. Sau đó lại được Kế Mông thỉnh đến Đặc Ban Xử, người nhiều thì có nhiều đó, nhưng nhân loại lúc nào cũng ở trong hoàn cảnh khó khăn, họ luôn thỉnh cầu được giúp đỡ, các vị thần phải dành thời gian để trả. Đúng vậy! Chính vì thế nên về cơ bản là bọn họ luôn ở trong trạng thái bận rộn, không có thời gian để cùng nhau vui chơi.
Anh Chiêu mở tiệc cảm tạ Tích Thạch sơn linh và đội trưởng nhân gian đã vất vả giúp ông thanh lý môn hộ kẻ đào tẩu, có Anh Chiêu dẫn đầu, bọn họ đi theo làm khách, cuối cùng cũng tìm được cơ hội vui chơi.
Còn không phải sao, lâu rồi không chơi nên chơi thêm vài ngày cũng được, hơn nữa bọn họ cũng khắc chế lắm mới được vậy, nếu không phải lo lắng cho con người vẫn luôn gọi cho họ thì họ đã tiếp tục vui chơi trong thời gian dài như trước rồi, lúc đó mọi người đã gặp nhau trong nhiều tháng hoặc thậm chí là nhiều năm, một số vị chơi thân với nhau còn vui chơi đến vài thập kỷ cũng không có vấn đề gì.
Sau khi tàn tiệc, Phương Chấn Bang đấm đấm lưng mình, dẫn Trâu Khải trở lại phòng làm việc.
Không thể nào, Cổ Thần vẫn còn cảm thấy thời gian chơi chưa đủ dài, nhưng ông thì khác, làm người thì sao có thể kiên trì bảy tám ngày không ngủ, hơn nữa công việc của ông lại rất nhiều, cho nên ông phải tìm người tới thay ca cho mình, các vị cổ thần cũng nói không phiền, vừa vặn Trâu Khải không đi làm nhiệm vụ, có thể coi là tâm phúc của Phương Chấn Bang, hơn nữa còn khá quen thuộc với Nhan Trinh và Lận Dương Phong, vậy cho nên tất nhiên là Phương Chấn Bang để cho cậu ta tới thay thế, vừa vặn cũng là người quen thuộc trước mặt các Cổ Thần.
Đương nhiên Trâu Khải cũng không phản đối điều này, nhưng trong bữa tiệc, cậu ta cũng giống như Phương Chấn Bang, tam quan lần lượt được đổi mới, trong số đó, điều đáng sợ nhất đối với họ đương nhiên là chuyện Lận Dương Phong bị Nhan Trinh lôi đi khiêu vũ. Bất quá, sau đó cả hai người đều bị các Cổ Thần gọi lên khiêu vũ, dần dần cả người như muốn tê liệt.
Bảy tám ngày trôi qua, hai người mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng bởi vì đồ Anh Chiêu chuẩn bị đều có linh khí, hai người Nhan Trinh cùng những Cổ Thần khác cũng mang theo chút gì ăn cùng. Đến yến tiệc uống rượu, tất cả đều là của hiếm, trong yến tiệc còn không giới hạn số lượng cung ứng, hơn nữa thần Kế Mông còn hướng bọn họ cách tiêu hóa, ăn mấy ngày, tất nhiên cũng có những tiến bộ vượt bậc, và thậm chí cấp bậc còn gần như sắp đột phá.
Có thể nói là tâm mệt nhưng mà vui.
Và hơn thế nữa, tất nhiên là bọn họ rất biết ơn.
Sau khi yến tiệc kết thúc, các vị Cổ Thần cũng giải tán, Nhan Trinh và Lận Dương Phong rong chơi bên ngoài nhiều ngày, khi trở về thì uể oải chui rúc trong ổ, hầu như không gặp ai.
Anh Chiêu còn định ra ngoài ngao du thiên hạ nữa, nhưng chưa đi đã bị Phương Chấn Bang ngăn lại.
Anh Chiêu có ấn tượng tốt với con người nghiêm túc này, nên gật đầu với ông, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Phương Chấn Bang vội vàng nói: “Là chuyện Cùng Kỳ.”
Vừa nghe đến hai chữ “Cùng Kỳ”, lông mày Anh Chiêu lập tức nhíu lại, tâm trạng của ông chùng xuống mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, nhưng ông sẽ không trút giận lên Phương Chấn Bang, mà nghiêm túc nói: “Cùng Kỳ? Cậu có tin tức gì về nó không?
Phương Chấn Bang cười khổ nói: “Chuyện là thế này, gần đây có rất nhiều yêu thú cấp cao không xuất hiện, tuy rằng chúng tôi đã săn giết không ít người của Cùng Kỳ, nhưng vẫn có một số con nổi danh chưa từng thấy…. Nếu dựa theo phân tích, chúng tôi nghĩ chưa chắc họ chưa tỉnh, nên trong cuộc họp đã bàn bạc, đoán xem Cùng Kỳ đã tỉnh, vậy nên đã triệu tập những thuộc hạ này đến, cho chúng ẩn nấp tạm thời để không gây rắc rối, vậy mới không làm chúng ta phát hiện.”
“Nếu đã như vậy thì chúng ta phải tìm cách lần ra dấu vết của chúng. Thế lực được hình thành dưới sự chỉ huy của Cùng Kỳ cũng không thể coi thường. Một khi chúng muốn cùng nhau làm gì đó thì sẽ gây họa cho loài người….” Ông lo lắng, “Vậy nên tôi muốn thỉnh cầu ngài chú ý nhiều hơn đến dấu vết của Cùng Kỳ khi ngao du tứ hải, hy vọng có thể tìm được chúng, chúng ta sẽ một lưới bắt hết.”
Anh Chiêu kiên nhẫn nghe Phương Chấn Bang nói, sau đó gật đầu đồng ý: “Cậu nói đúng, khi đi tuần tra tôi sẽ chú ý hơn.” Suy nghĩ một chút, ông lại nhắc nhở: “Cùng Kỳ thích ác nhân, đó là bản chất của không thể thay đổi, Hãy chú ý nhiều hơn đến những sự kiện xấu do con người gây ra trong thời gian gần đây.”
Phương Chấn Bang cũng hiểu điều này, gật đầu nói: “Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ toàn lực giám sát.”
Sau đó, Anh Chiêu đập đôi cánh sau lưng, nhảy lên không trung, chưa đến một giây đã bay vút lên trời cao, chớp mắt đã biến mất trong mây mù.
Phương Chấn Bang nhìn đối phương biến mất giữa bầu trời, lúc đó mới trở lại phòng làm việc, cầm điện thoại lên bấm mấy dãy số.
Đúng vậy, đối với những vụ việc xấu xa sẽ xảy ra trên khắp đất nước trong thời gian này và trong tương lai, dù lớn hay nhỏ, phải tìm hiểu thêm rồi phân tích xem Cùng Kỳ có nhúng chân vào đó không, còn có một số trường hợp người mất tích bí ẩn. Ông cho rằng Cùng Kỳ có thể kiểm soát được sự thèm ăn của những con thú khác, nhưng Bào Hào thì không. Cấp bậc của Bào Hào cũng tương tự như Cùng Kỳ, sẵn sàng lăn lộn với Cùng Kỳ là bởi vì như vậy nó có thể ăn nhiều thứ hơn, không phải tất cả bọn chúng đều là cấp dưới của Cùng Kỳ, nếu Cùng Kỳ mà kiềm chế thì có lẽ sẽ không chịu đựng được lâu, chắc chắn chúng nó sẽ nổ tung, sau đó họ có thể tìm ra manh mối để phân tích tình hình hiện tại của Cùng Kỳ…
“Bản tin hôm nay đưa tin, trong một con hẻm ở thành phố XX đã xảy ra một cuộc ẩu đả ác liệt. Nguyên nhân là do say rượu tranh chấp gây thương tích. Sau đó, một bên trong cơn tức giận đã dùng dao trả thù, khiến ba người chết, năm người bị thương….”
“Có một người con trai bất hiếu ở thành phố XX đã lấy hết tiền chữa bệnh của mẹ mình và tiêu xài hoang phí. Mẹ cậu ta đã chết trong bệnh viện khi không được chăm sóc. Cảnh sát địa phương……”
“Những vụ giết người tàn ác! Tên tội phạm bị truy nã XX và XX đã âm mưu giết nhiều người, và rất có thể chúng đã chạy trốn đến…”
“Một người tu luyện tên xxx hủy bỏ tu vi của em trai nhà mình bằng cách cắt đứt kinh mạch của cậu ta, bởi vì hắn ganh ghét em trai của mình có tư chất hơn mình. Điều đó khiến cho lòng người oán giận! Hiện tại người tên xxx kia đang bị những người có khả năng tu luyện trong xã hội tìm bắt và đưa hắn ta ra trước công lý…”
“Ở đâu đó có người đốt phá…”
“Chỗ nào đó có một nhóm người bị đầu độc…”
“Có một cuộc cạnh tranh khốc liệt giữa hai ngôi sao tuyến 18 ở đâu đó, và người này đẩy người kia khỏi một tòa nhà cao tầng. Lý do là để giành đại ngôn cho thương hiệu Xx. Khi chọn người phát ngôn, tất cả các doanh nghiệp lớn đều được yêu cầu đặt nhân cách lên hàng đầu…..”
“Một trận dịch châu chấu lớn đã xảy ra ở đâu đó! Chính quyền địa phương chú ý…”
“Ở một nơi nào đó có một đợt lây nhiễm virus nguy hiểm. Theo điều tra, đó là một loại bệnh dịch. Người dân xin đừng hoảng sợ…”
Nhan Trinh tựa vào trong lòng Lận Dương Phong, hai người cùng nhau nằm trên sô pha xem TV.
Hiện nay, bởi vì đã có nhiều người đã tu luyện, khi quay phim và chương trình truyền hình, các hiệu ứng đặc biệt thường có thể được chính họ thực hiện, điều này giúp tiết kiệm rất nhiều chi phí, vì vậy, các loại phim hiệu ứng đẹp nở rộ trên TV, và số tiền tiết kiệm được dành cho các hiệu ứng đặc biệt, mà thường là dành cho việc trau chuốt kịch bản, vậy nên chất lượng của các tác phẩm điện ảnh và truyền hình này được nâng cao lên rất nhiều.
Tuy nhiên, dù có bao nhiêu chương trình giải trí như vậy thì điều quan trọng nhất đối với các đài truyền hình vẫn là phát sóng tin tức hàng ngày, phải đưa những tin tức mới nhất vào đầu và cuối mỗi chương trình để công chúng hiểu rõ hơn về xã hội và môi trường hiện nay, để người dân biết cách tránh một số nguy hiểm.
Vì vậy, Nhan Trinh vốn cùng Lận Dương Phong xem phim truyền hình, nhưng trong quá trình tìm kiếm, dò kênh, nhìn thấy không ít tin tức, chuyện ác lớn nhỏ cũng không giống như thú dữ ăn thịt người, hung ác hại người, mà là những đấu tranh nội tâm giữa con người với nhau, chẳng hạn như con trai và con gái bất hiếu, người lớn tuổi không tử tế, anh chị em đấu đá nhau không bao giờ chịu thua, tất cả các loại xung đột, các vụ đánh nhau, các vụ giết người ngày một leo thang, các vụ xấu do tranh giành tài nguyên lẫn nhau trong xã hội, những sự cố tàn khốc quy mô lớn do ý chí con người mong manh…. Bên cạnh đó còn có thiên tai, đã từng có nhiều trận lũ lụt, hạn hán nhưng con người đã có nhiều kinh nghiệm trong việc giải quyết…. Bây giờ đỡ hơn rồi, dịch bệnh khắp nơi, có dịch châu chấu, dịch chuột,…. thật là phiền phức.
Nhìn thấy vậy, Nhan Trinh có chút không vui: “Do Cùng Kỳ làm.”
Sau khi vào nhân gian, phần lớn thời gian Nhan Trinh vẫn rất suôn sẻ, từ khi tìm được Trứng bé con cho tới khi làm bạn đời của A Vân, ước hẹn bên nhau mãi mãi, anh rất hạnh phúc, còn vì A Vân nhà mình làm quốc sư cho con người nhiều năm mà anh cũng có tình cảm yêu thương con người như cậu, hơn nữa, sức sáng tạo của con người thực sự rất tốt, có thể mang đến cho anh nhiều điều thú vị, tất nhiên anh hy vọng con người sẽ càng ngày càng tốt hơn—— Ít nhất thì phần lớn dị thú chỉ có thể làm thức ăn cho A Vân, nhưng con người thì hữu dụng hơn nhiều.
Nhan Trinh hy vọng nhân loại sẽ tốt đẹp, xem trên tivi nhiều tin xấu như vậy, tình hình bất thường, dùng ngón chân cũng biết được là do Cùng Kỳ làm chuyện xấu.
Cùng Kỳ sao, bản chất của nó rất thích nhất làm chuyện xấu cùng kẻ ác, hiện tại nó đã thật sự học được cách cư xử khôn ngoan rồi, không giống với những dị thú khác, nó đã bắt đầu thật sự núp trong bóng tối âm thầm gây chuyện.
Nó rất xảo quyệt, những quái thú có kích thước khổng lồ, nếu chúng nó giở trò làm xằng làm bậy ở bên ngoài thì rất dễ dàng tìm thấy dấu vết ở khắp mọi nơi, sau đó Đặc Ban Xử sẽ phái người đến bao vây và trấn áp, nếu bao vây tiêu diệt không thành công, bọn họ vẫn có thể thỉnh cao nhân có cấp bậc cao hơn đến giải quyết.
Nhưng bây giờ thì sao? Dưới sự chỉ huy của Cùng Kỳ, đám dã thú hung ác cũng đang âm thầm hành động, nếu chúng đánh xong một đòn liền chạy thoát thì con người dù có muốn tìm cũng rất khó khăn.
Nhan Trinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Bọn Cùng Kỳ thích nguyên hình, nhưng có thể bây giờ chúng đang biến thành hình dạng con người, vậy cho nên mới tìm không thấy.”
Lận Dương Phong sửng sốt một lúc, sau đó mới hiểu ra.
Cũng đúng, mặc dù cậu chưa bao giờ thấy một con quái vật biến thành hình người, nhưng chúng quả thật có thể làm được.
Giống như cậu vậy, cậu vốn là yêu thú biến dị từ thụy thú, nhưng nghiêm túc mà nói thì cậu cũng thuộc về một loại dị thú, mặc dù luôn xuất hiện dưới hình dạng con người, nhưng cũng có hình dạng của dị thú.
Như vậy thì tại sao những con thú đàn em của Cùng Kỳ lại không có hình dạng con người?
Lận Dương Phong gật đầu: “Tôi sẽ đề cập chuyện này với Phương Chấn Bang.”
Nhan Trinh cũng gật đầu, anh mím môi, nói: “Cùng Kỳ thật phiền phức.”
Lận Dương Phong hôn anh: “Tìm được rồi chúng ta cùng nhau đến góp vui.”
Nhan Trinh mắt hơi sáng lên, cười gian xảo: “Ừm!”
Tại quầy thanh toán của một siêu thị nhỏ, có một nhóm người đang xô đẩy nhau, nhưng rất nhanh sau đó đã xảy ra xô xát.
Hết chương 113.