Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 114

Chương 114: Băng Đảng Cùng Kỳ….

 

    Mới đầu chỉ là đấm đá bình thường, sau đó đột nhiên trở nên kích động, bọn họ nhào vô cào cấu, vặn vẹo, lăn lộn trên mặt đất, khiến cho lối vào siêu thị nhỏ trở nên hỗn loạn, ngay cả ông chủ cũng ra ngăn cản, ngược lại còn kích khởi hỏa khí, cũng nhào vào đánh nhau cùng những người khác luôn.

    Bọn họ đánh đến đỏ mắt, không ai chú ý đến bất cứ điều gì khác.

    Tất nhiên, cũng không ai để ý tới có một tên côn đồ với mái tóc sặc sỡ đi ra từ một con hẻm nhỏ. Thân hình lùn tịt bước vào siêu thị nhỏ với hai tay không, nhưng khi hắn đi ra thì vác theo một chiếc tay nải làm từ ga trải giường, bên trong chứa đầy đồ đến căng phồng, người này vội vã khiêng ra ngoài hết sức nhẹ nhàng, hắn ta rẽ trái rẽ phải một hồi rồi biến mất.

    Nói đến cũng thật kỳ quái, khi tên côn đồ biến mất, những người vừa đánh nhau trước siêu thị dường như cũng đột ngột phản ứng lại, bọn họ lắc lắc đầu, có vài người cũng đã dừng tay.

    Đặc biệt là ông chủ siêu thị, vội lau mặt cho bình tĩnh lại, vội vàng thuyết phục những người đánh nhau, lần này kéo từng người lên dễ dàng hơn trước rất nhiều.

    Những người bị kéo đứng lên đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không hiểu vì sao vừa rồi lại đột nhiên đánh nhau, ngẫm kỹ lại, ai trả tiền trước ai trả tiền sau đều là chuyện nhỏ hay sao??? Tại sao bọn họ lại đột nhiên mất kiên nhân rồi nhào vào đánh nhau với những người khác như thế?

    Sau khi hít một hơi thật sâu, mọi người vẫn không chú ý nhiều, rất nhanh liền tản đi.

    Nhưng khi chủ siêu thị bước vào, lúc này ông mới phát hiện một số kệ chứa đồ ăn vặt đã trống rỗng? Lửa giận bùng lên, ông lao ra ngoài cửa quát mắng những người xung quanh.

    “Tên khốn nào trộm đồ của tao? Đừng để tao tìm được mày!”

    Sau đó, ông chủ siêu thị vẫn còn chưa hết giận, sau khi suy nghĩ lại, ông vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã lập tức gọi điện báo cảnh sát.

    Không, ông không thể chịu đựng được việc này, kẻ cướp đồ chắc chắn là cùng một nhóm với những kẻ vừa đánh nhau, ông muốn gọi cảnh sát và nhờ cảnh sát đến tìm đồ cho mình! Không tìm được đồ cũng phải bồi tiền!

    Ở đầu bên kia, một tên du côn nhỏ với mái tóc đầy màu sắc đang lắc lư, hắn vừa đi vừa lôi thứ gì đó từ chiếc túi lớn làm bằng ga trải giường phía sau lưng mình ra để ăn, điều kỳ lạ là, những món ăn vặt này đều được đóng gói sẵn, người bình thường thì sẽ mở túi bao bên ngoài ra mới ăn, còn người này cứ để vậy nhét hết vào miệng mình, bất kể loại đồ ăn nào hắn cầm trên tay đều bỏ vào miệng nhai hết rồi nuốt vào bụng.

    Không biết từ lúc nào, gánh nặng phía sau càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, khi đến một khách sạn nhỏ, hắn mở cửa bước vào, vò nát tấm ga trải giường lớn, nhét vào miệng ăn luôn.

    Đến lúc này, tên khốn đó không còn gì trong tay, và cũng không ai có thể tìm ra thứ mà hắn vừa ăn được.

    Dù sao cũng ăn nhiều thứ như vậy nhưng bụng của hắn ta vẫn bằng phẳng như cũ, không có chỗ nào phình ra cả.

    Khách sạn nhỏ này là một tòa nhà ba tầng, nghe nói khách sạn thực ra cũng giống như nhà trọ, sức chứa không nhiều người, giá cả cũng không đắt, vốn dĩ đây là một cửa hàng nhỏ, nhưng vì kinh doanh không tốt, tình cờ nghe nói hai vợ chồng nhà này đã già, không có con cái, định bán khách sạn này đi để ra ngoài du lịch.

    Bây giờ, khách sạn nhỏ này đã thực sự thay đổi chủ nhân.

    Sau khi tên côn đồ mở cửa bước vào, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là những người nằm la liệt khắp nơi trong phòng khách ở tầng một, tất cả bọn họ đang uống rượu, chơi mạt chược và vui vẻ, hoặc là một đôi nam nữ nào đó tìm một góc mà lăn lộn, trông bọn họ rất phấn khích.

    Chỉ có hai hoặc ba người là ngồi đàng hoàng trên ghế sofa.

    Người đàn ông ở giữa có dáng người cường tráng, ngay cả khi ngồi cũng có vẻ cao, tóc dài chấm nửa vai, khuôn mặt tuấn tú nhưng đường nét hơi thô và hung ác, thoạt nhìn có vẻ tục tằng, cũng không biết làm sao, dù gã không biểu hiện bất cứ điều gì, nhưng nhìn thế nào cũng giống hung thần ác sát, khiến người ta khi nhìn vào không có bất cứ thiện cảm nào.

    Hai bên trái phải của gã đều có người, hai người kia nhìn qua cũng rất dữ tợn, chỉ nhìn từ sắc mặt thì không khó nhận ra, nhưng mà… trên người họ lại có một loại khí tức của tội phạm bị truy nã, rất chán ghét.

    Hai người họ đang ăn một miếng thịt dài, nếu có con người bước vào, họ sẽ nhận ra ngay đó là thứ gì, và chỉ ước mình có thể mọc ra tám cái chân và bỏ chạy.

    Tên côn đồ ngáp một cái, chào người đàn ông vạm vỡ ở giữa: “Lão đại, chào buổi sáng.”

    Người đàn ông lực lưỡng trợn mắt hổ quay người, trên mặt mang theo vẻ tức giận: “Lại đi ra ngoài kiếm ăn? Nói ngươi bao nhiêu lần rồi, buổi tối nghe lời đi ăn, đừng đi ra ngoài làm càn giữa thanh thiên bạch nhật. Có phải ngươi nghe không hiểu???”

    Tên côn đồ vẫn miễn cưỡng lắng nghe, nhưng khi nghe thấy điều sau, hắn bỗng trở nên mất kiên nhẫn.

    “Không phải ngươi không biết ta đói? Trong phòng nhiều đồ ăn như vậy, ngươi còn không cho ta ăn.” Hắn đầy mặt ác ý nhìn những người trong phòng, nói: “Nếu ngươi cho ta ăn, ta sẽ không đi ra ngoài nữa. Những thứ bên ngoài kia thật phiền toái, ăn lại không no, ta cũng thật khó khăn.”

    Sắc mặt người đàn ông cơ bắp rất khó coi: “Ngươi có ý gì?”

    Tên côn đồ mỉm cười, quay người lại, đột nhiên miệng hắn trở nên rất to, to như một cái lỗ đen, cắn vào đôi nam nữ đang hạnh phúc trong góc!

    Đôi nam nữ nhận ra nguy hiểm đang đến gần, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, nhưng có một bóng người vạm vỡ đứng trước mặt họ, hai tay ôm lấy đầu và miệng của tên côn đồ, khiến hắn bất đắc dĩ phải biến cái miệng mình về hình dạng cũ.

    Tên côn đồ tức giận nói: “Ta đói mấy bữa rồi.”

    Người đàn ông vạm vỡ hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói: “Được rồi, trong phòng có nhốt mấy người, các ngươi đi ăn đi.”

    Tên du côn cười, đưa chiếc lưỡi đỏ tươi liếm quanh miệng: “Cũng không tệ lắm, nhưng thịt quá già, tạm thời nhét kẽ răng, hai…. đáng tiếc.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Sau đó, hắn quay lại rồi đi vào một căn phòng nào đó ở phía sau.

    Trong căn phòng đó, có cặp vợ chồng già mà người ta nói là bọn họ đã đi xa đang bị trói bằng dây thừng, sau khi nhìn thấy tên côn đồ này, khuôn mặt họ đầy vẻ kinh hãi. Không thể nghi ngờ gì nữa, bọn họ đã bị nhốt trong này mấy ngày rồi, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài và lời những người đó nói chuyện, hai người lại là lão nhân từng trải, bọn họ làm sao không phát hiện ra những người đó không đúng ở chỗ nào, mấy ngày không gặp người, trong lòng vẫn luôn nơm nớp lo sợ, nhưng hiện tại, một người như vậy thực sự bước vào, linh cảm rất xấu lại đột nhiên xuất hiện trong lòng họ.

    Chỉ là, nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng hết thảy mọi thứ đều đã quá muộn.

    Sau khi tên côn đồ bước vào, hắn cười toe toét, há miệng thật to cắn về phía trước——

    Giây tiếp theo, nơi mà cặp vợ chồng già đang ngồi bỗng trống rỗng, mọi thứ đều biến mất.

    Tên côn đồ lại liếm môi, thong thả ung dung chuẩn bị ra ngoài.

    Trong phòng khách, khi tên côn đồ vào phòng tìm đồ ăn, hai cường giả ngồi rất gần đó cũng nói chuyện với nhau.

    Một người cao gầy trong đó tức giận nói: “Lão đại, Bào Hào quá xấu xa, vừa rồi còn không nể mặt ngài, đạp mặt mũi của ngài xuống đất! Còn không phải cho rằng mình rất mạnh sao? Ta nghĩ chỉ cần lão đại ngài ra tay, cùng một cảnh giới thì thế nào? Tên kia chỉ biết ăn, tuyệt đối không phải là đối thủ của ngài!”

    Một người khác cũng rất khó chịu, vì vậy nói: “Chắc chắn rồi, biết rõ chúng ta phải khiêm tốn để phát triển lực lượng trong một thời gian, vậy mà hắn ta vẫn muốn ra ngoài ăn thịt người, muốn ăn thịt người còn chưa tính, hắn ta còn muốn ăn cả huynh đệ trong nhà chúng ta, thật sự là không xem ai ra gì! Ta thấy hắn ta là coi thường chúng ta từ trong tận xương tủy, hắn chỉ coi chúng ta ở đây như đồ ăn của mình mà thôi!”

    “Đúng đúng, mọi người đều nhìn thấy mà, đúng không? Vừa rồi hắn ta có ánh mắt gì!”

    “Man Man còn thảm hơn, suýt chút nữa đã bị ăn sạch!”

    “Đúng rồi, Man Man tự chơi thì có vấn đề gì, hắn còn đòi ăn thịt bọn họ, cũng không thèm để ý đến chúng ta. Thực lực cao thì thế nào? Làm sao có thể so được với một cọng lông của Cùng Kỳ lão đại chúng ta!”

    Loạt lời này đã chọc giận cường giả – cuối cùng Cùng Kỳ cũng nổi cơn thịnh nộ.

    Chọc giận người khác cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bên cạnh Cùng Kỳ làm sao có thứ gì tốt, bất kể là người hay dị thú gì cũng vậy, càng xấu xa thì hắn càng dễ dàng tới gần đối phương, lúc nói bậy chẳng lẽ còn che đậy sao?

    Bào Hào là một ngoại lệ, tuy cũng là một loài hung thú, nhưng không thể gọi là thiện hay ác được, vì nó ăn tất cả mọi thứ, bất kể là mạnh hay yếu, là nam hay nữ, là già hay trẻ, là tốt hay xấu… , chỉ cần thứ gì xuất hiện ở trước mặt hắn, vừa lúc hắn bị đói, vậy chắc chắn sẽ bị ăn.

    Loại dã thú không điển hình này đối với Cùng Kỳ tương đối vô vị —— ngoại trừ thực lực cường hãn khiến cho Cùng Kỳ thích, những nhân tố khác dung túng cho hắn cũng chỉ là bởi thứ này cũng mang hung danh bên ngoài.

    Lúc này, một nam một nữ mới lăn lộn được một nửa thì suýt chút đã bị ăn thịt, bọn chúng tức giận đi tới, càng thêm không vui, nói: “Đừng nói nữa, Lão đại, chúng ta từ tộc đàn trốn đi tới giờ vẫn theo ngài lăn lộn rồi. Không công lao cũng có khổ lao? Đối với ngài cũng trung thành tận tâm. Bây giờ con Bào Hào kia nói ăn liền ăn, có phải quá đáng lắm không?”

    Cùng Kỳ khịt mũi xua tay ngăn bọn họ dừng lại.

    “Được rồi, không cần nói nhiều, sớm muộn gì cũng có ngày ta tính sổ cùng hắn. Chúng ta bây giờ tổn thất nhiều lắm, nên nằm im một thời gian đi, sau khi chinh phạt thiên hạ xong sẽ xử lý hắn cũng không muộn!” Nói đến đây, gã quát lớn: “Hiện tại chúng ta không thể thiếu sức chiến đấu này, các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, chịu đựng đi! Chờ giải quyết ổn thỏa, ta sẽ chia hắn ra cho các ngươi ăn no!”

    Những người trong phòng nghe vậy đều nuốt nước bọt, bọn họ đồng thanh nói rằng tất cả đều nghe theo Lão đại.

    Nhưng lúc này, cửa phòng sau lại mở ra, tên côn đồ lắc lư ba cái đi ra, lảo đảo đi lên lầu.

    Sau khi ăn một chút gì đó nhỏ, hắn nên ngủ một lúc.

    Thái độ này vẫn cực kỳ kiêu ngạo.

    Cùng Kỳ nhìn lên lầu vài giây, trong mắt hiện lên vẻ hung ác.

    Tên khốn kiếp này, sớm muộn gì gã cũng sẽ giết hắn!

    Sau đó, gã nói với những người khác: “Được rồi, trước mắt cứ mặc kệ hắn, chúng ta hiện đang phát triển một nhóm lợn thịt từ con người, tiếp theo sẽ làm rối loạn nội bộ của chúng. Đến lúc đó, sức mạnh của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều, con người sẽ lại suy yếu. Đó mới chính là lúc chúng ta chính thức xuất hiện! Gần đây các ngươi đã làm việc chăm chỉ, đã đem ác khí của ta tản ra khắp nơi, chờ khi chúng ta thống trị mọi thứ, chúng ta sẽ có bất cứ điều gì chúng ta muốn, căn bản không cần phải lo lắng về việc không có ăn uống chơi bời.”

    Những người trong phòng — con ngươi của dị thú lần lượt sáng lên, bọn chúng đồng loạt nói: “Đúng vậy! Chia rẽ nhân loại từ bên trong! Giết những vị thần và dị thú tự cho mình là chính nghĩa!”

    Anh Chiêu bay vào một thành phố, đứng trên đỉnh một tòa nhà cao tầng, ông cau mày.

    Có gì đó không ổn, hình như có gì đó không ổn cách đây không xa.

    Rốt cuộc thì có gì không ổn nhỉ? Anh Chiêu vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng sực tỉnh rồi nhớ ra.

    Sợi ác khí nhẹ nhành bay bay đằng kia rõ ràng là của Cùng Kỳ! Ai có ác niệm trong lòng khi ngửi phải luồng khí tà ác này sẽ phát giận, ý nghĩ xấu xa sẽ biến thành ác niệm để phát tiết ra ngoài.

Hết chương 114.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 114

Ngày đăng: 12 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên