Chương 116: Hết Người Này Đến Người Khác….
Lận Dương Phong đang ôm Nhan Trinh trong lòng, bọn họ đang ngủ trưa, nghe thấy có người gọi Nhan Trinh, cậu mở mắt ra trước, nghe rõ cuộc đối thoại thì mí mắt giật giật.
Anh Chiêu đã tìm được Cùng Kỳ, thật đúng là chuyện lớn.
Lận Dương Phong vẫn luôn có ý thức trách nhiệm với sự tồn vong của loài người, sau khi yêu Nhan Trinh, cậu cũng không còn nhàn rỗi nữa, đối với Cùng Kỳ, tất nhiên cậu rất háo hức ra mặt bắt ngay. Lập tức xử lý gã đi, chỉ cần cậu có thể làm được, như vậy căn bản không cần lo lắng cho nhân loại nữa.
Xét cho cùng, sự phát triển của con người hiện nay khá tốt, và họ có thể tự mình phát triển trong nhiều trường hợp, không cần sự can thiệp của bọn họ ở khắp mọi nơi – cậu cũng rất ngưỡng mộ điểm này, dù sao thì chỉ trong một năm, những thay đổi trên thế giới đã diễn ra hết sức mạnh mẽ, nhân loại có thể thích ứng và tiến bộ nhanh như vậy, cho dù có cậu, Nhan Trinh và một số Cổ Thần trợ giúp, nhưng nếu nhân loại không có thực lực thì họ cũng không thể tiến xa như vậy.
Chỉ là, ở trên chiến lực cao cấp, nhân loại dù mạnh cỡ nào, tư chất cao cỡ nào, cũng không có cách nào lập tức hóa giải được, giai đoạn đầu thăng cấp cũng tương đối dễ dàng, nhưng đến hậu kỳ, cấp bậc cao nhất của nhân loại cũng chỉ là cấp chín, đó được xem là đỉnh cấp thực lực, căn bản không có cách nào kích phát được nữa, điều cần thiết chính là sự hiểu biết và ngộ tính của mỗi người…
Bây giờ xử lý Cùng Kỳ xong, phần lớn thuộc hạ của gã đều có thể xử lý thuận lợi nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, hai ba con mèo con còn lại cũng không cần lo lắng, nhân loại có thể tùy ý mang theo vũ khí mà xử lý.
Về thành tựu phát minh của con người, Lận Dương Phong và Nhan Trinh, cùng đám người “Phi nhân loại” cũng thực sự rất kinh ngạc.
Lúc Lận Dương Phong hoàn hồn, Nhan Trinh đã cúp điện thoại.
Nhan Trinh vỗ cánh tay đang ôm chặt eo mình, nói: “A Vân, tôi đi tìm Anh Chiêu.”
Lận Dương Phong theo lực đạo của anh mà buông tay, lại thuận theo tư chất của anh mà dính chặt lấy người, đồng thời nói: “Anh đi liền bây giờ sao?”
Nhan Trinh gật đầu, quay đầu ôm mặt Lận Dương Phong hôn lên miệng cậu, nói: “Anh Chiêu nói ngài ấy cảm ứng được một đôi phản đồ là Man Man tộc, trên tay bọn chúng có ấn ký tà khí của Cùng Kỳ, giờ ngài ấy đã bắt được đôi Man Man điểu kia rồi, lại còn hỏi được tung tích hiện tại của Cùng Kỳ, thế là rủ tôi sang đó… Em biết đó, Anh Chiêu vẫn còn đang hồi phục, khoảng cách đến cấp mười còn một khoảng nữa, cho dù ngài ấy có tìm được Cùng Kỳ cũng như đưa thức ăn cho nó, Cùng Kỳ có rất nhiều đàn em bên cạnh…”
“Cho nên ngài ấy gọi điện thoại cho tôi, nhờ tôi hỗ trợ. Có lẽ sau khi gọi điện thoại cho tôi xong sẽ gọi điện cho Kế Mông và Võ La, dù sao thì những Cổ Thần mạnh nhất cũng nên tới đó.”
Những Cổ Thần đó rất để tâm đến tồn tại của con người, bảo vệ con người tốt hơn nhiều so với Nhan Trinh yêu ai yêu cả đường đi lối về, Nhan Trinh nguyện ý đến đó vì Lận Dương Phong, chứ không phải vì bọn họ?
Nhan Trinh đoán là Anh Chiêu muốn kéo bè kéo canh đi quét sạch ổ của Cùng Kỳ.
Đối với điều này, Nhan Trinh không phản đối.
Lận Dương Phong nghe Nhan Trinh nói, vẫn kề sát lại bên cạnh anh, nói: “Một mình anh đi không được, tôi cũng đi, tôi cũng muốn xử lý Cùng Kỳ, đem xác của nó về giao cho nhân loại nghiên cứu, đó là kết cục tốt nhất cho nó.”
Nhan Trinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cúi người hôn Lận Dương Phong: “Tùy em.”
Chuyện này sao cũng được, miễn A Vân vui là được.
Bình thường khi đi du lịch, Nhan Trinh sẽ lôi kéo Lận Dương Phong cưỡi Phù Thổ, tốc độ không hề chậm, nhưng khi thật sự lên đường, tốc độ của Phù Thổ còn nhanh hơn!
Về cơ bản, trung bình chỉ mất chưa đầy một phút để băng qua một thành phố, mà với tuyến đường do Anh Chiêu cung cấp, thậm chí phù thổ còn đi nhanh hơn.
Khoảng năm sáu phút sau, hai người đã xuất hiện trong thành phố đó, bọn họ nín thở lần theo mùi của Anh Chiêu, tìm được trong một tòa nhà bỏ hoang.
Anh Chiêu lúc này vẫn như một con ngựa có mặt người, toàn thân bao quanh bởi một luồng gió cuồng bạo, nhưng người ông lại có một luồng khí thánh khiết kỳ lạ, khi phát hiện ra động tĩnh, ông quay đầu lại thì thấy một đôi cẩu nam nam đang ôm lấy nhau—— Không đúng, khóe miệng Anh Chiêu khẽ giật, phải nói bọn họ là một đôi nam nam đã tới rất nhanh.
Đương nhiên, tính tình của Anh Chiêu rất nghiêm túc, lúc này mới trịnh trọng gật đầu: “Các vị tới thật nhanh, đa tạ.”
Nhan Trinh vẫy tay với ông: “Không có gì, đây cũng là nhiệm vụ của A Vân mà.”
Anh Chiêu rất có trách nhiệm với chức nghiệp, đương nhiên sẽ rất có cảm tình đối với những người có trách nhiệm với chức nghiệp giống mình, lúc này mới đồng ý, nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau đồng tâm hiệp lực tiêu diệt ổ ung nhọt Cùng Kỳ này.”
Nhan Trinh phụ họa: “Đúng là như thế.”
Lại nói, Nhan Trinh và Anh Chiêu cũng khá quen thuộc với nhau, dù sao Nhan Trinh cũng là một ngọn núi lớn như vậy, Anh Chiêu đi khắp thiên hạ sẽ đi ngang qua anh, Nhan Trinh cũng thường rủ Anh Chiêu dừng chân nghỉ lại một chút.
Sau mỗi lần nghỉ ngơi như vậy, ngọn núi khó tránh khỏi sẽ lây nhiễm một ít khí tức của Anh Chiêu, sau này còn có người cùng tộc đàn với Anh Chiêu bị thu hút mà đến sống ở trong núi anh.
Theo thời gian, Anh Chiêu và Nhan Trinh cũng quen biết nhau, nhưng không hẳn là bạn tốt.
Anh Chiêu quá bận.
Sau khi nói với nhau mấy câu ngắn ngủi, mấy người còn đang chờ mấy vị Cổ Thần khác đến.
Ánh mắt Nhan Trinh đảo qua, chỉ thấy hai bóng người màu đen đang cuộn mình trong góc, thấy bộ dạng đáng thương của bọn họ, không khỏi cúi người nhìn một chút.
Cái bóng đen đang cuộn tròn kia là một nam một nữ, dung mạo rất xuất chúng, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, sắc mặt bọn chúng tái nhợt, sau lưng mỗi người đều treo một cái cánh đã bị gãy, xương cốt bên trong đều lộ cả ra ngoài. Rõ ràng là bọn nó không thể bay được nữa.
Thoạt nhìn hai người đều khá đáng thương, nhưng bây giờ Nhan Trinh nhìn kỹ lại có thể phát hiện sắc mặt hai người đều không tốt, trong mắt đều có một loại hung ác, cho dù là nhìn nhau, phảng phất đâu đó vẫn có sự độc ác, Đậm một mùi “Gian phu dâm phụ”.
Nhan Trinh: “…” Câm nín.
Vẫn là đừng nhìn, rõ ràng Man Man điểu trong núi của anh ai cũng đều rất xinh đẹp và thuần khiết, sao có thể giống hai người này, thoạt nhìn không phải thứ tốt đẹp gì, cũng không phải vẻ đẹp anh thích.
Mới nhìn hai cái đã thấy nhức mắt, Nhan Trinh thu hồi ánh mắt, nhìn A Vân nhà mình để rửa mắt.
Man Man điểu: “…” Nghẹn họng.
Lận Dương Phong thu hết nhất cử nhất động của Nhan Trinh vào mắt mình, trong mắt cậu hiện lên ý cười, khoác tay qua vai Nhan Trinh nói: “Không đẹp thì mình đừng xem, nghe nói có rất nhiều chim còn đẹp hơn Man Man điểu, sau này tôi đi cùng anh lên núi xem một chút.”
Nhan Trinh nghe xong tâm tình tốt lên một chút, lập tức nói: “A Vân nói đúng, trước tiên xử lý chuyện này xong đã, sau đó em có thể trở về núi của tôi xem, núi của tôi rất lớn, còn có rất nhiều thứ trong đó…”
Kỳ thật ngọn núi của anh lúc đầu không lớn như vậy, nhưng về sau anh thấy nó không đủ lớn, nếu không đủ lớn thì khi anh muốn thu thập đồ vật cũng không nhét vào được, vậy cho nên nhất định phải lớn.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện một lúc, cũng chưa tới năm phút, có vài bóng người lục tục đi vào từ cửa sổ.
Sự xuất hiện và hình dạng của những người này vẫn có chút kỳ lạ.
Chẳng hạn như Thần Kế Mông, ông có đầu rồng và thân người; ví dụ như Võ La, ông có khuôn mặt người nhưng hoa văn trên cơ thể giống như một con báo; lại ví dụ như Thái Phùng, người trông giống người nhưng có cái đuôi dài của hổ. Ông thích ở trong nhà, giống như một chiếc bóng đèn, luôn phát sáng theo tâm trạng biến hóa khác nhau. Còn có người rất kiên định với sở thích cá nhân của ông ấy, cũng thích tỏa sáng, đó chính là Đà, ông cũng thích chơi ở những nơi nước sâu, ông có mặt người và sừng dê, móng vuốt hổ, thực lực cũng rất cường đại …
Những vị thần nói trên đều là trên cấp mười, còn có một số vị thần khác thực lực không bằng bọn họ, nhưng chí ít đều là cấp chín, về phần những vị thần dưới cấp chín đều ở trong đền ở Đặc Ban Xử, bọn họ không cùng nhau ra ngoài tham gia hành động lần này.
Nhan Trinh và những người khác lần lượt chào hỏi các vị thần này, và thái độ của tất cả các vị thần này đều rất khách khí với Nhan Trinh.
Không có hắn, cổ sơn nhiều như vậy, rất nhiều đều là chung thiên địa linh tú, trên đó có thể sinh ra rất nhiều thần, nhiều dị thú, mà linh khí trên đó cơ bản đều tiêu hao hết, cũng không có ngọn núi nào nuôi dưỡng thần và dị thú, vì tất cả đều giống nhau, chính là thiếu linh khí, vậy nên linh khí trên núi bị biến thành khoáng vật như vàng, ngọc thạch.
Nhưng Tích Thạch sơn thì khác, trên đó không thiếu linh khí, cửa đá trên núi còn có năng lực vô cùng thần kỳ, chính là có thể dẫn tới vô số ngọn núi khác ở bốn phía, nhưng ngọn núi này có đặc thù, cưỡng chế sinh ra linh khí, tất cả linh tú đều bị bản thân ngọn núi hấp thu, và sau đó ngọn núi này trở thành tinh.
Núi thành tinh thì cũng thôi đi, bản thể ngọn núi có thể bất động, nhưng phân thân lại có thể chạy tứ tung, nhờ sự trợ giúp của cửa đá, cửa đá còn có dòng nước chảy ra, quả thực là một biện pháp tốt thay thế cho phương tiện đi lại, làm sơn linh đúng là nhàn nhã thật sự.
Về sau, Tích Thạch sơn này trở thành ngọn núi đặc biệt nhất, quả thật là cướp đoạt vô số, lén lút mở rộng diện tích đất đai, bí mật tích lũy rất nhiều thứ tốt.
Mà lực lượng sức mạnh của sơn linh lại vượt qua hầu hết Cổ Thần.
Các vị Cổ Thần đối xử với sơn linh này là yêu thích thật tâm, dù sao bọn họ cũng đều sống trong núi của mình, vậy nên rất thích núi, dung mạo của sơn linh rất đẹp, khiến bọn họ cảm thấy thư thái vui vẻ.
Ngoài ra, thực lực quá mạnh mẽ cũng khiến họ thích, đó là một điểm khác.
Sau khi chào hỏi, Anh Chiêu lập tức nói: “Từ trong miệng Man Man điểu ta biết được, Cùng Kỳ và cứ điểm của bọn chúng nằm ở thành phố thứ hai bên trái thành phố này, là một thành phố cấp hai, bọn họ tìm một nơi tương đối hẻo lánh rồi chiếm đóng bên trong. Bọn họ đến khách sạn của một cặp vợ chồng già rồi cướp và ở đó.” Nói đến đây, ông cau mày, “Lúc đầu hai vợ chồng ông lão đó bị nhốt trong phòng, nhưng sau đó Bào Hào kêu gào ầm ĩ đòi ăn thịt người, vậy nên Cùng Kỳ đã cho nó ăn hai vợ chồng ông chủ khách sạn.”
Vừa dứt lời, giống như đã có giao ước trước, các Cổ Thần có mặt tại đây ai nấy đều cau chặt mày.
Bào Hào kia cũng là một vấn đề.
Anh Chiêu nói: “Dị thú làm việc từ trước đên nay không biết kiêng nể là gì. Bây giờ Cùng Kỳ đã biết lén lút làm điều ác, chúng ta phải bắt nó càng sớm càng tốt. Tôi nghĩ con Bào Hào kia cũng là một mối tai họa ngầm, sức ăn của nó quá lớn. Nếu không giết chết nó, chỉ cần nó xuất hiện ở bất kỳ thành thị nào, chỉ sợ nhân loại ở cũng không đủ cho nó ăn.”
Các cổ thần đều đồng ý.
Nhan Trinh nghĩ nghĩ, lại nhớ tới con Bào Hào kia có tên là Thao Thiết, con thú này quả thật có thể ăn thịt, vậy nên anh đã nuôi một con, nhưng mà thịt nó ăn rất tệ, nhưng vì anh muốn tính cóp nên đã bắt một con nhốt vào trong sơn động. Sau đó, con này tự ăn luôn cả mình, chỉ chừa lại cái đầu đói đến hôn mê bất tỉnh…… Bây giờ hẳn là… Chắc chết đói rồi đi?
Còn có Cùng Kỳ… Trước kia trong núi anh từng có một lão Cùng Kỳ sinh sống, là bị một con Cùng Kỳ trẻ tuổi cắn cho sống dỡ chết dỡ, mấy năm nay vẫn sống trong núi của anh, nhưng với Cùng Kỳ thì tuổi tác chẳng có ý nghĩa gì, sau này… Chỉ lưu lại một mảnh da của lão Cùng Kỳ, xem ra con Cùng Kỳ nhỏ lúc trước chính là con cấp mười một hiện tại? Bọn chúng tàn sát lẫn nhau, bởi vì đều là nhân vật phản diện, cho nên trên cơ bản mỗi thời đại chỉ có một con Cùng Kỳ được tồn tại.
Hết chương 116.