Chương 118: Đại Hắc Điểu…..
Các Cổ Thần thấy dị thú xuất hiện, cũng không thèm nhìn nữa, đều đến tùy theo đẳng cấp mà lựa chọn đối thủ, đặc biệt là Anh Chiêu, suýt chút nữa đã xông ra trước, ông vỗ cánh bay thẳng tới chỗ Cùng Kỳ!
Cùng Kỳ cũng vỗ cánh bay lên trên, tốc độ cực nhanh va chạm với Anh Chiêu, Anh Chiêu vẻ mặt dữ tợn, rất có phong thái của dị thú thượng cổ, vó ngựa của ông cực kỳ sắc bén, lúc đụng nhau với Cùng Kỳ, ông hung hăng đạp mạnh về phía người nó. Trong khoảnh khắc đó, một lực mạnh mẽ dội ngược về phía hai người, khiến cả hai bay ngược ra sau, nhưng bọn họ lại lập tức đâm sầm vào nhau!
Ai tinh mắt cũng có thể thấy, Anh Chiêu văng ra xa hơn, nhưng ông có thể điều khiển gió và tốc độ khá nhanh nên lần nào cũng có thể lấy đà để chống lại Cùng Kỳ, Cùng Kỳ có chút tức giận, nhưng nó cao hơn Anh Chiêu một bậc, nó còn không thể hạ gục Anh Chiêu ngay lập tức sao? Lúc này, nó phun ra một ngụm hắc khí, phun thẳng vào mặt Anh Chiêu! Anh Chiêu cũng mở miệng, phun ra một luồng gió, thổi bay hết hắc khí, nhưng vẫn còn sót lại một chút, Anh Chiêu hít vào nên phải dùng thụy khí trục xuất ra ngoài, nếu không bị ác khí dẫn động ác niệm, lúc đó ông không thể đối phó Cùng Kỳ được.
Trong lúc nhất thời, Cùng Kỳ và Anh Chiêu lâm vào cuộc chiến khốc liệt.
Trừ Anh Chiêu ra, Lục Ngô búng chín cái đuôi, nhanh chóng bay lên đấu với Long Điệt.
Cũng có mấy con hung thú ăn thịt người rung đùi đắc ý, nhưng Kế Mông hét lớn một tiếng, sấm sét bao trùm, lập tức ngăn một con lại, những con còn lại các Cổ Thần khác cũng lần lượt tiến đến, đánh nhau kịch liệt với chúng.
Cổ Thần mặc dù bảo vệ loài người, nhưng bọn họ kỳ thực đều là những nhân vật hung dữ đi ra từ núi đao biển máu thời kỳ thượng cổ, một số Cổ Thần thậm chí có mấy cánh tay và đuôi, đều dùng để xé xác bọn chúng, khiến huyết nhục bay khắp nơi, mùi máu tanh nồng nặc.
Ngay sau đó, có lẽ vì toàn bộ cường giả đều xuất động, một vài con dị thú cấp tám, cấp chín cũng từ trong phế tích chạy ra, chuẩn bị vây công Cổ Thần. Nhưng mà số lượng các cổ thần cũng không ít, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, bọn họ cùng nhau ra tay đánh chết dị thú, có nhiều Cổ Thần hợp sức đấu với những con dị thú có cập bậc cao, thậm chí còn có con dị thú cấp mười bị các cổ thần xử lý, cũng có vị cổ thần cường hãn đánh nhau với nhiều con quái thú cùng một lúc.
Thế là mọi người đã tìm được đối thủ, ngoại trừ Nhan Trinh và Lận Dương Phong, hai người vẫn đứng trên Phù Thổ nhìn trận cuồng phong trước mặt, không có đối thủ để ra tay.
Nhan Trinh có chút vô ngữ: “Chúng ta chỉ đứng đây nhìn thôi sao?”
Lận Dương Phong vất vả tìm kiếm một hồi rồi mới nói: “Tôi còn chưa thấy Bào Hào.”
Nhan Trinh chợt nhận ra, đúng rồi, con Bào Hào đâu?
Sau đó Lận Dương Phong lại nói: “Anh Chiêu còn chưa tới cấp mười một, ông ta đang gặp bất lợi, tôi sẽ đến giúp.”
Nhan Trinh liếc qua bên đó, quả nhiên Anh Chiêu mới cấp mười nên vẫn có chênh lệch với Cùng Kỳ, móng vuốt của Cùng Kỳ rất lợi hại, ngực Anh Chiêu đã rướm máu, sau lưng bị cắn đứt mấy miếng thịt, trông như chảy máu loang lổ vậy, nhưng vết thương không nghiêm trọng.
Nhìn thoáng qua, Nhan Trinh có ấn tượng tốt với Anh Chiêu mạnh hơn Cùng Kỳ rất nhiều, lập tức nói: “Đi đi.”
Lận Dương Phong xoa đầu anh rồi nhảy lên, thân ảnh cậu trực tiếp chắn trước mặt Anh Chiêu.
Cùng Kỳ nhìn thấy Lận Dương Phong, vẻ mặt nó càng thêm hung ác.
Đúng là bản thân Lận Dương Phong không thể gọi là rất tốt, cũng không thể nói là có tư cách cao, nhưng quả thật cậu đã che chở cho nhân loại mấy triều đại, trong nhận thức của đại chúng thì đúng là người tốt.
Nhìn thấy “Người tốt”, Cùng Kỳ suýt chút nữa đã ghê tởm muốn buồn nôn, nó không khỏi kêu gào: “Ngươi dám ngăn cản ta? Cút đi!”
Ánh mắt của nó cực kỳ hung ác, há to miệng cắn vào eo Lận Dương Phong!
Cắn chết hắn, nghiền nát hắn!
Khoảng cách giữa người và thú rất gần, Cùng Kỳ vốn tưởng rằng mình có thể giết chết người đàn ông tràn đầy mùi nhân loại này, nhưng điều nó không ngờ tới là, trên người đối phương đột nhiên xuất hiện một cỗ khí tức cực kỳ cường đại! Mang đến cho Cùng Kỳ cảm giác uy hiếp khủng bố, nhưng bây giờ nó lại tràn đầy lửa giận đối với Lận Dương Phong, làm sao nó có thể nghĩ nhiều như vậy?
Một giây sau, Lận Dương Phong mang theo khí thế đó, trên người cậu đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đen.
Hỏa diễm này quấn lấy cậu, không ngừng chui vào cơ thể cậu, khiến thân thể cậu đột nhiên có biến đổi, không chỉ là năng lực biến thành chim khổng lồ nữa, mà là bản thân cậu được bao phủ bởi một lớp lông vũ màu đen thật dày, cả người cậu đã biến thành một con chim khổng lồ màu đen, với thân hình dài hơn mười mét, đôi cánh chim dang rộng gần như che phủ cả bầu trời!
Con chim khổng lồ này trông có hơi kỳ lạ.
Hình dạng tổng thể của nó giống như một con quạ, chỉ lớn hơn một chút, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dưới thân quạ có ba cái chân, nhìn kỹ sẽ phát hiện bộ lông vũ đen dày bao phủ bởi hỏa diễm màu đen mỏng, mỗi một sợi Hỏa diễm giống như một chiếc lông vũ trên người con chim, khiến con chim trông càng thêm nguy hiểm.
Nhan Trinh chớp chớp mắt, nhịn không được “A” lên một tiếng.
Thì ra A Vân nhà anh khi biến hình sẽ như thế này.
Chỉ có một loại chim ba chân có hỏa diễm bao phủ khắp người, có thể điều khiển hỏa diễm, và trông giống như con quạ.
Đó đúng là Tam Túc Kim Ô.
Mà Tam Túc Kim Ô chính là thái dương thần điểu, trên người chúng nó hẳn là toàn thân lông vàng như mặt trời thiêu đốt, thậm chí chúng nó còn là hóa thân của mặt trời, có thể điều khiển hỏa diễm, mà người điều khiển chính là thái dương thần hỏa, còn gọi là Kim Ô hỏa.
Màu lửa của Kim Ô cũng là màu vàng kim, làm sao có thể hắc ám như yêu quái vậy?
Đôi mắt Nhan Trinh lấp lánh nhìn Lận Dương Phong, anh không chịu dời mắt đi.
A Vân quả nhiên rất đẹp.
Thuở xa xưa, trong thiên địa tự nhiên sinh ra rất nhiều loài dị thú, trong đó có Thụy Thú là đặc biệt nhất, chúng sinh ra đã là điềm lành, mang lại lợi ích vô hạn cho cả nhân loại và thế giới. Nhưng thụy thú sợ nhất là bị ô nhiễm, một khi bị ô nhiễm, thường sẽ chết, chỉ có một bộ phận rất nhỏ sẽ biến dị, nhưng thường thì sẽ bị chết yếu ớt, thậm chí còn có một số con không thể tiếp nhận được thay đổi của mình mà chết vì tự bế, còn lại một bộ phận rất rất nhỏ có thể sống sót, nhưng cuối cùng họ sẽ bị những con thụy thú khác chối bỏ, sẽ không được những con dị thú khác chấp nhận, cuối cùng họ vẫn không thể sống sót.
Thân thế của Lận Dương Phong, chỉ có Nhan Trinh và một số ít người biết được.
Khi ấy, Lận Dương Phong là một quả trứng chim thụy thú do trời đất sinh ra, nó hấp thụ linh khí của thiên địa trong những hoàn cảnh khác nhau rồi phá xác chui ra, có thể nó sẽ thành chim Sùng Minh, có thể nó sẽ thành Thanh Loan, Thanh Điểu, và cũng có thể là những loài chim mang điềm lành khác như Phượng Hoàng. Nhưng mà, khi sự kiện mười mặt trời xuất hiện đã làm tổn thương vô số con người và khô cạn đại địa, khiến con người không thể tồn tại được. Sau đó, Bán thần Hậu Nghệ đã tạo ra một cây cung và bắn rơi chín Kim Ô, chỉ còn lại một chiếc duy nhất.
Kim Ô vốn là một con thụy điểu, một loài chim mang theo ánh sáng muốn cứu độ chúng sinh, nhưng không hiểu vì sao trong cuộc vui nào đó, nó đã gây ra tai họa, sau khi bị giết, xác của chín anh em rơi xuống ngay gần một quả trứng của thụy điểu, liệt hỏa hừng hực thiêu cháy không ngừng. Mà bởi vì đầy lòng oán hận nên những ngọn lửa Kim Ô đó đã bị nhuộm đen, và oán khí của Kim Ô đã ngấm vào trứng thụy điểu, buộc nó phải thay đổi bản chất của thụy điểu lẽ ra đã được hình thành từ bên trong, biến thành một con Kim Ô màu đen. Và ngọn lửa màu đen đó cũng chính là ngọn lửa của Kim Ô biến dị. Năm đó khi họ cải tạo thụy điểu, họ cũng đã kết hợp với thụy điểu, đồng thời cũng làm cho ý thức của thụy điểu trở nên mơ hồ, sinh cơ cũng trở nên cực kỳ yếu ớt.
Sau đó, Nhan Trinh chú ý đến biển lửa nên đã tò mò đi xem.
Mà thứ anh nhìn thấy chính là một quả trứng bị ngọn lửa màu đen thiêu đốt cho thoi thóp, tựa hồ như căn bản không thể chui ra khỏi vỏ được.
Về sau, không biết vì sao Nhan Trinh lại rất thích quả trứng này nên đã để nó trong lòng mang về núi.
Khi đó trên núi của anh đã có rất nhiều thứ tốt, linh khí rất mạnh, nên anh đã cẩn thận vận dụng linh khí để nuôi dưỡng quả trứng, để nó hấp thụ hắc hỏa từng chút một, hỗ trợ nó thuận lợi biến hóa hoàn toàn, cũng có cơ hội phá xác một cách thuận lợi.
Chỉ tiếc là, Nhan Trinh vì thế sự thay đổi nên đã ngủ quên.
Cuối cùng vẫn không thể tận mắt nhìn thấy Trứng bé con phá vỏ chui ra, sau khi hai người ở bên nhau, Lận Dương Phong rất bám người, dường như cảm thấy mình là yêu vật nên chưa bao giờ hiện nguyên hình, còn anh thì lâu dần cũng chỉ thích ở bên cạnh Lận Dương Phong, không muốn ép cậu phải hiện nguyên hình.
Mãi cho đến bây giờ.
Có lẽ cuối cùng Lận Dương Phong cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút, cuối cùng cũng chịu bộc lộ con người thật của mình.
Nhan Trinh không khỏi có chút cảm khái: “A Vân thật lợi hại.”
—— Đúng vậy, trong mắt anh thì Lận Dương Phong khi ở trạng thái con người nhìn rất anh tuấn, còn khi hiện nguyên hình thực sự rất đẹp trai!
Giờ phút này, mỹ nam Lận Dương Phong cũng rất lợi hại, nhanh chóng thay thế Anh Chiêu đánh nhau với Cùng Kỳ, cậu vung cánh một cái đã đẩy ông bay xuống cách đó không xa để chữa trị vết thương. Còn cậu thì phun ra một ngọn lửa màu đen tấn công vào ác khí Cùng Kỳ thả ra, sau đó cậu bất ngờ vỗ cánh, đôi cánh khổng lồ trực tiếp hất văng Cùng Kỳ ra sau, Cùng Kỳ lăn lộn trên không một lúc, cho dù nó có liên tục vỗ vỗ hai cánh cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm chậm lại đòn công kích một chút, cuối cùng cả người nó hung hăng đập vào Huyền Hoàng, phát ra một tiếng nổ thật lớn.
Ánh mắt Cùng Kỳ hung ác lóe lên, tà khí trên người nó càng nặng, mà con chim đen khổng lồ cũng lao tới, trên người có hắc hỏa quấn quanh, trong mắt tràn đầy địch ý, sát khí cực kỳ nồng đậm, hơn nữa còn tàn bạo hơn cả Cùng Kỳ, con chim đen khổng lồ không cho Cùng Kỳ một chút thời gian nghỉ ngơi nào, móng vuốt khổng lồ sắc bén hung hăng chộp lấy mặt Cùng Kỳ, trong nháy mắt gây ra mấy vết thương thật sâu.
Nhan Trinh ngẩng đầu nhìn lên, càng nhìn càng cảm thấy con chim đen to lớn kia vô cùng đẹp trai, không khỏi ngẩn người ra nhìn.
Con chim đen phía trên dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Nhan Trinh, nó ưỡn ngực, lại đập cánh, hung hăng trảo Cùng Kỳ một cái nữa, trực tiếp xé mất nửa cái cánh của Cùng Kỳ.
Trong nháy mắt đó Cùng Kỳ đau đớn hét lên một tiếng, nó làm ác đã lâu, lại có giá trị vũ lực đỉnh cấp, nó không ngờ có ngày mình lại bị người khác trấn áp dễ dàng như vậy, càng làm cho nó run sợ hơn chính là, từ khi con chim đen kia tấn công nó càng ngày càng dữ dội hơn, nó thậm chí còn phát hiện, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nó nhất định sẽ bị giết chết!
Nhưng mà, Cùng Kỳ dù sao vẫn là Cùng Kỳ, cho dù có đôi khi bị ác ý làm cho đầu óc không được tỉnh táo lắm, nhưng khi gặp phải nguy cơ thực sự, nó vẫn có thể bình tĩnh trở lại, nó nhanh chóng phát hiện ra đối thủ của mình là con chim đen kia trong lúc đánh nhau với nó mà đôi mắt lại phân tâm nhìn vào một sinh vật nào đó bên dưới.
Không kịp nhìn xem sinh vật đó là con người hay Cổ Thần, hoặc một loài nào đó khác, nhưng Cùng Kỳ biết, chỉ cần nó bắt được người đó thì con chim đen này sẽ trở thành kẻ sợ ném chuột vỡ đồ, sẽ không có cách giết nó được!
Tốc độ của Cùng Kỳ nhanh chưa từng có, thậm chí còn tránh được móng vuốt sắc bén như tàn ảnh của con chim đen, nó bổ nhào về phía Nhan Trinh!
Hết chương 118.