Chương 119: Cùng Kỳ chết……
Là một ngọn núi, Nhan Trinh thực ra không giỏi đánh nhau – cho dù anh từng săn bắt dị thú để nấu ăn cho Lận Dương Phong thì anh cũng là kẻ ra tay trước, số lần đánh nhau ở cự ly gần cũng không nhiều.
Vì vậy, điều mà một ngọn núi am hiểu nhất là cái gì?
Tất nhiên là phòng thủ rồi.
Khi móng vuốt sắc nhọn của Cùng Kỳ chộp tới, Nhan Trinh nhất thời đờ người mất một lúc, anh đờ người nên cơ thể liền biến hóa theo bản năng.
À…Ừm…, trên làn da trắng nõn của anh đột nhiên xuất hiện một tầng chất rắn cứng như Ngọc Thạch, sau đó ngũ quan và thân thể cũng trở nên mơ hồ, bản thân anh tựa hồ như cũng biến thành một loại chất rắn như Ngọc Thạch, sau đó, bóng dáng một ngọn núi xuất hiện từ chỗ anh đã đứng …
Anh đã biến thành một ngọn núi.
Trong Tứ Hợp Viện ở thành phố B xa xôi, ngọn núi trong viện đang rung chuyển, đột nhiên có cảm giác vừa thực vừa ảo.
Một đòn kia của Cùng Kỳ đánh vào trên núi.
Tích Thạch sơn đã tích lũy bao nhiêu năm linh cơ, nếu uy lực của núi không đủ mạnh, yêu thú trên núi đã nổi dậy từ lâu rồi, nhưng thực tế lại không thể làm được, vậy cho nên khi Cùng Kỳ đụng phải núi, nó chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, xương trán gần như bị đập nát.
Còn Nhan Trinh thì….. Anh không có cảm giác gì.
Khi Cùng Kỳ va vào anh, lớp đất ngoài cùng của ngọn núi có lẽ đã chuyển động?
Khoảnh khắc ấy, hai mắt con chim đen khổng lồ như muốn nứt ra khi thấy Cùng Kỳ lao tới chỗ Nhan Trinh, con chim đen cũng vỗ cánh bay nhanh tới, nhìn thấy cảnh này, trên mặt nó lộ ra vẻ cổ quái.
Sau đó, nó treo lơ lửng giữa bầu trời, trong lúc nhất thời không biết có nên tiếp tục lao xuống hay không.
Phía dưới, cuối cùng Nhan Trinh cũng hiểu ra, vừa rồi chính là Cùng Kỳ đụng phải mình? Tại sao Cùng Kỳ lại tự sát…. không đúng, tại sao Cùng Kỳ lại đánh anh? A, vừa rồi Cùng Kỳ hình như sắp thua A Vân, Cùng Kỳ muốn bắt anh?
Tuy trong lòng anh có những ý nghĩ hỗn độn, nhưng Nhan Trinh cũng không quan tâm Cùng Kỳ đang nghĩ gì, thật ra anh rất vui khi nhìn thấy A Vân của mình ra dáng oai hùng như vậy, Cùng Kỳ đột nhiên đi tới, quả thực đúng là quấy rầy anh.
Bất quá nó đáng bị xui xẻo, đều đã đưa tới cửa rồi, anh không muốn nó tiếp tục điên cuồng nữa!
Vì vậy, mặc dù Cùng Kỳ vì bị va chạm đau quá mà hét thảm một tiếng, nhưng cuối cùng cũng ý thức được mình đã tìm nhầm người uy hiếp, nó theo bản năng muốn chạy qua hướng khác để trốn, nhưng đã quá muộn —— Ai thánh mẫu đến mức sẽ cho đối thủ có cơ hội hối hận khi chiến đấu? Các sinh linh thời viễn cổ không bao giờ tồn tại thứ đó.
Chỉ thấy ngọn núi vừa bị Cùng Kỳ đâm vào kia đột nhiên xuất hiện một cổ cường lực mạnh mẽ, theo sau là rất nhiều dây leo bằng đá rất dài, tất cả đều vèo vèo nhảy ra khỏi núi, chúng nó vây Cùng Kỳ bốn phương tám hướng, chưa đầy một giây chúng nó đã trói Cùng Kỳ lại giữa không trung.
Cùng Kỳ bị trói chặt, điên cuồng rống lên với ngọn núi.
Nhưng không biết vì sao, nó mơ hồ cảm giác được, ngọn núi kia hình như đang ngây thơ mờ mịt mà nghiêng nghiêng đầu nhìn nó.
——Đùa ta à, ngọn núi đang nghiêng đầu?
Ngay sau đó, Cùng Kỳ cũng không có thời gian suy nghĩ xem ngọn núi đó có đang nghiêng đầu hay không, bởi vì từ trong ngọn núi kia đột nhiên mọc ra một cây dây leo bằng đá, thậm chí hình như còn nghe được một tiếng “Lộc cộc” khe khẽ, sau đó đầu dây leo bằng đá sinh ra gai đá sắc nhọn, “Vèo” một tiếng, nó đóng thật mạnh vào cánh của Cùng Kỳ, cuối cùng, Cùng Kỳ cũng bị đóng đinh xuống đất.
Cùng Kỳ kêu lên đau đớn, một cánh của nó đã bị phế bỏ, cánh còn lại thì bị cắm chặt xuống đất, thân hình to lớn của nó phải nằm bẹp dưới đất, bị dây leo bằng đá trói chặt.
Tuy nhiên, nếu Cùng Kỳ chỉ là một con dị thú hung dữ chứ không phải là ác ma vì đau đớn mà bị khống chế, vậy thì đã không gây ra bao nhiêu chuyện hỗn độn như vậy, chỉ thấy nó cố gắng há miệng phun ra hắc khí cuồn cuộn, ác ý trong hắc khí khiến người ta gần như ngạt thở, trong khoảng thời gian ngắn mà đã tràn ngập cả Huyền Hoàng, nồng độ cũng càng ngày càng đậm.
Cùng lúc đó, dị thú và Cổ Thần cũng ngửi được mùi này, trong lòng đột nhiên nổi lên ác ý, càng hung ác hơn, tàn nhẫn hơn, ác niệm cũng bị kích phát từ chỗ sâu nhất trong lòng, dù thiện lương đến đâu cũng bị xao động. Có lẽ những ý nghĩ xấu xa vừa thoáng qua liền trào dâng trong lòng, tựa hồ như muốn phát tiết ngay lập tức!
Nhưng chỉ trong chốc lát, đám dị thú xúc động càng hung ác, ác niệm càng thêm hung hãn, còn các Cổ Thần thì lại nhận ra có điều không ổn, đồng thời giúp đỡ lẫn nhau, lấy thần thảo và thần quả có thể thanh trừ ác khí trong núi của mình ra ăn, có người còn dứt khoát treo vài cành cây có tác dụng tương tự lên, sau đó lập tức lấy lại tinh thần — cuộc chiến giữa hai bên vẫn chưa dừng lại, nhưng không thể tránh khỏi việc nhận ra hung thủ của chuyện này là ai.
Vừa nhìn, đương nhiên sẽ thấy được Cùng Kỳ nằm trên mặt đất thê thảm vô cùng, đám yêu thú vừa khiếp sợ vừa tức giận, không thể tin được! Thủ lĩnh Cùng Kỳ của bọn họ, người đã mang theo chúng nó tung hoành thời viễn cổ, làm sao có thể bị mấy hòn đá bắt dễ dàng như vậy?… Bọn chúng không hiểu nổi, ngọn núi đó, còn có những hòn đá kia là cái quái gì vậy?!
Nhưng nhóm Cổ Thần thì lại không khỏi cảm thấy nhẹ nhỏm.
Núi ấy là gì? Là núi chứ còn là cái gì nữa? Đá Tích Thạch! Bọn họ ai mà không biết.
Thấy bộ dạng Cùng Kỳ thất bại như vậy, chắc chắn là nó đã chủ động tìm Tích Thạch gây sự rồi, vậy cho nên Tích Thạch mới hiện nguyên hình, tuy rằng không trực tiếp khiến cho mình cao bằng bản thể, nhưng mà một đứa như Cùng Kỳ, thật đúng là thoát không khỏi lòng bàn tay của Tích Thạch được.
Bất quá, cuộc chiến vẫn còn tiếp tục.
Các Cổ Thần nhân lúc dã thú không kịp phản ứng đã lập tức tăng cường công kích, việc “Bắt giữ” Cùng Kỳ đã tác động mạnh mẽ đến sĩ khí của cả hai bên, đám dã thú càng ngày càng nhụt chí thì các Cổ Thần sĩ khí lại tăng cao, bọn họ sử dụng thần lực cũng càng thêm hung tàn, thậm chí đối với dị thú lực sát thương cũng mạnh hơn rất nhiều.
Đột nhiên, con mãnh thú Long Điệt bị đối thủ Lục Ngô xé đứt chín đuôi, chín đuôi của Lục Ngô xuyên thủng cơ thể nó, cả cơ thể con dị thú huyết nhục mơ hồ, cuối cùng bỏ mạng.
Lục Ngô ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, nhanh chóng lắc mình chạy đến trợ giúp bạn mình, giúp bọn họ nhanh chóng đối phó với những con yêu thú khác!
Thiếu một con chính là giải phóng nhân lực, tiếp theo tất nhiên là càng nhiều cổ thần rảnh tay đi giúp bạn mình hơn, còn bên phe ác thú thì càng ngày càng ít.
Nói đến đây, có nghĩa là Lục Ngô sau khi giúp đỡ đồng đội của mình tiêu diệt con ác thú xong, hai người lại cùng nhau đi trợ giúp những Cổ Thần khác, trợ giúp hết người này đến người khác, suýt chút nữa đã trở thành đánh hội đồng, còn những con yêu thú khác thì cứ lần lượt ngã xuống.
Cuối cùng, một vài Cổ Thần lại rảnh tay, dẫn đầu là Anh Chiêu và những người mang điềm lành khác, bọn họ nhanh chóng thanh tẩy tà khí do Cùng Kỳ phát ra, không cho chúng tiếp tục quấy phá.
Còn Cùng Kỳ, nó nhìn cảnh tượng này mà nước mắt rưng rưng.
Ác khí của nó đã tan đi gần hết, thuộc hạ của nó đã chết gần hết, còn con Bào Hào kia thì sao, sao không thấy tên khốn đó?!
—— Đúng vậy, cho tới tận bây giờ, khi khách sạn đã sụp đổ, con Bào Hào cáu kỉnh gắt gỏng kia từ đầu đến cuối vẫn chưa từng xuất hiện.
Con chim khổng lồ màu đen kia cũng đáp xuống giữa không trung, cả con chim hiện ra gần Tích Thạch sơn, nó dang rộng đôi cánh dài, làm động tác ôm quả núi.
Tích Thạch sơn: “…” Lặng yên không nói gì.
Có lẽ ngọn núi theo bản năng vươn “xúc tu” bằng đá lên muốn ôm lại, đột nhiên rung chuyển làm rớt xuống rất nhiều đá vụn, khi đá vụn chất đống dưới chân núi, ngọn núi đá cũng dần dần lộ ra hình người — nhưng không phải là trở về nguyên dạng hình dáng con người của Nhan Trinh, nó đại khái lộ ra hình dáng giống con người, có thể ôm bằng đôi cánh đó.
Con chim lớn màu đen khổng lồ mừng rỡ, nó dùng miệng mổ nhẹ lên ngọn núi vài cái.
Nhưng khi ngọn núi vui mừng quá thì những dây leo bằng đá đó không khỏi “bụp bụp” rớt xuống vài cái, Cùng Kỳ bị trói buộc bởi chuyển động của dây leo cũng bị đập mạnh xuống đất vài cái, đôi cánh bị thủng cũng bị đâm thêm mấy cái nữa…..
Cùng Kỳ vốn đã phun hết ác khí trên người mình, vậy nên bây giờ nó không có gì để nhổ ra, lại bị dằn vặt như vậy, lửa giận trong lòng cũng không khống chế được nữa, nó không chỉ gầm lên những tiếng vô nghĩa nữa, mà cúi rạp người xuống, bụng và tứ chi đều phồng lên một cách kỳ lạ, người nó càng ngày càng phồng to, trông vô cùng đáng sợ.
Đột nhiên, những chỗ phồng lên kỳ lạ đó tập trung lại với nhau, khiến cả người Cùng Kỳ như bị thổi căng lên, còn phồng lên gấp mấy lần trước đây!
Đúng lúc này, vẫn là Tích Thạch sơn phụ trách vây khốn Cùng Kỳ phát hiện ra vấn đề trước, trong nháy mắt đã biến thành thanh niên cực kỳ đẹp, con chim màu đen khổng lồ dang hai cánh siết chặt anh vào lòng, để anh nằm gọn trong vòng tay cậu.
Nhan Trinh túm lấy con chim màu đen khổng lồ, nói: “Cùng Kỳ sắp nổ tung rồi, đi thôi!”
Nếu nó dính vào núi và A Vân của anh thì bẩn chết!
Con chim màu đen khổng lồ vỗ cánh bay lên trời, trong lúc bay đã biến thành một thanh niên cao lớn, lông vũ màu đen tung bay, phía sau lập tức xuất hiện một đôi cánh do sức mạnh biến hóa, dẫn Nhan Trinh không ngừng bay lên cao, đồng thời cậu cũng nhắc nhở những Cổ Thần khác còn đang tóm mấy con dị thú cuối cùng kia bay lên bầu trời.
“Bay lên!”
Các Cổ Thần nhìn thấy bộ dáng Cùng Kỳ như vậy thì: “…” Câm nín.
Một giây sau, bọn họ giống như một đàn chim bay thẳng lên trời, bay càng lúc càng cao.
“Bùm!”
Cùng Kỳ thực sự đã bị nổ tung.
Dòng khí hỗn loạn lao ra tứ phía, tạo ra một luồng sức mạnh khổng lồ, nhưng lúc này, tất cả kẻ thù của nó đã bay lên trời, hoàn toàn không thể chạm tới bọn họ.
Những lực lượng này cuối cùng cũng xông tới Huyền Hoàng, khiến Huyền Hoàng xuất hiện lực lượng gợn sóng, nhưng vẫn không có cách nào chui ra ngoài được, cuối cùng Huyền Hoàng vẫn bất động.
…. Phải nói là Cùng Kỳ ra chiêu vẫn quá chậm, nếu như lúc đó có thể bộc phát thì ít nhiều gì cũng sẽ làm bị thương mấy vị Cổ Thần đang giao chiến, có lẽ còn có thể khiến Nhan Trinh và Lận Dương Phong ghê tởm một phen. … Nhưng bây giờ thì, nó chẳng có ích gì, nó tự bạo một cách vô ích, thế là… hết.
Sau tiếng nổ, tất cả các lực lượng còn sót lại cũng đã bình tĩnh hơn.
Nhan Trinh cúi đầu nhìn.
Anh thấy Cổ Thần chạy rất nhanh, bọn họ không có chuyện gì, nhưng còn lại một ít yêu thú bị lực lượng không phân biệt địch ta này tác động, chúng bị thương rất nặng, có con còn bị trọng thương, trực tiếp đi theo Cùng Kỳ luôn —— Mục đích của Cùng Kỳ là nổ chết hết địch nhân, đúng là vậy, nhưng bản chất của nó là ác độc, vậy nên nó không thèm quan tâm đến những thủ hạ của mình cũng đang ở gần đó.
Một khắc sau, các Cổ Thần cũng bắt đầu hành động, lần lượt đến bổ cho những con hung thú còn sống thoi thóp kia mỗi con một đao.
Lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn vết máu vương vãi trên mặt đất, bọn họ lại thở dài một hơi.
Thế nhưng Nhan Trinh lại chớp mắt nói: “Hình như còn thiếu một con nha.”
Các Cổ Thần sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng lại.
Đúng vậy, còn thiếu một con.
Rõ ràng ở bên cạnh Cùng Kỳ còn có một tên đầu sỏ khác —— dị thú tham ăn cấp mười một, Bào Hào.
Hết chương 119.