Chương 12: Giúp đỡ lẫn nhau…..
Nói là sẽ cố gắng hết sức để giúp Nhan Trinh vào cùng ký túc xá với Lận Dương Phong ở Đại học Nam Hồ, nhưng thực tế không dễ dàng như vậy.
Đầu tiên, Đại học Nam Hồ là trường đại học trọng điểm, không phải trường trung học cơ sở có thể tùy tiện chuyển đến, huống chi những thứ khác, chỉ là Nhan Trinh chưa từng bước vào nhân gian học tập, sao có thể biết học gì? Sau khi giải quyết vấn đề vào trường không theo kịp thì sao? Sau đó chúng ta mới có thể nghĩ đến vấn đề thứ hai là ở chung, trước khi xem xét vấn đề ở chung, chúng ta phải xem xét việc Lận Dương Phong ở ký túc xá nào, liệu cậu ấy đã có bạn cùng phòng hay chưa…..
Chu Ích Dân đúng là một trong hai người đầu tiên, nhưng cuối cùng cũng được Nhan đại sư chủ động, trước đó còn khoe khoang có việc gì cần thì tìm ông, bây giờ lại đột nhiên nói với người ta: “Ai, tôi là một ngu dân bình thường không làm được.” vậy quan hệ với Nhan đại sư cũng mất luôn đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, ông nghiến răng thầm nghĩ, chuyện này mình không làm được, nhưng mình lại có nhiều quan hệ, biết đâu có thể nghĩ ra cách giật dây cho Nhan đại sư, để người ta nhúng tay vào đại học Nam Hồ, để cho Nhan đại sư nợ ân tình ông? Đúng rồi! Có điều, thời buổi này, trường hợp đặc biệt phải được xử lý đặc biệt, tuyệt đối không thể thông qua con đường bình thường được, hơn nữa ông cũng có chút quan hệ, cũng có quen biết một vài bộ phận đặc biệt đó…
Thế là Chu Ích Dân xoay người, ông đi liên lạc với Khâu Tiểu Linh.
Khâu Tiểu Linh nhận được điện thoại của Chu Ích Dân còn có chút khó hiểu, bọn họ cũng là bạn bè, nhưng mỗi người đều có lĩnh vực bận rộn riêng, nam nữ khác nhau, bình thường cũng không giao tiếp nhiều, hôm nay sao lại gọi cho cô???
Sau khi bắt máy, Khâu Tiểu Linh có chút hoang mang, chẳng lẽ anh ta đến tìm cô để hỏi thông tin liên lạc của Phương Chấn Bang sao? Này cũng quá xem trọng cô rồi, cô và Phương Chấn Bang có tiếp xúc, nhưng lúc đó gặp để bảo cô tường trình lại sự việc thôi, lúc người ta liên hệ với cô cũng không dùng số di động, nhưng là số đặc biệt, dùng xong cũng mất, bây giờ hỏi cô thì cô cũng không liên lạc được.
Chu Ích Dân cúp điện thoại, có chút thất vọng, nhưng cũng bình thường, Đặc Ban Xử dù sao cũng không phải bộ phận bình thường, không có lý do gì tùy tiện đem số điện thoại riêng rải ra bên ngoài. Ông nghĩ nghĩ, lại nhìn miếng ngọc năm màu mình đeo, tìm thông tin trong di động, tìm ra một vài người.
Nhan Trinh cho bảo bối nhà mình ăn ngon lâu như vậy, cảm thấy thân thể Trứng bé con đã tốt hơn nhiều so với lần đầu gặp lại, mấy ngày nay Chu Ích Dân cũng không cho anh biết tin tức gì, cũng không vội vàng thúc giục ông. Anh cũng không phải ngu ngốc, anh đã đến với thế giới con người một thời gian, anh biết thế giới hiện tại rất phức tạp, vấn đề không thể giải quyết hoàn toàn bằng nắm đấm được, thấy thái độ do dự của Chu Ích Dân như vậy anh cũng biết, sẽ không dễ dàng vào được như thế.
Vì vậy, Nhan Trinh bỗng hình thành thói quen, mỗi ngày đều đến cửa Đại học Nam Hồ, phòng khi thỉnh thoảng Trứng bé con muốn ra ngoài đi dạo, chẳng lẽ không gặp được sao? Có thể tưởng tượng vẫn là tưởng tượng, Trứng bé con của anh!
Ngay lúc Nhan Trinh không đành lòng chờ đợi, Chu Ích Dân rốt cục cũng tới cửa, bên cạnh ông còn có một cô nương đoan trang, nhìn qua có vẻ cao sang nhưng thái độ lại khác hẳn, có chút không tốt.
Khi đó Nhan Trinh đang xem công thức nấu ăn, nghĩ cách nấu các món ăn khác nhau cho Trứng bé con nhà mình sau khi ở cùng ký túc xá với cậu ấy, mới đầu còn không để ý lắm, mãi cho đến khi có người đến quầy và gọi anh, anh mới ngẩng đầu lên.
Người gọi anh tất nhiên là Chu Ích Dân, ông nhiệt tình giới thiệu: “Nhan đại sư, vị này là Hoàng phu nhân, phu nhân của viện trưởng trường Đại học Nam Hồ.”
Những người được ủy thác của trường đại học có rất nhiều quyền lực trong trường học, mặc dù họ về cơ bản không gây rối, nhưng phải có những nơi họ có thể can thiệp.
Nhan Trinh không hiểu điều này, chỉ gật đầu nhìn nhìn về phía vị phu nhân kia.
Vị Hoàng phu nhân này tên là Hoàng Lị, không hào hoa phong nhã nhưng ngũ quan thanh tú, khí chất có lẽ trong xương khá cao ngạo, nhưng bây giờ khi đối mặt với Nhan Trinh lại rất hiền lành.
Hoàng Lị cười nói: “Nhan đại sư, xin chào.”
Nhan Trinh chợt nhận ra con người thật sự rất thích chào hỏi nhau nên cũng nói: “Hoàng phu nhân, xin chào.”
Hoàng Lị vốn đã nghe nói về nhân vật Nhan Trinh từ miệng Chu Ích Dân, biết vị đại sư này mới từ trong núi đi ra, có rất nhiều của cải mà nhà giàu bình thường không có, nhưng tính tình lại không quen thế sự, nên cô cũng không ngại Nhan Trinh không phản ứng.
Chu Ích Dân chủ động giải thích: “Nhan đại sư, vị Hoàng phu nhân này là người có thể giúp ngài, bất quá cô ấy gần đây cũng có chút phiền toái, muốn nhờ ngài giúp.”
Nhan Trinh suy nghĩ một chút: “Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau?” Anh nhìn Chu Ích Dân, “Cô ấy có thể để tôi đến Đại học Nam Hồ không?”
Hoàng Lỵ tiếp lời, lễ phép nói: “Đương nhiên là có thể. Ích Dân nghe nói ngài không muốn chính thức ghi danh, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tôi có thể cho ngài một suất sinh viên dự thích. Ngài muốn sống trong khuôn viên trường cũng không có vấn đề gì cả.”
Nhan Trinh biết đối phương có thể giúp được nên hỏi thẳng: “Muốn tôi giúp gì?”
Hoàng Lị cũng thẳng thắn đáp: “Dạo này chồng tôi có gặp chút chuyện, nhờ ngài giúp đỡ”.
Nhan Trinh nghĩ mình sẽ sớm ở bên Trứng bé con nên đồng ý.
“Vậy đi xem đi.”
Hoàng Lỵ và Nhan Trinh tuy mới quen nhau nhưng một muốn giải quyết chuyện của chồng càng sớm càng tốt, một lại muốn sớm đi học để nuôi Trứng bé con nhà mình, đánh tiếng một cái là lập tức tiến hành.
Nhan Trinh trực tiếp đóng cửa quán, đi theo Hoàng Lỵ ra về.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, mấy người nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng đậu bên ngoài, Hoàng thái thái đương nhiên có xe đến đón, khi đến cửa, để tỏ lòng kính trọng, cô liền mời Nhan Trinh lên xe trước.
Nhan Trinh vốn cho rằng chiếc thùng sắt rất thú vị, muốn leo lên, nhưng vừa mới đạp một chân lên, cả chiếc xe chùn xuống—nếu không phải anh lập tức thu chân xuống, rất có thể xe đã bị gãy đôi rồi.
Hoàng Lị đứng sau, còn chưa rõ nguyên do thế nào.
Nhan Trinh xoay người, cười nói: “Tôi vẫn là không nên lên xe.”
Hoàng Lị không hiểu lắm: “Là tôi chiêu đãi không tốt sao?”
Nhan Trinh lắc đầu: “Đưa Chu Ích Dân đi trước đi, tôi làm nóng người trước đã
Hoàng Lỵ: “…”
Làm nóng người?
Hết chương 12.