Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 120

 Chương 120: Bào Hào Chạy Trốn…..

 

    Con Bào Hào đó cũng giống như Cùng Kỳ, Cùng Kỳ bản tính xấu xa, còn con Bào Hào kia thì chỉ lo ăn, không quan tâm gì đến lành hay dữ, con trước thì không thể khống chế, con sau lại càng khống chế không được. Hiện tại Cùng Kỳ đã chết, nhưng nếu Bào Hào chạy mất, chờ nó xuất hiện ở đâu ăn đến đó, lúc đó không biết nó sẽ gây ra bao nhiêu tổn thất nữa——Thật sự làm nó đói bụng, đừng nói là ăn thịt người hay những dị thú linh tinh gì đó, ngay cả những Cổ Thần cũng sẽ gặp nguy hiểm.

    Kết quả là, các Cổ Thần vừa mới thả lỏng trong chốc lát, bây giờ lại ủ rũ, bọn họ chạy về phía đống đổ nát của khách sạn, nhanh chóng vận dụng thần lực của mình để tìm kiếm dấu vết con Bào Hào kia.

     Chỉ là….

    Không ai tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của con Bào Hào, ngay cả khí tức cũng biến mất.

    Các Cổ Thần vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng bọn họ hối hận vô cùng.

    Nhan Trinh cũng thở dài.

    Lận Dương Phong vòng tay ôm lấy anh, nói: “Đừng lo lắng, con Bào Hào kia chắc chắn sẽ không xuất hiện nhanh như vậy đâu.”

    Nhan Trinh gật đầu, đối với anh mà nói, Bào Hào còn chán ghét hơn cả Cùng Kỳ, nhưng đối với con người thì, ác khí của Cùng Kỳ sẽ lây nhiễm cho vô số người và hủy hoại con người họ, nhưng Bào Hào cũng sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho con người, nhưng ít nhất nó sẽ không đe dọa đến sự bình yên của con người, nó sẽ không khiến một số người bị tà niệm chi phối và quay lưng lại với nhau.

    Sau khi mọi người rời đi, trong một ngôi nhà cách thành phố rất xa, một người đàn ông mặt người, mình cừu, răng hổ chậm rãi chui ra từ một cái hang chuột trong góc, thân hình cũng không lớn bằng một con chuột bình thường, nếu không nhìn kỹ còn có thể xem nó như một con chuột có hình dạng đặc biệt.

    Tên này chính là Bào Hào.

    Một con hung thú như Bào Hào có dạ dày vô tận, nó có thể ăn bao nhiêu tùy thích mà không bao giờ thấy no, nhưng dạ dày của nó không dẫn đến không gian khác, khả năng tiêu hóa của nó dù mạnh đến đâu cũng không thể ăn được bất cứ thứ gì. Như vậy thân thể của nó kỳ thật rất lớn, nhưng khi cấp bậc của Bào Hào khác nhau, tốc độ ăn của nó cũng khác, thân thể biến hóa cũng khác.

    Thực ra, có thể suy nghĩ ngược lại, nó có thể không ngừng lớn lên, vì vậy khi thực sự không ăn được, nó cũng có thể khiến cơ thể nhỏ lại, và nó vẫn có thể tự ăn chính bản thân mình khi đói , đó là sự thật khi nó không có gì để ăn… hay là nó bị ngốc? Ngay cả bản thân nó mà nó còn ăn được thì có cái nó ăn không được?

    — Trở lại chuyện chính.

    Sau khi con Bào Hào ra khỏi lỗ nhỏ, nó nằm bẹp trên mặt đất thở phào nhẹ nhõm.

    “Nguy hiểm quá.” Rồi nó lại thở ra một hơi “Đói quá.”

    Thực ra trước khi Cổ Thần đến lập Huyền Hoàng bao phủ khắp nơi thì chính Bào Hào là đứa đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.

    Tại sao nó phát hiện được còn Cùng Kỳ thì không?

    Bào Hào rất nhạy cảm với thức ăn.

    Đúng vậy, xung quanh nhiều đồ ăn như vậy, cái nào cũng tràn đầy năng lượng lại ngon miệng, Bào Hào dưới sự hạn chế của Cùng Kỳ vốn đã rất đói, làm sao nó không phát hiện ngay lập tức được? Lúc phát hiện ra, dù sao khi đó các Cổ Thần cũng đã bao vây, rõ ràng có hai loại thức ăn mang lại cho nó cảm giác uy hiếp rất lớn, nếu nó đi báo cho Cùng Kỳ rồi sau đó mới bố trí chỗ nấp, khi đó nó còn có thể trốn được sao? Lại nói, Cùng Kỳ mấy ngày nay bỏ đói nói, bán đứng Cùng Kỳ nó chẳng có chút áp lực nào.

    Sau đó, con Bào Hào tự thu nhỏ mình lại thật nhỏ, dù sao nó cũng bị nhốt trong phòng, trừ Cùng Kỳ, những con dị thú khác đều sợ bị nó ăn thịt nên không bao giờ dám đến gần, vậy nên nó mới từ cái lỗ nhỏ đó mà chui ra khỏi khách sạn nhỏ, rời khỏi nơi nguy hiểm đó thật xa, thu liễm khí tức trên người mình rồi trốn vào hang chuột, chạy tới thành phố bên cạnh.

    Nó không tin, làm đến như vậy rồi còn bị phát hiện?

    Quả nhiên đúng như nó nghĩ, sau khi các Cổ Thần thiết lập Huyền Hoàng, bọn họ đã thành công giết sạch hết yêu thú ở đó, ngay cả khí tức của Cùng Kỳ cũng nhanh chóng biến mất, chỉ có con chạy trốn nhanh nhất là nó mới còn sống sót.

    Như vậy, bây giờ mọi người đã biến mất hết rồi….

    Bào Hào không đi ăn ngay mà nằm trên mặt đất một lúc, nó nhắm mắt ngủ.

    “Ục ục…”

    “Ục ục… Ục ục ục…”

    Nó bị đói đến tỉnh ngủ.

   Vẻ mặt Bào Hào lộ ra nụ cười hung ác, dù sao mình cũng đã nhịn đói ba bốn ngày rồi, những Cổ Thần kia cũng đã sớm không thấy bóng dáng, cho nên cũng đã đến lúc nó đi ăn rồi.

    Lại nói, Nhan Trinh và Lận Dương Phong sau khi tìm không thấy Bào Hào thì định quay về.

    Các Cổ Thần khác thì đều không cam lòng, còn muốn ở lại một thời gian, nhưng hiện tại Cùng Kỳ đã chết, mọi người cũng không vội như vậy, cũng không cần đi theo Phù Thổ của Nhan Trinh trở về.

    Nhan Trinh nhớ tới dáng vẻ oai hùng của A Vân nhà mình vừa rồi, không khỏi kéo tay áo cậu.

    Lận Dương Phong cúi đầu nhìn anh.

    Nhan Trinh khẽ cười: “Tôi muốn bay.”

    Lận Dương Phong sửng sốt, giây tiếp theo lập tức biến thành hình dáng con chim đen khổng lồ.

    Con chim đen khổng lồ được bao bọc bởi ngọn lửa mỏng màu đen, cháy hừng hực, đẹp vô cùng.

    Nó dang rộng hai cánh, như thể sẽ bay vút lên trời ngay lập tức – nhưng nó không chỉ bay lên mà cúi người xuống, một cánh chạm nhẹ vào mặt đất.

    Nhan Trinh bị cảnh tượng đó chói mù mắt, anh không khỏi nhìn đến say mê, từ từ tiến lại gần.

    Ngay sau đó, đôi cánh nọ ôm lấy anh, hơi dùng sức một chút đã bế anh lên, đặt lên lưng mình.

    Nhan Trinh càng vui hơn.

    Anh không kìm được niềm vui.

    Thân hình to lớn của con chim đen khổng lồ đột nhiên đổ ập xuống, giống như đang mang theo một sức nặng vô biên nào đó.

    Con chim đen: “…” Câm nín.

    Kế Mông và Anh Chiêu định nhìn bọn họ rời đi: “…” Cũng cạn lời.

    Có thể không nặng sao? Một ngọn núi không khống chế được trọng lượng thì sao mà không nặng được!

    Đúng vậy, xét đến khả năng chịu lực của đất đai và ngôi nhà dưới chân, Vậy nên từ khi bước vào thế giới này Nhan Trinh vẫn luôn nhớ mình phải khống chế cân nặng của mình như thế nào, lúc vừa được cõng trên lưng chim anh vẫn nhớ, nhưng vừa đi một lúc, sau đó anh sờ soạng bộ lông dưới thân, cảm nhận được bộ lông đen mượt mà của con chim, còn có thể cảm nhận được ngọn lửa màu đen kia, nhưng chúng coi anh như người thân nên cũng không làm tổn thương anh….. Vậy nên anh đã lơ đãng một chút.

    Vừa lơ đãng một chút là thể trọng lại tăng chóng mặt.

    Con chim đen khổng lồ kia không phải là không gánh được cả ngọn núi, chỉ là hơi bất ngờ nên bị đè một chút, hơn nữa phải nói là dù sao nó cũng không có bay lên trời. Nó có thể mang một ngọn núi lên lưng, nhưng không có nghĩa là vừa cõng núi trên lưng vừa bay lên trời… nó có muốn cũng không thể bay được.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Làm vậy để bị đè cho “Rơi” xuống đất à?!

    Nhưng mà Nhan Trinh đã nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, vậy nên anh đã nhanh chóng kiểm soát cân nặng.

    Con chim đen khổng lồ giương đôi cánh lau mặt mình, sau đó dang rộng đôi cánh bay lên cao, trong nháy mắt đã chui vào tầng mây rồi biến mất.

    Kế Mông sửng sốt một hồi, nhịn không được cười ra tiếng.

    Đầu rồng của ông khẽ run lên.

    Lận Dương Phong một đường cõng Nhan Trinh trên lưng bay về thành phố B, đến viện nơi bọn họ ở.

    Lúc này ngọn đồi ở hậu viện đã khôi phục như cũ, hai người trực tiếp đi về phòng mình.

    Nhan Trinh ngả người ngồi xuống sô pha.

    Lận Dương Phong thuận thế đi qua, cậu vươn tay ôm lấy anh.

    Nhan Trinh đã rất quen với trạng thái như thế này với A Vân nhà mình, bọn họ luôn dính lấy nhau như vậy, dứt khoát dựa vào vai Lận Dương Phong, thoải mái đến híp mắt.

    Lận Dương Phong quay đầu hôn lên trán anh một cái.

    Nhan Trinh lười biếng nói: “Tôi nghĩ, mấy người Kế Mông vẫn chưa tìm được con Bào Hào kia đâu.”

    Lận Dương Phong cũng đồng tình, con Bào Hào kia xảo quyệt hơn tưởng tượng, lâu như vậy mà các Cổ Thần vẫn tìm không ra, tìm một hồi chắc cũng không tìm được.

    Nhan Trinh ngáp một cái nói: “Hãy nói với Phương Chấn Bang, để anh ta tổ chức cho người làm việc này. Nhân loại nhiều người, thủ đoạn cũng nhiều, tìm cũng dễ.”

    Lận Dương Phong đồng ý.

    Con người, thực sự có rất nhiều ý tưởng.

    Hơn nữa, nếu thực sự muốn tìm thấy con Bào Hào càng nhanh càng tốt, vậy phải để con người đến làm việc đó mới có hiệu quả.

    Vì vậy, Lận Dương Phong bấm số gọi cho Phương Chấn Bang.

    Sau khi Phương Chấn Bang nghe điện thoại, tâm trạng ông phập phồng theo Lận đội nhà bọn họ nói.

    — Cùng Kỳ bị giết.

    Phương Chấn Bang: Vui vẻ vô cùng!

    – Thủ hạ của Cùng Kỳ cũng bị giết.

    Phương Chấn Bang: Càng vui vẻ hơn!

    — Chỉ có một con Bào Hào trốn thoát.

    Phương Chấn Bang: Hả?

    —— Bào Hào là Thảo Thiết, thật sự có thể ăn.

    Phương Chấn Bang: Hả? ? ?

    —— con Bào Hào cũng giống như Cùng Kỳ, cũng là cấp mười một.

    Phương Chấn Bang: ! ! ! ! ! Cái gì?

    Vấn đề này nghiêm trọng rồi!

    Phương Chấn Bang hít sâu một hơi.

    Lận đội nói đúng, thứ này cần phải có con người tìm mới được, ông sẽ bố trí người của các phân bộ Đặc Ban Xử ở mỗi thành phố tiến hành tìm kiếm trên diện rộng, mỗi góc của mỗi thành phố đều lắp camera, hiện tại bọn họ đã dùng vật liệu đặt biệt làm camera nên sẽ không còn bị trường lực của dị thú ảnh hưởng, so với trước dễ tìm hơn rất nhiều, nhưng số lần không được quá nhiều, nếu không rất dễ hỏng…

    Với tư cách là tổng phó đội, Phương Chấn Bang có rất nhiều điều phải cân nhắc, nhưng trải qua thời gian dài như vậy, ông đã bồi dưỡng được một danh sách dài những tay chân đắc lực dưới trướng, thi hành mệnh lệnh rất nhanh chóng.

    Một khi con người thực sự muốn làm một việc gì đó thì hiệu quả đạt được sẽ rất cao, chưa nói đến bất cứ điều gì khác.

    Mặc dù con dị thú như Bào Hào rất đáng sợ, nhưng dù sao cũng chỉ có một con.

    Tác hại mà nó có thể gây ra thực sự chỉ là về số lượng, nó sẽ không làm lung lay nền tảng của những con người như Cùng Kỳ.

    Ngày hôm sau, các Cổ Thần đã trở lại.

    Đến ngày thứ ba, không có sự cố nghiêm trọng nào xảy ra trên cả nước.

    Vào ngày thứ tư, vẫn không có gì.

    Ngày thứ năm, Phương Chấn Bang nhận được tin nhắn, nhìn di động còn tưởng rằng mình nghe lầm, kinh ngạc hỏi: “Cậu nói… cái gì?”

    Bên kia điện thoại lặp lại lần nữa.

    Phương Chấn Bang nghe rõ ràng, khóe miệng giật một cái, biểu lộ trên mặt rất kỳ quái.

    “Ý của cậu là, trang trại heo lớn nhất thành phố YC… toàn bộ heo trong đó đều không còn?”

    Giám sát trong trang trại nuôi heo bị một thế lực nào đó bóp méo, hoàn toàn không ghi lại được chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, hơn nữa người canh giữ trang trại heo đêm đó sắp đột phá thực lực, vì vậy anh ta đã trở về bế quan, bởi vì không có người quen nào gần đó có thể tin tưởng để nhờ vả, mà anh ta lại không muốn những người xa lạ khác biết mình sẽ đột phá, vì vậy anh ta phải tạm thời giao sự an toàn của trại heo cho hệ thống phòng thủ của trang trại, đó là hàng rào điện cao thế, và khóa cửa từ trong ra ngoài.

    Nhưng ngày hôm sau, khi người này đột phá thành công trở về, đến trại heo thì kinh hãi phát hiện, điện cao thế cũng như các công trình phòng thủ khác đều không bị lực lượng nào phá hủy, những thứ khác cũng đều được sắp xếp hợp lý, bọn họ cũng không thấy bất kỳ dấu chân nào hay bất cứ thứ gì tương tự, không có dấu vết của vết bánh xe tải có thể chở heo đi…

    Dù sao thì tất cả heo trong trang trại đều đã biến mất.

    Không để lại một con nào cho anh ta.

Hết chương 120.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 120

Ngày đăng: 12 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên