Chương 121: Các Loại Báo Án….
Người mất tích thì phải báo án, heo mất tích thì… cũng phải báo án.
Khi chủ trại heo về phát hiện sự việc liền biết có chuyện không ổn, không dám ở lâu trong trại heo nên đã trình báo vụ việc với người của Đặc Ban Xử.
Sau đó, người của phận bộ Đặc Ban Xử của thành phố đến điều tra, bọn họ còn mang theo nhiều công cụ khác nhau, dù sao máy móc vẫn cẩn thận hơn mắt thường, cuối cùng họ vẫn tìm thấy một sợi lông động vật nhỏ xíu trên mặt đất.
Lông thú này mỏng nhẹ, trên người cũng không còn mùi, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra thứ này có điểm khác biệt, người trong phận bộ Đặc Ban Xử đã nhờ người của viện nghiên cứu kỹ lại, cảm thấy nguồn gốc lông con vật này có thể không bình thường, nghĩ đến mệnh lệnh của cấp trên, lại tưởng tượng có bao nhiêu con lợn biến mất trong không khí… Vậy nên tất nhiên là họ nghĩ ngay đến con Bào Hào đã bỏ trốn kia, thế thì sao không báo ngay cho được?
Và, nếu nó thực sự là con Bào Hào…
Người trong phân bộ liếc nhìn chủ trại heo một cách vi diệu, người này, thật sự là may mắn? May mà đêm đó ông trở về, nếu không trở về thì khi Bào Hào đến lấp đầy bụng, chắc chắn sẽ nuốt luôn ông. Nhưng ông đã đi về, chẳng những cứu được mạng mình mà còn thuận lợi đột phá thực lực, có thể coi là thiên tuyển chi tử.
Đương nhiên, không thể nói thẳng nội tình với chủ trang trại heo được, người trong phân bộ đành phải khuyên ông ta bình tĩnh lại, tạm thời đừng động đến chuyện này, cũng đừng lập tức quay lại trang trại nuôi lợn ngay.
Ông chủ trại heo cũng là người thông minh, thấy người trong ngành bí mật nên nhanh chóng đồng ý, sau đó chỉ việc phong tỏa trại heo chờ người trong ngành thông báo là có thể bắt đầu nuôi heo lại.
Phương Chấn Bang sau khi biết tin, mặc dù tâm tình ông cảm thấy rất phức tạp, nhưng cũng không lơ là.
Phân bộ đã nhanh chóng gửi lông thú đến, bản thân thành phố YC cũng bị giám sát nghiêm ngặt, sau đó ông không đưa lông thú cho viện nghiên cứu mà đưa cho Anh Chiêu, Kế Mông và các Cổ Thần khác, nhờ họ giúp xác định xem đây có phải là lông của con Bào Hào không.
Anh Chiêu đang đi tuần, hiện tại đang ở nơi khá xa, tạm thời không thể đến.
Kế Mông vẫn ân cần dịu dàng như vậy, đích thân đến.
Ông cầm cái lông trong tay ước lượng, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy, là lông con Bào Hào kia.”
Phương Chấn Bang vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Đã hiểu, cám ơn ngài.”
Kế Mông cười nhắc nhở: “Đi thắp hương cho đám người Võ La đi, Bào Hào hiện tại chắc chưa chạy quá xa, một mình con người không đối phó được, có thể nhờ bọn họ hỗ trợ tìm kiếm, bọn họ tùy thời cũng có thể ra tay.” Sau này bọn họ cũng cẩn thận suy nghĩ lại, làm cách nào mà con Bào Hào kia lại có thể chạy xa như vậy, sau đó ông còn nhắc thêm, “Bảo bọn họ tìm cái gì có thể che được khí tức của mình, bằng không Bào Hào xa xa ngửi được sẽ lập tức chạy trốn mất, đến lúc đó muốn tìm thấy nó cũng rắc rối.”
Phương Chấn Bang thở phào nhẹ nhõm, trong đầu ông cũng đã có kế hoạch.
Mặc dù con Bào Hào chỉ ăn thịt lợn trong một thời gian, nhưng không ai dám chắc rằng nó sẽ chỉ ăn thịt lợn trong tương lai.
Huống chi, cho dù nó chỉ ăn lợn, lợn không tốn tiền sao, không khó khăn vất vả nuôi sao, đó chẳng phải là tổn thất tài sản rất lớn sao?
Vẫn là chạy đến bắt nó nhanh đi…
Nhan Trinh ở nhà với Lận Dương Phong cũng hay tin.
Lận Dương Phong khóe miệng giật giật: “Thịt heo coi như là thịt mà loài người ăn nhiều nhất, Bào Hào ăn sạch cả một trang trại heo, giá thịt heo ở thành phố YC hẳn là sẽ tăng lên.”
Nhan Trinh chớp chớp mắt: “A Vân thích ăn thịt heo à?”
Lận Dương Phong: “Cũng không hẵn.”
Nhan Trinh vẫn rất hiểu tâm tư A Uân nhà mình, khi cậu nói “không hẵn” tức là “Tôi rất thích”, vậy nên anh đã thầm nghĩ, quay về phải kiểm tra dị thú trên núi mới được, tìm thêm heo nuôi thêm mấy đàn —— Tóm lại là, thứ A Vân muốn ăn thì phải nuôi để có thể ăn bất cứ lúc nào.
Nghĩ tới đây, anh như nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Vậy chúng ta tới nơi đó đi? Con Bào Hào kia là cấp mười một đó.”
Vẫn là câu nói đó, thái độ của Nhan Trinh đối với con người vẫn luôn là yêu ai yêu cả đường đi lối về, bây giờ con người sắp đối đầu với Bào Hào, cho dù là Cổ Thần cũng chưa chắc có thể hoàn toàn đối phó được, đương nhiên anh phải bày tỏ sự quan tâm của mình rồi.
Lận Dương Phong nói: “Bọn họ tìm được rồi sẽ báo.”
Nhan Trinh chợt hiểu ra: “Đúng rồi, tôi nhắn tin cho Phương Chấn Bang, để khi nào anh ta thật sự tìm ra con Bào Hào kia thì chúng ta đi bắt nó.”
Lận Dương Phong ôm lấy anh, nói: “Chính là muối tôi với anh cùng nhau ra ngoài lo chuyện bao đồng.”
Nhan Trinh nghiêng đầu, nhìn cậu cười: “Ở cùng một chỗ với em không phải là đi lo chuyện bao đồng.”
Lận Dương Phong nghe vậy, cậu muốn làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng không nhịn được, cúi đầu hôn lên mặt Nhan Trinh một cái.
Cậu cũng nghĩ vậy.
Trong quá khứ, bảo vệ con người ở một mức độ nào đó được coi là một chút tô điểm cho cuộc sống dài dằng dặc nhưng đói khát của cậu, và đó cũng là một lời hứa nhỏ mà cậu đã hứa với ông lão.
Nhưng bây giờ, cùng Nhan Trinh làm lại là một chuyện khác, nhìn Nhan Trinh vì mình mà đối xử tốt với con người, tâm trạng của cậu thật sự rất tốt.
Nhan Trình ngẩng đầu chờ cậu hôn một hồi, sau đó lấy di động ra, gửi cho Phương Chấn Bang một tin nhắn.
[ Tìm con Bào Hào rồi nhớ báo, A Vân và tôi sẽ đến đó bắt nó. ]
[ Cảm ơn ngài và Lận đội rất nhiều! ]
[ Vâng. ]
Phương Chấn Bang rất hóm hỉnh, gởi một chữ “Vâng” xong liền lễ phép kết thúc.
Tất nhiên, niềm tin của ông vào toàn bộ sự việc mạnh mẽ hơn nhiều.
Không phải chỉ là đi tìm Bào Hào sao, tìm không được liền tính ông thua!
Sau khi toàn bộ trang trại lợn ở thành phố YC bị ăn thịt, hàng chục cái ao nuôi ếch trâu ở thành phố YQ lân cận cũng bị ăn sạch. Rồi sau đó là một số trại gà gần bên, gà sống cũng bị ăn sạch không còn một cái lông.
Đội viên của phân bộ Đặc Ban Xử ở các thành phố cứ như vậy bị con Bào Hào đó dắt đi vòng vòng, ăn hết chỗ này đến chỗ khác, nhưng bọn họ lại tìm không thấy, thật sự là khó hiểu.
Sau đó, một số Cổ Sơn xuất hiện ở xung quanh các thành thị này, trên những Cổ Sơn đó cũng có một đàn dị thú, đột nhiên trong một ngày tất cả đều biến mất, bởi vì chúng tương đối dịu ngoan, cũng có một số giao dịch vật phẩm với con người, hơn nữa mấy ngày nay có thỏa thuận thời gian giao dịch, nhưng ngày hôm đó lại không có dị thú nào đi qua, chẳng phải khiến các đội viên Đặc Ban Xử phụ trách chuyện này kinh hãi sao? Sau đó bọn họ đã đi điều tra, quả nhiên, trên những đỉnh núi đó đều trống rỗng.
Con Bào Hào này càng ngày càng đi quá xa, từ ăn thịt động vật bình thường đến ngấu nghiến các dị thú, chờ khi nó tạm thời không thể tìm thấy những thứ phi nhân loại khác để ăn, lại không thể rời khỏi lãnh thổ này một cách suôn sẻ, chỉ sợ nó sẽ thật sự không quan tâm đến cái gì nữa mà ăn hết sạch người trong mấy thành phố kia không —— trước kia nó không ăn thịt người, đại khái không phải bởi vì nó lo lắng cho con người, mà là bởi vì con người không mập bằng gia súc gia cầm chăn nuôi, cũng không béo bằng. Còn những con dị thú trên một số đỉnh núi kia lại rất ngon và đầy linh khí.
Trong lúc nhất thời, người trong Đặc Ban Xử cũng rất khó xử, nhưng chuyện này không thể nhân nhượng được.
Vì vậy, sau khi Võ La và một số Cổ Thần đến, cứ hai vị Cổ Thần dừng lại trên mây ở phía trên một thành phố, lấy thành phố YC, nơi lần đầu tiên phát hiện ra Bào Hào làm trung tâm, một Huyền Hoàng lớn hơn đã được bố trí.
Và gần đây con người cũng xem video giám sát không ngừng cả ngày lẫn đêm, cuối cùng họ cũng đã phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Gần những trang trại gia cầm bỏ hoang đó, khi ánh sáng ảm đạm nhất vào lúc nửa đêm, một cái bóng rất nhỏ sẽ bò ra khỏi cống, sau đó nó lẻn vào các trang trại với tốc độ nhanh như tia chớp, sau vài giây hoặc hơn một chút, nhưng không quá một phút nó đã lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh, chui vào một cái bóng lộn xộn nào đó, lao vào bóng tối và biến mất không tăm tích.
Khi bóng đen nhỏ được tìm thấy trong trang trại chăn nuôi đầu tiên, các thành viên trong đội không chắc chắn lắm, nhưng sau khi họ tìm thấy điều tương tự ở bên ngoài các trang trại chăn nuôi khác, vậy là tất nhiên họ sẽ không bỏ qua.
Tiếp theo chính là tìm hình ảnh của cái bóng này khi nó xuất hiện ở các góc độ khác nhau và phóng to nó lên hàng chục lần để xem.
Nhìn vào, họ đều có thể thấy cái bóng đó hoàn toàn không phải là chuột hay gì, mà là một khuôn mặt người thân cừu, thậm chí họ còn có thể nhìn thấy đôi mắt mọc dưới nách của con quái vật kỳ lạ đó, trong ánh mắt nó hiện lên vẻ tham lam thèm thuồng.
Lúc này có vị Cổ Thần xuất hiện, trực tiếp nói: “Chính là Bào Hào.”
Người của Đặc Ban Xử: “…” Nghẹn họng.
Được rồi, chỉ cần tìm thấy nó là mừng.
Cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người, con Bào Hào đó có thể tùy ý thay đổi kích cỡ cơ thể mình, nhưng lại không ai nghĩ đến điều này, ai có thể tìm ra dấu vết của nó! Đó đúng là gian lận.
Nhưng nói cách khác, bây giờ bọn họ đã biết rằng nó có thể thay đổi kích cỡ, vậy nên việc tìm kiếm nó cũng tương đối dễ dàng hơn.
Các chuyên gia máy tính của con người đã thao tác trên mạng một lúc, ngay sau đó họ đã xác định được vị trí gần đúng mà con Bào Hào hiện đang ẩn náu rồi khoanh vùng lại.
Các Cổ Thần bắt đầu thu nhỏ phạm vi bao phủ của Huyền Hoàng, đồng thời cũng gia cố thêm cho Huyền Hoàng thêm chắc chắn.
Tất cả những gì bọn họ làm là đợi cho đến khi con Bào Hào xuất hiện trở lại, lúc đó họ có thể… bắt ba ba trong rọ.
Ở bên kia, Nhan Trinh nhận được điện thoại của Phương Chấn Bang, biết bọn họ đang chuẩn bị xử lý con Bào Hào kia, và địa điểm cũng đã xác định.
Sau khi cúp điện thoại, anh cong môi nhìn Lận Dương Phong nói: “Bọn họ muốn bức con Bào Hào ra ngoài, sau đó sẽ bị ba ba ăn.”
Đúng vậy, ở trong mắt Nhan Trinh, dễ đối phó thì là chui vào hũ, không đối phó được thì bị ba ba ăn.
Lận Dương Phong nhịn không được, cười nói: “Vậy chúng ta đi giúp bọn họ biến kế hoạch bắt ba ba trong rọ thành hiện thực đi.”
Nhan Trinh nói như lẽ đương nhiên: “Có chúng ta đi mới thật sự là bắt ba ba trong rọ.”
Hết chương 121.