Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 122

Chương 122: Tìm Được Bào Hào….

 

    Đi thôi, Bào Hào có thể nổ tung bất cứ lúc nào, thậm chí địa điểm đã được xác định, Nhan Trinh và Lận Dương Phong không cố ý đợi đến khi Bào Hào thực sự chạy ra rồi mới đề phòng, cũng có nghĩa là nói đề phòng các Cổ Thần không thể bắt kịp nó, bị nó ăn thịt cả một đám.

    Vì vậy, Nhan Trinh trực tiếp tế Phù Thổ, dùng tốc độ nhanh nhất kéo Lận Dương Phong đến biên giới của những thành thị đó.

    Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Huyền Hoàng quả nhiên đang thu nhỏ lại, động tác không nhanh không chậm nhưng mục đích lại rất rõ ràng.

    Đó chính là thành phố YH, Nam Thành, hai con phố Hồ Tử và Liễu Đăng.

    Các đội viên của phân bộ thành phố đang ở trên lầu cao của tòa nhà gần nhất, cửa sổ mở toang, mà bên cửa sổ bên cạnh huyền phù có mấy Cổ Thần, dùng tầm mắt tìm kiếm trên mặt đất từ phía xa.

    Đương nhiên, trước khi mọi người phát hiện hình ảnh con Bào Hào nhỏ trên màn hình, Đặc Ban Xử đã phái ra ba cường giả cấp chín, mười cường giả cấp tám, tất cả thực lực hàng đầu của nhân loại — chỉ có hai hoặc ba người cấp tám ở lại tổng bộ để tọa trấn, còn lại có thể nói là dốc toàn lực xuất kích.

    Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ không thể luôn dựa vào các Cổ Thần và phi nhân loại, cho dù có khả năng lần này bọn họ đều sẽ bỏ mạng lại đây, nhưng nhóm mười mấy người này đã là những cường giả mạnh nhất rồi, nếu ngay cả bọn họ cũng không dám đối mặt với cấp độ nguy hiểm cao, luôn lo lắng bị tổn thất, vậy theo thời gian sẽ mất đi nhuệ khí, lúc đó thì còn nói đột phá gì nữa? Chỉ cần không có tử vong, tinh thần sẽ được giải phóng, sẽ thăng hoa, đến lúc đó, tốc độ tiến bộ của bọn họ sẽ càng nhanh hơn, tương lai có thể phấn đấu trở thành cường giả cấp mười trở lên.

    Nhan Trinh không chút do dự kéo Lận Dương Phong cùng nhau vào thang máy.

    Đúng vậy, đi thang máy.

    Cách tốt nhất bây giờ đương nhiên là Lận Dương Phong biến thành chim cõng Nhan Trinh trên lưng bay lên, nhưng lỡ như con Bào Hào kia cứ lẩn trốn mãi thì sao? Nó chắc chắn có thể cảm giác được hai người Nhan trinh mới là người thực sự không thể đối phó.

    Thế là Nhan Trinh và Lận Dương Phong đi thang máy đến… tầng 30.

    Họ đẩy cửa ra rồi trực tiếp bước vào.

    Tuy rằng tiếng bước chân không lớn, nhưng người trong phòng lại rất nhạy cảm, hơn nữa bọn họ đã căng thẳng theo dõi lâu nay, đối với biến hóa bên ngoài cũng rất nhạy cảm, khi phát hiện có người đến thì tất cả mọi người đều quay lại ngay lập tức.

    Nhan Trinh giơ tay lên: “Chào.”

    Lận Dương Phong ở bên ngoài luôn không có biểu tình gì, hiện tại cũng không ngoại lệ, khi mặt cậu không biểu tình, trong mắt tràn đầy lệ khí, nhìn thế nào cũng rất bạo ngược, may mà Nhan Trinh cho cậu một chút biểu cảm, vậy nên so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều…. Nhưng lúc này, trông cậu vẫn là có chút đáng sợ.

    Đám người Đặc Ban Xử bên kia gần như lập tức cảnh giác, nhưng bọn họ cũng nhanh chóng ra Lận Dương Phong, cảnh giác chuyển thành thở phào nhẹ nhõm.

    Đặc biệt bên trong còn có một người quen —— Trâu Khải, cậu ta là một cường giả cấp tám tương đối trẻ tuổi, tiềm lực rất lớn, nếu như lần này có thể thành công, nếu còn sống sót thì có thể trông đợi được, chắc chắn cậu ta sẽ là một trong số ít ứng cử viên đầu tiên tiến vào cấp mười.

    Vẻ mặt thoải mái của Trâu Khải quá rõ ràng, còn dứt khoát chào hỏi hai vị lão đại.

    “Nhan đại sư, Lận đội.”

    Nhan Trinh gật đầu với cậu ta: “Bào Hào đã ra chưa?”

    Trâu Khải vì quen thuộc với bọn họ nên nhận trách nhiệm làm cầu nối, cậu ta trả lời: “Từ khi xác định phạm vi đến giờ đã đợi khoảng mười tiếng đồng hồ rồi, tạm thời xác định được con Bào Hào kia vẫn chưa tìm thấy chúng ta, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hôm nay nó có thể sẽ ra ngoài vào lúc nửa đêm để tìm chỗ ăn, ngay khi nó ra ngoài, chúng ta sẽ bắt nó trước khi nó kịp đi tìm thức ăn — tất nhiên nửa đêm là thời gian có tính khả thi nhất, nhưng cũng không loại trừ các khả năng khác, cho nên chúng ta vẫn chờ đợi.” Nói đến đây, cậu ta thở dài, nghiêm túc nói: “Khi nó xuất hiện, chúng ta sẽ nhanh chóng đến đó trước, lần này xin hai ngài đừng để nó chạy thoát.”

    Còn về phần lo cho an toàn của bọn họ, Trâu Khải một chữ cũng không nhắc tới.

    Các cổ Thần vốn cũng tham gia chiến đấu, nhưng bọn họ vẫn là đánh theo đoàn đội, làm sao có thể nói ra đây, lần này nhất định là trận chiến gian nan.

    Nhan Trinh gật đầu: “Được.”

    Lận Dương Phong cũng nói: “Tôi sẽ không để nó chạy.”

    Trâu Khải thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe lời đảm bảo của hai vị lão đại.

    Tuy rằng cậu ta không biết thực lực của hai người này đến trình độ nào, nhưng cậu ta hiểu rất rõ, nếu như ngay cả hai người này cũng không ngăn được con Bào Hào kia thì nó cũng quá nghịch thiên rồi… Con người bọn họ cũng chỉ có thể tặng không cho nó ăn đi.

    Chỉ nói ngắn ngủn vài câu, Trâu Khải cũng không nói thêm gì nữa, mà là tận lực điều chỉnh trạng thái.

    Những người khác chỉ chào hỏi để thể hiện sự tôn trọng của mình, tất cả bọn họ đều quan tâm đến cuộc chiến sắp tới, và cũng giống như Trâu Khải, tất cả bọn họ đều tập trung vào việc điều chỉnh cơ thể và tinh thần mình.

    Thời gian từng chút trôi qua…

    Nhan Trinh đang ngồi trên ghế sô pha do Đặc Ban Xử chuẩn bị sẵn, anh dựa vào người Lận Dương Phong.

    Cử chỉ của hai người không cố ý tỏ ra thân mật, nhưng người khác vẫn có thể thấy được cảm giác giữa hai người, bọn họ có chút sửng sốt nhưng nhanh chóng nhận ra, lòng bọn họ tuy nặng trĩu và căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy hai vị lão đại thoải mái như vậy, không khỏi cảm thấy tự tin hơn một chút.

    Bọn họ không thể không tin rằng vấn đề của con Bào Hào chắc chắn sẽ được giải quyết thuận lợi.

    Bất giác trời đã tối rất nhanh.

    Kim giờ cứ tiến về phía trước, dần dần chỉ đến vị trí nửa đêm.

    Đến nửa đêm, ngoại trừ Nhan Trinh và Lận Dương Phong, tất cả mọi người bao gồm cả các Cổ Thần đều cảm thấy căng thẳng, tất cả mọi người đều thật lòng mong con Bào Hào kia sẽ xuất hiện như bọn họ đoán.

    Nhưng mà, bây giờ đã là mười hai giờ mười, hai mươi, ba mươi…. một giờ…. một giờ rưỡi….

    Bóng dáng con Bào Hào vẫn chưa thấy đâu, không có bất cứ thứ gì xuất hiện trên màn hình.

    Có người cau mày nói: “Đêm nay thật sự không ra?”

    Lại có người bất đắc dĩ nói: “Nó không đi ra cũng không có cách nào, đêm nay chờ không được vậy đêm mai chờ tiếp. Dù sao vẫn trong vòng Huyền Hoàng, cứ kiên nhẫn chờ.”

    Những người khác cũng nói:

    “Chỉ có thể như vậy.”

    “Nếu không phải nó hung ác, tôi thật sự hận mình không thể đào ba tấc đất lên tìm nó.”

    “Thôi đi, chuẩn bị sẵn sàng đi, con Bào Hào kia mà xuất hiện, chúng ta không cẩn thận một cái là sẽ bị nó ăn luôn.”

    “Đáng sợ nhất chính là, nếu không cẩn thận, chúng ta có thể là người bị ăn nhanh nhất!”

    “Vậy mới nói, phải cẩn thận, một khi nó xuất hiện…. Đến lúc đó linh động một chút.”

    Sau vài câu ngắn gọn, mọi người cũng không có ý nói chuyện phiếm tiếp, chỉ là, thời gian càng trôi qua mọi người càng thất vọng.

    Cuối cùng, đến một giờ bốn mươi tám phút, đột nhiên có người kêu lên: “Nhìn kìa!”

    Những người có mặt lần lượt nhìn qua, quả nhiên trên màn hình được phóng đại vô số lần, hình ảnh con Bào Hào hiện lên rất rõ ràng! Nó giống như một con chuột, không biết từ đâu chui ra.

    Tất cả mọi người đều nín thở, không dám hành động ngay.

    Mấy ngày nay Bào Hào ăn xong sẽ ngủ cả ngày, nhân loại và Cổ Thần đều rất cẩn thận, vậy nên nó cũng không phát hiện mình đã ở trong thiên la địa võng từ lâu rồi.

    Huống chi còn có Nhan Trinh ở đây.

    Thân thể Nhan Trinh là một ngọn núi, cho dù anh không làm gì thì nơi đó vẫn tràn ngập một loại cảm giác tự nhiên, cho dù Huyền Hoàng có thể có một chút khí tức cũng sẽ bị che lấp.

    Điều này khiến cho con Bào Hào không phát hiện ra.

    Sau khi con Bào Hào bay ra, toàn bộ cơ thể con quái thú giống như một tàn ảnh, lao về một hướng nhất định với tốc độ rất nhanh.

    Một thành viên trong phân bộ hạ giọng nói: “Hướng đó là trại cá, nuôi rất nhiều loài cá khác nhau, có hàng trăm ao cá ở đó. Và cũng là trọng tâm chú ý của chúng ta.”

    Tất cả mọi người có mặt đều biết dung dượng dạ dày của Bào Hào là vô hạn, nó có thể ăn rất nhiều thức ăn trong một lần ở những nơi mà nó đã đến trước đây. Đây là nơi nuôi trồng thủy sản lớn nhất vùng này, đương nhiên cũng sẽ là mục tiêu tấn công của nó.

    Vì vậy, các Cổ Thần ở trên cao nhìn nhau, che giấu khí tức của mình, bay về phía con Bào Hào kia.

    Các cường giả của Đặc Ban Xử cũng động thủ, cũng đi theo hướng đó!

    Khi tất cả cùng ra tay, trong phòng chỉ còn lại nhân viên phân bộ, Nhan Trinh và Lận Dương Phong.

    Các thành viên trong phân bộ nhìn nhau rồi nhìn hai vị lão đại, bọn họ không dám thúc giục.

    Nhan Trinh cũng định làm cho xong việc sớm để cùng A Vân về nhà, anh không chút chậm trễ nắm tay Lận Dương Phong cùng nhảy ra ngoài cửa sổ.

    Bào Hào nhanh chóng dừng lại trước ao cá.

    Nó có thể cảm nhận được lượng thức ăn dồi dào bên trong, liếm liếm môi rồi lướt qua mọi hàng rào phòng thủ của con người như nó đã làm hàng đêm — chúng vô dụng với nó, thậm chí nó còn không kích phát mấy thứ đó.

    Nhẹ nhàng tìm tới ao cá, con Bào Hào không chút khách khí há miệng.

    Lúc này, miệng của nó không ngừng mở rộng, thân thể cũng không ngừng bành trướng, cơ hồ biến thành một con quái vật cao như ngọn núi nhỏ, nó hút ao cá, tất cả cá trong ao như bị một lực lượng vô hình nào đó hấp dẫn, chúng nó biến thành một cột cá, tranh nhau bay ra khỏi ao nước nhảy vào miệng con Bào Hào.

    Sau đó, Bào Hào cũng không ngậm miệng lại mà đưa miệng sang một ao cá khác.

    Thật tốt, tất cả cá trong ao lại bay ra rồi chui vào miệng nó.

    Tiếp theo là cái ao thứ ba, thứ tư, thứ năm…

    Bào Hào ăn càng ngày càng nhiều, đầu óc cũng bị thức ăn chiếm hết, nó hoàn toàn quên mất mình phải cảnh giác, ngược lại rất toàn tâm toàn ý, trong đầu chỉ có một chữ duy nhất —— ăn.

    Đương nhiên, nó cũng không nhận ra rất nhiều địch nhân đã bao vây nó.

Hết chương 122.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 122

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên