Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 123

Chương 123: Vây Công Bào Hào…..

 

    Võ La, Lục Ngô và những Cổ Thần khác đều đứng trên bầu trời cao nhìn xuống con Bào Hào bên dưới, bọn họ lặng lẽ đến gần, phối hợp với các đồng đội bao vây từ mọi hướng, trên, dưới, trái, phải, mục đích chính là đánh nhau theo nhóm.

    Những cường giả Đặc Ban Xử thì dùng thủ đoạn của con người, mỗi người đều cầm trong tay một vật giống như máy móc, từ đó phun ra vô số sợi tơ trong suốt, đan xen thành từng mảnh “mạng nhện” ở bên cạnh.

    —— Đây là một loại vũ khí mới được làm bằng vật liệu khai thác từ Cổ Sơn, đừng nhìn tơ nhện trên “mạng nhện” mỏng mà xem thường, nhưng trên thực tế, những tấm mạng nhện như thế này đều có đặc tính rất dẻo, rất dai, có khả năng chịu tải cao, phân bố bốn phía xung quanh, chắc chắn có thể cản đường Bào Hào khi nó muốn chạy thoát, hoặc cũng có thể cố gắng ngăn không cho Bào Hào hút mình vào khi nó há miệng ăn bọn họ.

    Mà Nhan Trinh và Lận Dương Phong cũng đến rất nhanh, nhưng khi thấy bọn họ bày trận như vậy thì đứng xa hơn một chút.

    Vẻ mặt bọn họ khi nhìn con Bào Hào vẫn đang say sưa ăn cá kia trông thật vi diệu.

    Trên thực tế, trong các dã thú thượng cổ, bất kể là dã thú bình thường, thụy thú hay hung thú gì cũng đều bị dục vọng của bản thân dễ dàng khống chế, ví dụ như Cùng Kỳ, cho dù nó có cố gắng kiềm chế thì cũng rất bốc đồng, nếu nó có thể bình tĩnh hơn thì chắc chắn sẽ không chết khó coi như vậy, một ví dụ khác là những con dị thú bình thường, thiên tính của chúng thích chặn đường, vậy nên chúng không thể không chặn đường khi thấy có người đến gần, giống như Tinh vệ điểu, thiên tính của nó là lấp biển, vậy nên khi nhìn thấy biển không thể không tìm cách lấp lại, đó đều là tật xấu. Ngay cả Lận Dương Phong khi mới phá xác chui ra không lâu đã tới nhân gian, được con người giáo dục, đã làm quốc sư kiêm thượng tầng ở nhân gian bao nhiêu năm, cậu là yêu thú chuyển thế từ thụy thú, được giáo dục, lại không ngừng siêng năng học hỏi, chẳng phải sau khi nảy sinh tình cảm với Nhan Trinh, cũng hoàn toàn không có cách nào tiếp tục làm theo phong cách cũ nữa sao? Nếu không phải đối tượng tình cờ là một ngọn núi đá, cậu cũng sẽ không nghĩ dễ dàng như vậy trở thành một đôi với người trong lòng.

    Lại ví dụ như con Bào Hào này.

    Bản chất của nó là tham lam, bao nhiêu Cổ Thần và cường giả vây quanh nó, cũng đã áp sát nó như vậy, nhưng chỉ vì miếng ăn mà nó đã không thèm để ý đến biến hóa xung quanh.

    Cảnh tượng hiện tại giống như đang biểu diễn kịch câm, Bào Hào tiếp tục ăn, những người khác thì vừa cảnh giác vừa chuẩn bị động thủ.

    Các cổ Thần nhìn nhau.

    Cường giả loài người không biết gì nhiều về bản chất của dị thú, nhưng họ vẫn đề phòng, còn con Bào Hào lại để lộ vô số điểm yếu, nhưng các Cổ Thần lại rất rõ ràng, bây giờ con Bào Hào đã thực sự bị cơn thèm ăn của mình điều khiển mà quên mất bản thân!

    Vì vậy, các Cổ Thần liếc mắt một cái, sau khi xác định kế hoạch hành động, liền cùng nhau đồng loạt ra tay.

    Võ La và Lục Ngô là hai cổ thần có thực lực mạnh nhất trong những cổ thần đã đến đây hôm nay, hai người cầm binh khí của mình xông lên phía trước, cơ hồ như cả hai cùng tấn công một lúc từ hai bên trái phải, bọn họ muốn đâm con Bào Hào kia từ hai phía!

    Thấy các ​​Cổ Thần làm như vậy, những cường giả nhân loại làm sao có thể không hiểu, bọn họ còn vận dụng cả năng lực áp đáy hòm của mình, vô số công kích từ bốn phương tám hướng cùng nhau đánh về phía Bào Hào.

    Cùng lúc đó, con Bào Hào cũng cảm nhận được mình bị công kích.

    Bị tấn công đau qua, làm gián đoạn sự thèm ăn của nó.

    Cũng đánh cho nó tỉnh táo.

    Bào Hào lập tức ý thức được xung quanh mình có rất nhiều người, có cả nhân loại lẫn Cổ Thần, tất cả bọn họ đều đang nhằm vào nó, đột nhiên nó cảm thấy không ổn, thậm chí không nghĩ ra tại sao mình lại đột nhiên bị bắt – nó đã quá khinh địch rồi. Nó nghĩ con người có thể dễ dàng dùng làm thức ăn cho mình, thời gian nó đến thế giới loài người quá ngắn, chưa hiểu hết những việc mà con người có thể làm, vì vậy nó đã bất cẩn.

    Nhưng bây giờ, con Bào Hào không kịp suy nghĩ nữa, sau một tiếng rống thật to, thân thể nó trong nháy mắt co rút lại, muốn chạy trốn.

    Cái gì mà dị thú cấp mười một rất kiêu ngạo, nó không cần thể diện như Cùng Kỳ, nó chỉ muốn ăn mà thôi!

    Vì vậy, Bào Hào đã bay qua các kẽ hở giữa vô số đòn tấn công, linh hoạt né tránh những đợt tấn công dồn dập của cường giả, chạy thẳng ra ngoài vòng vây.

    Chỉ là, vừa chạy ra ngoài đã đột nhiên đụng phải một thứ gì đó vừa dính vừa trong suốt.

    Thứ này rất kết dính và cứng, nhưng khi đối mặt với va chạm của dị thú cấp mười một, nó chỉ làm đối phương choáng váng trong chốc lát rồi đứt đoạn, nhưng cũng nhờ một khắc đó mà các Cổ Thần và cường giả của nhân loại mới có thể tiếp tục tạo thành một vòng vây khác, bao vây con Bào Hào lại ở bên trong.

    Con Bào Hào vẫn không bỏ cuộc, nó tức giận lao qua trái, qua phải, tìm thêm kẽ hở để trốn thoát.

    Nhưng mà, những cường giả nhân loại lại sử dụng thứ đang cầm trên tay giăng ra vô số “mạng nhện”, thậm chí những mạng nhện này còn được giăng sát mặt đất, tư thế đó giống như quăng lưới bắt cá trên cạn, lưới lớn lưới nhỏ chồng chất lên nhau.

    Mọi người có thể nhìn thấy, thân hình nhỏ nhắn của con Bào Hào kia đang xuyên qua các kẽ hở của những tấm lưới nọ, khó tránh khỏi thỉnh thoảng sẽ bị giam cầm trong một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó nó sẽ bị vô số đòn công kích đánh trúng. — — Đặc biệt là công kích của các Cổ Thần còn mang theo thụy khí, thứ đó khiến cho hung thú càng đau đớn hơn — cho dù muốn khôi phục thì tốc độ cũng sẽ chậm lại rất nhiều.

    Dần dần, vô số công kích nhắm thẳng đến thân thể Bào Hào, dù thân thể của nó có nhỏ như thế nào, dù cho phạm vi cử động của nó có thu hẹp bao nhiêu, thì những đòn công kích khiến nó đau đớn cũng càng ngày càng nhiều…

    Khi con Bào Hào bỏ chạy, một cảm xúc vặn vẹo dần tràn ngập trong mắt nó.

    Nó đói

    Càng chạy nó càng đói, bụng quặn lên, khắp người đều cảm thấy khó chịu.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Nhưng vì đói quá nên không thể nghĩ được gì.

    Đột nhiên, con Bào Hào ngẩng đầu lên trời thét lên một tiếng dài, toàn thân nó đột nhiên phồng to cao lớn như một ngọn núi nhỏ vậy!

    Vốn dĩ những cường giả và Cổ Thần đang thu nhỏ vòng vây nên đã đứng rất gần công kích nó, khi nó bành trướng như vậy, trên thân hình khổng lồ đó bỗng xuất hiện một cỗ lực lượng cuồng bạo, một tiếng nổ lớn vang lên, đánh bay rất nhiều cường giả ra ngoài, thậm chí thân thể các Cổ Thần giống cũng đau đơn như bị xe tải đụng phải vậy, ngực cũng căng tức khó chịu, khiến bọn họ liên tục lui về phía sau. Tất nhiên là tình trạng những cường giả nhân loại càng thảm hơn, sau khi bị đánh bay ra ngoài, máu tươi đầm đìa, còn bị gãy mấy cái xương. Tệ hơn nữa, có người còn trực tiếp nôn ra máu, nôn ra tới mật xanh mật vàng, có thể nói là thương thế rất nghiêm trọng.

    Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến hai giây, tất nhiên là con người và các Cổ Thần vẫn chiếm thế thượng phong, ép cho con Bào Hào hoảng sợ và ăn đau không ít, nhưng cấp 11 dù sao vẫn là cấp 11, hiện tại Cổ Thần có thực lực mạnh nhất vẫn mới tiếp cận cấp mười một, vẫn còn chênh lệch rất lớn so với Bào Hào. Khi Bào Hào nổi điên, nó có thể lập tức đánh bay tất cả những người vây công mình, khiến kẻ địch phải tổn thất nặng nề.

    Nhan Trinh đứng từ xa quan sát, anh nhíu mày: “Đi đến giúp bọn họ điều trị đi.”

    Lận Dương Phong không muốn để con người chết, hiện tại rõ ràng là các Cổ Thần không sao, nhưng bên con người thì lại rất thảm, có hai người cấp 8 giờ chỉ còn thoi thóp thở.

    Ngay lúc hai người đang định xông tới thì có một cổ thần đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh những người bị thương, nhét cho mỗi người một cây thần thảo, nhanh chóng chữa trị thương thế, còn những cổ thần khác lại tiếp tục xông lên, tiếp tục bao vây con Bào Hào kia.

   Thân thể con Bào Hào kia lại trở nên to lớn lần nữa, toàn bộ cơ thể con dị thú trở thành một tấm bia cực lớn, nhưng dù cho có là bia ngắm thì sau khi biến lớn lực phòng ngự của nó vẫn rất đáng sợ, có công kích cũng không tạo ra bao nhiêu thương tổn cho nó —— Kỳ thực, khi nó thu nhỏ lại, do phần lớn thụy khí công kích khiến nó đau đớn không chịu nổi, chứ cũng không thực sự bị thương nặng gì, chỉ là, bộ dáng của nó quá chật vật và rối rắm mà thôi.

    Thấy các Cổ Thần tập trung lại, khiến Bào Hào không thể làm gì được, đám cường giả kia cũng không sao, Nhan Trinh và Lận Dương Phong nhất thời dừng bước.

    Hiện tại, bất kể là Cổ Thần hay nhân loại gì cũng đều muốn lấy Bào Hào ra làm đối tượng luyện tập.

    Tuy nhiên, vì thực lực Bào Hào vẫn mạnh hơn nhiều so với những người khác, vậy nên hai người cũng nghiêm túc hơn khi theo dõi cuộc chiến giữa hai bên, để tránh cho con người và Cổ Thần tử vong.

    Ở đằng kia, trong lúc con Bào Hào đang lao tới chống đỡ đòn tấn công của các Cổ Thần, nó lại bị con người tấn công từ phía xa, nó tràn đầy lòng tham nên lại một lần nữa bị ý nghĩ muốn được ăn khống chế.

    Lúc này, nó há ra cái miệng lớn như lỗ đen ra, ngang nhiên muốn nuốt chửng một số cường giả còn chưa kịp hoàn hồn!

    Trong nháy mắt đó, một lực hút kinh khủng tràn ra khắp nơi, mấy người bị ép cho bay lên, trực tiếp chui vào cái miệng khổng lồ của Bào Hào.

    Tuy nhiên, lúc bay lên bọn họ đã va phải những “mạng nhện” khổng lồ vốn được tạo ra để gây trở ngại cho con Bào Hào khi bọn họ mới đến. Đây cũng là điều bọn họ đã suy xét đến, bọn họ biết bản tính của Bào Hào là ăn tất cả mọi thứ, vậy nên đã có phòng bị trước, nhưng bọn họ đã xem nhẹ lực hút kia rồi, dù có dính vào lưới thì cả tấm lưới cũng không thể thoát khỏi lực hút đó được, giờ này những tấp lưới kia quấn chặt bọn họ lại với nhau, ngược lại còn thuận tiện hơn cho Bào Hào ăn.

    Nhan Trinh chớp chớp mắt, anh khẽ động ngón tay.

    Ngay lập tức, trên mặt đất bỗng xuất hiện một lực hút khủng khiếp, còn những tấm lưới khổng lồ quấn quanh các cường giả thì dường như bị một lực nào đó hấp dẫn — lực này còn lớn hơn cả lực hút của Bào Hào, thình lình hút ngược bọn họ xuống mặt đất.

    Những người vừa thoát chết kia đổ đầy mồ hôi lạnh, nghĩ thôi đã sợ hết hồn.

    Bọn họ ngã xuống đất, nhưng mặt đất dưới cơ thể bọn họ mềm nhũn, vậy nên không chịu bất kỳ tác động nào…

    Trong số những người bị thương này có Trâu Khải, cậu ta là tâm phúc của Phương Chấn Bang, biết được nhiều chuyện hơn người khác, cậu ta lập tức hiểu ra là Nhan đại sư đã ra tay, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Có người cũng nghĩ tới điều gì, cũng không cố tình nhìn về phía Nhan Trinh và Lận Dương Phong, nhưng bọn họ giống như đã uống thuốc an thần, biết mình được được hai vị lão đại trông chừng, mặc dù hai vị lão đại không can thiệp khi bọn họ đang chiến đấu, nhưng nếu con Bào Hào muốn biến họ thành khẩu phần ăn, lão đại nhất định sẽ hành động.

    Như vậy là đủ rồi.

    Muốn đột phá, sinh tử đều là do vận mệnh, chỉ cần không làm thức ăn cho dị thú thì sẽ không có gì không cam lòng.

    Ngay sau đó, những cường giả này như tiêm máu gà, trước tiên dùng sức mạnh cường hóa bao phủ lấy cơ thể mình, sau đó dùng đòn tấn công có lực sát thương mạnh nhất mình có, trợ giúp các Cổ Thần công kích Bào Hào!

    Vừa rồi bị phân tán trong thời gian ngắn, giữa nhân loại và các Cổ Thần đã phối hợp thật ăn ý, đã từng được các Cổ Thần đi vào trong mộng trợ giúp luyện tập, bây giờ đã rất thành thạo, công kích phòng ngự gì cũng đều rất có tổ chức.

    Con Bào Hào kia không thể hợp tác với những con dị thú khác, bây giờ nó một mình một thú, càng đấu đá càng lung tung rối loạn.

    Các Cổ Thần kết hợp sức mạnh lại với nhau để ra đòn cuối cùng, gây ra lực sát thương thực sự mạnh cho Bào Hào.

    Bào Hào lại kêu gào, sức mạnh nó càng ngày càng tăng, nó lại há cái miệng to ra.

    Lần này, toàn bộ cơ thể của nó dường như đã biến thành một cái miệng lớn, cố gắng nuốt chửng thiên địa.

Hết chương 123.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 123

Ngày đăng: 12 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên