Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 124

Chương 124: Chính Văn Hoàn……

 

    Nuốt cả thiên địa là năng lực độc nhất vô nhị của Bào Hào, nhưng năng lực này không phải lúc nào cũng có thể sử dụng được, mỗi khi sử dụng, ngay cả Bào Hào cũng không thể khống chế bản thân mình dừng lại được —— Nói ngắn gọn là, đây là tuyệt chiêu cuối cùng, chỉ khi Bào Hào gặp phải nguy cơ sinh tử mới sử dụng, sau khi sử dụng xong, nó có thể tỉnh táo lại hay không, thậm chí còn sống sót hay không cũng phải xem vận khí nó thế nào.

    Kết quả là, tất cả những người có mặt, bao gồm cả những Cổ Thần đều không tự chủ được mà bay về phía nó, bọn họ muốn thoát khỏi khống chế, nhưng lực hút mạnh quá không làm gì được, có người lúc trước công kích ở nơi tương đối gần nên bị khống chế hoàn toàn, gần như đã đến bên mép nó!

    Các Cổ Thần kinh ngạc, cường giả nhân loại thì cố gắng hết sức khống chế bản thân mình, nhìn đồng đội đang dần dần rơi vào miệng Bào Hào, hai mắt như muốn nứt ra…

    Vào lúc này, tuyệt chiêu áp đáy hòm của dị thú cấp mười một đã thể hiện khả năng nghiền nát của nó.

    Nếu tất cả mọi thứ đều bị nó nuốt chửng vào trong bụng, có thể cuối cùng Bào Hào sẽ bị chết vì quá no, hơn nữa, phần lớn cường giả và Cổ Thần nhất định sẽ bị nó tiêu hóa hết, còn sót lại một số người thì… Mất tay mất chân là chuyện bình thường, nhưng rất có khả năng đầu bọn họ sẽ bị tiêu hóa mất một nửa, hoặc cũng có thể mất đi cả nửa thân trên….. Có thể sẽ không sống sót được.

    Do đó, đây không còn là thời gian để trải nghiệm, mà là thời gian anh phải can thiệp.

    Nhan Trinh và Lận Dương Phong tuy ở khá xa, nhưng nếu hai người muốn lại gần cũng rất nhanh.

    Bọn họ thật ăn ý, căn bản không cần lãng phí thời gian, thoáng cái đã bay vút qua chỗ mọi người.

    Gương mặt con Bào Hào trông thật dữ tợn, gia tăng lực hút muốn nuốt chửng mọi thứ vào trong cái miệng khổng lồ kia.

    Ăn! Ăn! Ăn!

    Mơ hồ, nó bị ý nghĩ đó trong đầu làm cho choáng váng — dù sao nó cũng đã rơi vào cạm bẫy, dù sao cũng phải chết, vậy nên nó sẽ ăn thịt hết những tên khốn dám bao vây nó!

    Nhưng mà, con Bào Hào không may mắn như vậy, một bóng đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời.

    Trong lòng Bào Hào bỗng dâng lên một loại cảm giác nguy hiểm đáng sợ, mặc dù nó đã bị lòng tham làm cho lóa mắt, nhưng loại cảm nhận nguy hiểm này là bản năng, khiến nó ngửa mặt lên trời.

    Và vì nó ngửa mặt lên trời nên trong nháy mắt đó cái miệng khổng lồ kia cũng thay đổi phương hướng, lực hút ở hướng cũ cũng tự nhiên yếu đi, một cường giả cấp chín đã bị hút đến bên miệng, thiếu chút nữa đã bị nó nuốt vào trong bụng, cơ hội vừa đến, hắn dùng hết sức lực mình có lộn một vòng giữa không trung, lăn ra khỏi phạm vi công kích của con quái thú.

    Những người khác cũng liều mạng xoay người, người này bắt lấy người kia, cùng nhau cố gắng di chuyển ra khỏi vùng nguy hiểm, tìm nơi có thể tránh được lực hút.

    May mắn thay, tâm trí của Bào Hào tạm thời không đặt trên người bọn họ, vì vậy mọi người mới có thể thuận lợi rời khỏi phạm vi bị Bào Hào nuốt chửng.

    Trâu Khải miễn cưỡng đứng vững, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đồng tử co rút kịch liệt.

    Những người khác cũng đã lấy lại được tự do, cũng hít vào một hơi thật sâu khi nhìn cảnh tượng trước mắt.

     Một ngọn núi!

    Một ngọn núi khổng lồ đang từ trên trời giáng xuống!

    Ngọn núi khổng lồ kia đáp xuống quá nhanh, khi Bào Hào vừa nhìn lên thì nó đã bị đập mạnh xuống rồi, ngọn núi đó đập thẳng vào thân Bào Hào! Mà Bào Hào…. Bào Hào thì…

    Một con Bào Hào lớn như vậy, cái miệng khổng lồ như thế, tất cả đều bị ngọn núi lớn đó đè bẹp dưới đất.

    Nhìn từ ngoài vào sẽ không thấy Bào Hào ở đâu, chỉ thấy Đại sơn hùng vĩ….. và một con chim khổng lồ từ bên cạnh bay qua, lúc bay đến bên sườn núi, nó dang rộng đôi cánh ôm Đại sơn vào lòng.

    Không còn nghi ngờ gì nữa, Đại sơn này chính là Nhan Trinh, còn con chim đen khổng lồ ôm núi kia chính là nguyên hình của Lận Dương Phong.

    Các Cổ Thần lau mồ hôi.

    Giờ phút này tâm tình của các cường giả vô cùng phức tạp, nhìn núi lớn và con chim khổng lồ, không biết đang suy nghĩ cái gì, có lẽ trong đầu bọn họ lúc này…… đều trống rỗng?

    Nhất thời, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

    Nhưng, đột nhiên Đại sơn lại rung chuyển!

    Trâu Khải không khỏi buột miệng thốt ra: “Sao vậy? Con Bào Hào kia sắp ra rồi à?”

    Câu trả lời là con chim khổng lồ màu đen kia dang cánh bay lên trời, nó vỗ cánh bay lơ lửng bên cạnh, cả ngọn núi lớn cũng từ dưới đất chui lên — cao chừng mười thước, nhưng nửa thân dưới lại biến thành sương đen, mà cái mồm to của con Bào Hào kia không ngừng vùng vẫy dữ dội, khiến cho ngọn núi lớn rung chuyển, nay thấy Đại sơn vừa trồi lên, liền thừa dịp này chạy trốn ngay lập tức!

    Và nó đã làm như vậy, ngọn núi lớn vừa trồi lên thì cả con hung thú cũng bay ra ngoài!

     Chỉ là…

    Con chim khổng lồ màu đen lại như hổ rình mồi, nó nhanh chóng vỗ cánh, giữa hai cánh có rất nhiều ngọn lửa màu đen, cuồng phong nổi lên thổi bùng ngọn lửa, ngọn lửa đó thổi quét qua thân thể Bào hào, khiến nó bay ngược trở về.

    Điểm hạ cánh của nó chính xác là ở dưới chân núi.

    “Bùm!”

    Lại một tiếng nổ lớn, Đại Sơn vừa trồi lên chừng chục mét lại đột nhiên đổ ập xuống.

    Bào Hào choáng váng một lúc vẫn chưa tỉnh lại được, nó vô cùng đau đớn.

    “Bùm!”

    Ngọn núi lại mọc lên rồi sụp xuống tiếp!

    “Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!”

    Cứ lặp đi lặp lại như thế một lúc, tuy lần nào Bào Hào cũng bị núi đè cho choáng váng, đau đớn vô cùng, nhưng nó vẫn cố gắng chạy thoát thân dù cho cơ thể yếu ớt, nhưng cuối cùng vẫn bị đôi cánh to lớn của con chim khổng lồ màu đen kia tát cho tơi tả….. Sau nhiều lần bị đập liên tiếp, cuối cùng nó cũng bị đập cho biến dạng, trở về hình dạng lúc ban đầu với mặt người và thân cừu, sau khi hiện nguyên hình rồi vẫn bị đập tiếp, lần nào bị đập cũng thịt nát xương tan, và rồi….

    Cuối cùng, con Bào Hào bị Đại sơn đập như người ta đập chuột chũi, đập cho nó nát tương.

    Hung thú đáng sợ muốn cắn nuốt thiên địa, vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, khi toàn thân nó tê liệt không thể động đậy được nữa, sinh mệnh nó không ngừng xói mòn, trong đồng tử con dã thú vẫn hiện lên thứ ánh sáng tham lam độc ác, lộ rõ lòng tham mãnh liệt.

    Cuối cùng, hung quang dữ dội trong đôi mắt hung thú cũng mờ đi, dù có không cam lòng cũng không thể làm gì được.

    Con Bào Hào hung ác đã bị Đại sơn đè chết.

    Các cường giả nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, các Cổ Thần cũng thất thần nhìn nhau.

    —— Nhưng cũng không có gì ngạc nhiên, nếu như Đại sơn cấp 12 đánh con Bào Hào cấp 11, vậy thì việc xử lý nó cũng không thành vấn đề, còn con chim khổng lồ màu đen cấp 12 lại đánh con Bào Hào cấp 11 đang muốn chạy trốn, cũng không có gì gọi là khó khăn.

    Con Bào Hào chết trong tay của hai người này, đó thực sự là một điều hợp tình hợp lý.

    Sau đó, trước sự chứng kiến ​​của mọi người và các cổ thần, ngọn núi lớn kia lại trỗi dậy, chỉ là lần này nó không đè bẹp bất kỳ sinh linh nào nữa, mà nhẹ nhàng rơi xuống đất, trên đường rơi xuống đất, nó biến thành một thanh niên mặc bộ quần áo màu trắng nhẹ nhàng.

    Khuôn mặt thiếu niên mày như sơn minh thủy tú, cực kỳ đẹp, ánh mắt anh trong veo, nhìn không giống như vừa mới giết một con hung thú, mà giống như chỉ tình cờ bay lên đáp xuống vậy.

    Cùng lúc đó, con chim lớn màu đen khổng lồ kia cũng bay về phía Đại sơn, khoảng cách càng ngày càng gần, kích thước của nó cũng càng ngày càng nhỏ, khi nó thật sự tới gần Đại Sơn, cũng là lúc nó biến thành một thanh niên cao lớn tuấn tú, người nọ giang hai tay ôm lấy eo thiếu niên, hai người cùng nhau bay xuống đất…

    Chờ khi họ chạm đất, họ lại xuất hiện trước mặt mọi người như một cặp đôi yêu nhau, một cặp phu phu bình thường, chỉ có vẻ đẹp là không  tầm thường.

    Khí chất của họ quá mức bình tĩnh, những chuyện vừa rồi giống như chưa từng xảy ra.

     Nhưng mà…

    Lúc này, người thanh niên trẻ tuổi nhẹ nhàng đẩy người thanh niên tuấn tú ra.

    Theo lực đẩy này, người thanh niên tuấn tú vẫn ôm lấy anh như bình thường, cùng anh bước hai bước đến bên cạnh.

    Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về nơi chàng trai trẻ đang đứng.

    Ở nơi đó có một đôi dấu chân đẫm máu, mà bên cạnh đôi dấu chân đẫm máu đó còn có một hai vết máu nhạt màu hơn — đều in ở dưới chân thanh niên khi anh đi đến một bên.

    Các vị Cổ Thần: “…”

    Các vị cường giả loài người: “…” Câm nín.

    … Thôi bỏ đi, Đại sơn đã đập chết Bào Hào, cũng chính là Nhan Trinh đạp lên một chân máu, có gì đâu.

    Bên kia, giọng nói của người thanh niên anh tuấn có chút trầm xuống: “Vứt đôi giày này đi!”

    Chàng trai trẻ tuổi xinh đẹp nói với giọng nhẹ nhàng ấm áp: “Tôi nghe theo em.”

    Tất cả mọi người có mặt ở đó: “…” Nghẹn họng.

    Lúc này, lửa giận đột nhiên giảm đi trông thấy.

    Cùng lúc đó, các vị cường giả loài người tựa hồ như cũng không còn tâm tình phức tạp như trước, mà trong lòng bọn họ đồng thời nảy ra một ý nghĩ: A, Bào Hào thật sự đã chết rồi, mối nguy hiểm lớn nhất và cũng là mối nguy hiểm cuối cùng của loài người đã được giải quyết.

    Hậu tri bất giác, tâm tình của mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.

    Tất cả bọn họ đã tham gia chiến đấu, đã chân chính trải nghiệm uy lực của hung thú cấp mười một, tuy rằng bị ai cũng bị thương, thậm chí còn mấy lần suýt chết, nhưng cũng thu hoạch được không ít, may mắn là cuối cùng không có người nào phải bỏ mạng.

    Thế là đủ rồi.

    Kết quả còn tốt hơn nhiều so với những gì họ nghĩ, có lẽ là có quá nhiều may mắn bất ngờ đã đến với họ.

    Mà hết thảy những thứ đó đều là…

    Tầm mắt mọi người đều đổ mắt về phía chàng trai xinh đẹp đang không ngừng lải nhải về đôi giày bị bẩn kia, anh muốn về nhà thay giày mới thật nhanh, bọn họ nhìn một hồi không khỏi bật cười.

    Cùng Kỳ và Bào Hào lần lượng bỏ mạng, điều đó cho thấy tương lai của hung thú còn chưa bắt đầu đã đến hồi kết thúc.

    Gần như toàn bộ Cổ Sơn đã thức tỉnh, nồng độ linh khí trong thiên địa cũng đã đạt tới mức cực hạn, trong thời gian tới chắc chắn sẽ không tăng nhanh như trước nữa, ngược lại còn càng ngày càng chậm, cuối cùng sẽ hướng tới trạng thái ổn định.

    Các vị Cổ Thần cũng đã thức tỉnh và che chở cho con người, nồng độ linh khí bây giờ thấp hơn khoảng một phần ba so với thời viễn cổ, thời các Cổ Thần và linh thú hoạt động mạnh mẽ nhất.

    Nhưng dù linh khí có bấy nhiêu thì cũng gần như là đủ.

    Trong những ngày tới, con người không còn vắt kiệt tiềm năng của mình một cách tuyệt vọng như đi chợ, mà có thể dần dần cải thiện toàn bộ nhân loại với tốc độ ổn định hơn, bọn họ cũng sẽ sử dụng hợp lý hơn các nguồn tài nguyên cổ xưa đang xuất hiện.

    Đương nhiên, không phải con dị thú nào cũng đều an toàn, vẫn sẽ có rất nhiều dị thú có thiên tính thích ăn thịt người, cũng sẽ có một số dị thú thiên tính không thích ăn thịt người, nhưng cũng có vài con thỉnh thoảng tùy tiện ăn một chút. Càng nghiên cứu sâu sẽ phát hiện, cũng có những con dị thú cho dù thiên tính có ôn hòa đến đâu cũng không thích tiếp xúc với con người. Con người phải kiên trì và thiện ý câu thông mới co thể trao đổi được những thứ tốt trong tay chúng…

    Tương tự như vậy, cũng có rất nhiều con người và dị thú sau khi kết giao đã sinh sống hòa bình và thân thiết hơn, phía con người không còn đưa ra các quy định, nhưng cũng không ai quan tâm đến chúng, và cũng sẽ có nhiều dị thú sẵn sàng kết bạn với con người… Có những con dị thú đã sẵn sàng thực sự đăng ký vào bộ phận đặt biệt của con người, và bọn họ cũng sống trong thế giới con người, nhưng cũng có những dị thú chỉ đơn giản là đến trải nghiệm cuộc sống của nhân loại trong hình dạng con người…

    Ngoài những con dị thú, chắc chắn cũng sẽ có một số quái vật và một số dị loại khác.

    Vấn đề lúc nào cũng có, nhưng con người có thể giải quyết chúng một cách bình thường.

    Nhan Trinh và Lận Dương Phong vẫn sống những ngày vui vẻ trong viện nhỏ của mình như trước, tuy rằng giá trị vũ lực đã đạt tới đỉnh cao, nhưng đối với bọn họ mà nói, được ở bên nhau là hạnh phúc — lại thỉnh thoảng hưởng thụ những điều thú vị do con người đã nghĩ ra, rồi tụ tập bạn bè vui chơi.

    Và những chuyện cần họ giúp…

    Chắc cũng ít đi rất nhiều.

Hết chương 124.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 124

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên