Chương 125: Hai Phiên Ngoại Nhỏ…..
Phiên Ngoại 1: Tích Thạch Trai Bị Lãng Quên…..
Kể từ khi bắt đầu yêu Lận Dương Phong, Nhan Trinh đã không còn nghĩ nhiều đến Tích Thạch Trai của mình do Đặc Bạn Xử giúp quản lý nằm ở viện lớn…….
Nhưng cũng không trách được anh phải không, vô luận là người hay là núi, nói đến yêu đương rồi sao còn thời gian để nghĩ đến chuyện buôn bán như lúc đầu nữa?
Dần dần, Đặc Bạn Xử chọn ra một vài vị có tiềm lực cạn kiệt nhưng “mối quan hệ rộng” và thông thạo mọi mặt đến làm quản lý cố định ở cửa hàng.
Mấy người thường trú ở đây đều là người có quan hệ với cấp trên, rắc rối gì cũng có cách giải quyết, thậm chí không cần báo cáo mọi việc cho Phương Chấn Bang giải quyết — nhất là sau này Phương Chấn Bang bận như cẩu, những người đó làm việc càng thêm hiệu quả, ban ngày họ đến rồi buổi tối ra về, họ làm mọi việc rất nhẹ nhàng, cũng sẽ không bao giờ làm ảnh hưởng đến cặp phu phu thỉnh thoảng về nhà nghỉ ngơi sau khi giải quyết công việc bên ngoài.
… Nhưng cũng giống như vậy, để Nhan Trinh không chủ động nghĩ tới cửa hàng này.
Đương nhiên, cũng không phải Nhan Trinh hoàn toàn quên mất, dù sao cửa hàng cũng ở đây, lúc nào cũng có thời gian bổ sung mà, chẳng qua là càng về sau Nhan Trinh càng ít kiên nhẫn quản chuyện này mà thôi. Cho những người kia quyền tự chủ càng ngày càng lớn, còn anh thì nhiều nhất chỉ là thỉnh thoảng nhận tiền thanh toán, thỉnh thoảng nhét mấy thứ lộn xộn vào phòng chứa hàng đặc biệt để bổ sung hàng hóa.
Vì vậy, khi bối cảnh của con người tăng lên, cư dân không chỉ bán những thứ do Nhan Trinh bổ sung, mà còn bán những vật phẩm ký gửi của những cường giả hoặc những phi nhân loại đã kết bạn với con người. Ngay cả Cổ Thần cũng cảm thấy thú vị cũng quăng rất nhiều đồ vật tới đó, vậy nên các loại hàng hóa ở Tích Thạch Trai cũng càng ngày càng đa dạng. Ngoài việc bán hàng, những người ký gửi này khi ký gửi hàng hóa cũng sẽ lựa chọn những thứ khác mà họ cần mua….
Năm này qua năm khác, mặc dù chủ nhân thực sự của cửa hàng chưa bao giờ nghiêm túc quản lý, nhưng danh tiếng của Tích Thạch Trai này vẫn càng ngày càng vang xa, hơn nữa chủ nhân của cửa hàng bây giờ đã là cường giả đứng đầu, không ai dám đến đâm đầu vào chỗ chết. Về sau, Tích Thạch Trai có thêm một chi nhánh nữa, về sau nữa lại trở thành nơi tiên yêu thần ma có thể giao lưu với nhau.
Lại về sau, Tích Thạch Trai không chỉ là một cửa hàng, cũng không phải là nơi tiên yêu quỷ thần buôn bán, mà là nơi yên tĩnh tuyệt đối không được đánh nhau, cho dù là kẻ địch của nhau cũng phải bảo trì vẻ hòa hảo trên bề mặt khi đến đây.
Đây cũng là nơi trú ẩn an toàn duy nhất.
Phiên Ngoại 2: Cựu Quốc Sư…..
Triều Đại Vũ, đường Chính Long.
Vừa qua buổi trưa, con phố này đã được dọn sạch và mọi người không được phép đi bộ trên đường phố chính.
Không lâu sau, một hàng thị vệ nghi lễ được bố trí, nhưng không có âm nhạc cũng không có tiếng động, ngược lại có người ở phía trước phất roi, thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ vang, hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Trong số những nghi trượng, một chiếc xe đang từ từ đến gần, xung quanh được bịt kín mít, mọi người không thể nhìn thấy quý nhân nào đang ở trong đó.
Nhưng những bách tính đứng ở hai bên đường đều biết, người bên trong nghi trượng đó là ai.
Cả triều Đại Vũ cũng chỉ có một người có danh dự như vậy.
Dần dần, nghi trượng đi thẳng đến trước hoàng thành, mở cửa son ra không chút trở ngại nào.
Sau khi cả đoàn nghi trượng biến mất, những bách tính đang đứng xem, những thương nhân mặc khách cũng thở phào nhẹ nhõm rồi thì thầm nói nhỏ.
“Quốc sư rất ít khi ra ngoài, hiện tại đi ra như thế nhất định là có chuyện lạ xảy ra?”
“Này! Ngươi chưa từng thấy sao? Phía sau xe của quốc sư có một chiếc xe lớn, phủ rèm dày, chính là yêu vật bị quốc sư tiêu diệt sau chuyến đi!”
“Thật à?”
“Làm sao không thật được! Ngươi không biết! Vài ngày trước, anh họ của ta là một thương gia, hắn đã nhận được tin nói rằng có một con gấu khổng lồ ở quê hương mình, một số nhà sư và đạo sĩ đã đến bắt nó. Nhưng bọn họ không lường trước được là con gấu đó rất mạnh mẽ, còn có vô số con ong giúp nó gây rắc rối và làm hại vô số người, vì vậy bọn họ không thể làm gì được! Về sau quan huyện nơi đó đành phải báo cáo việc này lên trên, Lúc này quốc sư mới tự mình đích thân tới giải quyết.” Nói tới đây, người kia vuốt râu, hướng về phía hoàng thành chắp tay, đắc ý nói: ” Quốc sư Đại Vũ triều chúng ta thật sự là phi phàm, việc đó đối với ngài ấy dễ như trở bàn tay, các nước khác không ai có thể so sánh được với ngài ấy.”
Lời này vừa nói ra, những người còn lại cũng đều đồng tình.
“Đúng vậy, các nước láng giềng không thể so sánh được với Quốc sư Đại Vũ của chúng ta!”
“Nếu như thật sự có Hùng yêu ở trong xe, Hùng yêu lớn như vậy thật sự là không thể tưởng tượng được!”
“Có cái gì khó chứ? Dưới tấm màn che kia là xác của Hùng yêu khổng lồ, chỉ cần nhìn là có thể biết nó lớn cỡ nào.”
“Chà, nó thực sự rất lớn, khủng khiếp, khủng khiếp thật.”
Cuối cùng, cả đám nghị luận đều thu gọn trong một câu: “Đại Vũ triều chúng ta có được vị quốc sư này, lại có một vị minh vương, thiên hạ thái bình, quốc lực ngày một lớn mạnh, nuôi dưỡng anh hùng, an cư lạc nghiệp….”
Những lời khen ngợi không dứt bên tai.
Điều này cũng không trách bọn họ được, bởi vì quốc sư Đại Vũ triều này khác với các nước xung quanh, chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện chính sự, càng không khoa tay múa chân, chỉ ở trong phủ quốc sư, chỉ ra khỏi phủ khi có tà ma cần bị diệt trừ.
Quốc sư như vậy, sao có thể bất kính, ngay cả đương kim hoàng đế vẫn luôn đề phòng thần quyền do quốc sư đại diện cũng kính trọng vị quốc sư trầm lặng ít nói này, các hoàng tử tôn thất cũng vậy…. Cho dù hắn lên ngôi, hắn nhất định sẽ không chán ghét vị quốc sư này, mà sẽ cao hứng dâng hiến.
Trong hoàng cung. Hoàng thành.
Hoàng đế mặc long bào đang ngồi sau án duyệt tấu chương.
Thiên tử thoạt nhìn rất công bằng, nhưng sau khi lật xem mấy tờ giấy, đột nhiên ném tờ đang xem ra ngoài, phát ra một tiếng động giòn tan trên mặt đất, giữa hai lông mày còn lộ ra vẻ tức giận.
Lão thái giám đứng bên cạnh đã đi theo hoàng đế từ khi ngài còn chưa làm thái tử, là lão thái thái được mẫu hậu lưu lại, trải qua thăng trầm trong cung, nhìn thấy đứa nhỏ ngày nào giờ trở thành thiên tử anh minh như vậy, lão lập tức tiến lên một bước, nhỏ giọng hỏi: “Tên nào thiển cận không nghĩ tới lòng tốt của Hoàng thượng mà lại đi chọc giận ngài?”
Hoàng đế cả giận nói: “Ngươi xem một chút đi!”
Lão thái giám không nhúng tay vào việc chính sự, đọc cũng không sao, lão cúi người nhặt lên, nhìn lướt qua, lại thật sự là vạch tội quốc sư, nói trong mắt quốc sư không nhiễm một hạt bụi, hơn nữa danh tiếng của y còn cao hơn hoàng đế, về lâu dài phải đề phòng, còn nghi trượng kia cũng vượt quá giới hạn, đó chính là không để hoàng đế vào trong mắt…..
Sau khi xem xong, lão thái giám cũng nhíu mày: “Lại là một tên không có mắt.”
Thiên tử hít sâu một hơi, nói: “Nữ nhi của hắn ở trong hậu cung giả vờ hiền lành thục đức, làm giống như rất yêu ta, nhưng mấy ngày nay nàng ta đột nhiên ghé vào tai ta nói ta thông minh như vậy nên ngồi lên long ỷ chính là phúc cho muôn dân, nhờ hồng phúc của ta mà quốc thái dân an, quốc sư có thuật trường sinh bất lão, sao không chủ động dâng hiến, cũng để cho ta trường thọ…. Ta vốn chỉ cho rằng nàng ta nông nổi, thật tâm đối đãi chân thành với trẫm nên mới nói ra điều này, bây giờ nhìn cha của nàng ta nói xem, lúc này ta mới biết hai cha con này đều vô cùng ngu ngốc! Bảo ta trừng phạt quốc sư sao? Tưởng ta là loại quân vương ngu xuẩn dễ bị tiểu nhân lừa gạt à?!”
Lão thái giám vội vàng khuyên nhủ: “Bệ hạ đừng khó chịu, là bọn họ tiểu nhân ngu dốt, ngài tuyệt đối đừng nóng giận hại thân.”
Lão vừa nói, vừa đặt tấu chương kia vào một góc ở ngự án.
Thiên tử hừ một tiếng, không nói nữa, nhưng ánh mắt lại trở nên âm trầm.
Từ khi hắn có trí nhớ thì trong phủ quốc sư đã có vị quốc sư này rồi, bởi vì mẫu thân mất sớm, nhà mẹ đẻ có thế lực, phụ hoàng không thể không phong hắn làm Thái tử, sau khi có chiếu chỉ thì dẫn hắn đến phủ gặp quốc sư.
Khi đó quốc sư đang nằm ở trên trường kỷ, nhìn thấy hoàng thượng cũng chỉ nhắm mắt không nói, tuy rằng phụ hoàng là người làm chính sự khá rõ ràng, nhưng lại đam mê nữ sắc, cho nên dáng người hơi mập, thần thái không có. Mà quốc sư thì sinh ra đã tuấn mỹ và mạnh mẽ, mặc dù y không cố ý thể hiện uy nghiêm của mình, nhưng khi hắn nhìn, cảm thấy y có khí độ vượt xa phụ hoàng.
Hắn khi đó còn nhỏ, ngưỡng mộ người lớn nên không khỏi ghen tị với phong thái uy nghiêm của quốc sư, nhưng hắn là Thái tử, hắn biết sau này mình sẽ làm hoàng đế, nhìn thấy sự thua kém của cha mình trước quốc sư, trong lòng hắn có chút không vui.
Chắc phụ hoàng không coi trọng y, hoặc là muốn chấn nhiếp, cho nên cũng không trốn tránh, có một ngày ngài ấy hỏi xin quốc sư bí pháp thành tiên, thực ra uy hiếp là chính, ngài ấy đã ép quốc sư truyền bùa chú, lúc đó hắn chỉ cảm thấy bầu không khí căng thẳng, nhưng không hiểu nguyên nhân, hắn thấy quốc sư có vẻ bị việc này uy hiếp, bèn truyền cho phụ hoàng phương pháp tu luyện, nhưng hắn cũng nhớ rất kỹ, lúc đó quốc sư đồng ý, phụ hoàng đã ngây ngẩn cả người, vẻ mặt quốc sư châm chọc, không thèm nhìn phụ hoàng nữa.
Sau đó, phụ hoàng chuyên tâm tu luyện, xem ra ngài ấy đã thực sự tu luyện được một số kỹ năng, nhưng hắn mơ hồ hiểu được tâm tư muốn chiếm giữ quyền lực lâu dài của cha mình, hắn cẩn thận lợi dụng sự nuông chiều của cha mình để chiếm đoạt quyền lực, thừa dịp phụ hoàng sa vào tu luyện, hắn đã cẩn thận lên kế hoạch đoạt quyền, hắn nhìn thấy phụ hoàng của mình không giống những người khác, có chút tuyệt vọng, hắn đã âm thầm suy nghĩ, có nên thỉnh quốc sư tìm kiếm phương pháp tu luyện hay không…. Nhưng khi phụ thân nhảy nhót nói tuổi thọ của ngài đã kéo dài thêm khoảng hai trăm năm, thì lúc đó lôi đình từ trên trời giáng xuống đốt cha hắn thành than!
Thiên Tử còn nhớ kỹ, khi đó mình trốn sau cột Bàn Long, nhìn thấy vị quốc sư luôn nằm trên tràng kỷ êm ái nay đứng trước mặt phụ thân còn đang thoi thóp thở. Y đã nói:
“Từ khi khai triều lập quốc cho đến nay không có Thánh Hoàng. Hoàng đế hưởng vinh hoa phú quý, trời không cho tu hành, muốn cưỡng ép thì phải nhận lấy kết cục như bây giờ. Bệ hạ, ngươi có hối hận về điều đó không?”
Lời Quốc sư nói đầy châm chọc, tựa hồ như y còn liếc hắn một cái, khiến sau lưng hắn toát cả mồ hôi lạnh, phụ hoàng trước khi chết còn khóc, bàn tay đen thui kia định nắm lấy vạt áo quốc phục của quốc sư, nhìn ngài ấy toàn thân xấu xí, làm sao giống hoàng đế?
Từ đó về sau, thiên tử biết hoàng đế không thể tu hành, nhưng theo năm tháng lớn lên, quốc sư như bị thời gian đóng băng, sắc mặt không chút thay đổi, y đột nhiên hiểu vì sao phụ thân mình muốn tu hành. Nhưng mà, bất cứ khi nào hắn cảm thấy ghen tị thì lại nhớ đến bộ dạng xấu xí của phụ hoàng mình khi đó, nó giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người hắn, khiến hắn không còn dám mơ tưởng nữa.
Thiên tử biết rằng, so với tu luyện thành tiên, hắn muốn thế giới thái bình, thiên hạ thái bình, mãi mãi được người đợi ca tụng là minh vương, hắn không muốn giống như phụ hoàng mình, rõ ràng muốn kéo dài sinh mệnh vì quyền lực, nhưng cuối cùng lại chìm đắm trong đó, cuối cùng sao có thể còn giống một hoàng đế nữa? Càng nghĩ đến hình dáng của phụ hoàng mình, hắn càng thêm cẩn trọng, không dám lơ là thất lễ.
Nghĩ vậy, Thiên tử đi đến bên cửa sổ, đứng từ xa nhìn về phía phủ quốc sư.
Có lẽ quốc sư không phải là con người, và y cũng không có hứng thú với quyền lực ở thế gian.
Khuôn mặt y từ năm này qua năm khác vẫn không thay đổi, ngày đêm cô độc, y như người ngoài cuộc, lại tình cờ mắc kẹt lại ở kinh thành, đối với hoàng đế không chút kính nể, và cũng chưa bao giờ mềm lòng với yêu ma.
Y chĩ nghĩ đến việc bảo vệ những người dân thường.
Nếu đã như vậy, hắn là hoàng đế cũng không nên đến quấy rầy quốc sư thanh tu, chỉ nên xem y như tôn thần mà cung phụng, quốc sư bảo vệ Đại Vũ, diệt trừ những dị loại gây ra hỗn loạn kia….. Chính là không can thiệp vào việc của nhau.
Trong phủ Quốc sư, trên một chiếc ghế dài mềm mại.
Mái tóc đen dài như nhung nặng nề xõa ra, một người đàn ông cao lớn đang khép mắt nằm trên đó.
Mười năm, trăm năm, ngàn năm……
Toàn Văn Hoàn.