Chương 13: Ác Khí…..
Dù không hiểu nhưng Hoàng Lị đã nhìn ra một phần năng lực của Nhan Trinh từ Chu Ích Dân, bản thân Chu Ích Dân cũng rất thật thà nên tôn trọng ý kiến của Nhan Trinh, lên xe đi trước.
Chu Ích Dân cùng Hoàng Lị ngồi ở ghế sau, từ cửa sổ chào Nhan Trinh: “Nhan đại sư, ngài thật sự không lên sao?”
Nhan Trinh xua tay: “Hai người dẫn đường đi.”
Đại sư đã nói như vậy, sao có thể không làm theo, vậy cho nên ông bảo tài xế phía trước nghe theo chỉ thị, đạp chân ga lái xe đi ra ngoài, đương nhiên rất hiểu tâm tư của phu nhân, cho nên ông mới làm như vậy. Cũng không dám lái xe quá nhanh, người bình thường chạy chậm là có thể theo kịp.
Hoàng Lị và Chu Ích Dân thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài xe, e rằng Nhan Trinh theo không kịp.
Nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là, vừa quay đầu lại đã phát hiện Nhan Trinh đang đi tới bên cửa kính xe của bọn họ – không đúng, khoan đã, “đi bộ” bên cạnh bọn họ? Tốc độ xe có chậm, nhưng làm sao chậm như người đang đi dạo được?
Hoàng Lị tim đập nhanh hơn một chút, hỏi người bên cạnh: “Ích Dân, Nhan đại sư là?”
Chu Ích Dân suýt chút nữa thò đầu ra ngoài, ông kinh ngạc phát hiện Nhan Trinh thật sự chỉ là “đi bộ” bên cạnh, chậm chạp mà theo kịp tốc độ xe, không thấy có vấn đề gì sao? Ông nuốt nước bọt, cái gì, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hoàng Lị thấy Chu Ích Dân không nói gì, có vẻ ngẩn người, bèn nhìn ra ngoài thêm vài lần, thấy phản ứng của người qua đường như không nhìn thấy Nhan Trinh, cả người đều nổi da gà.
Vài phút sau, Hoàng Lị cứng rắn nói với tài xế: “Lái nhanh lên”.
Người lái xe đã làm như vậy.
Sau đó, Hoàng Li và Chu Ích Dân vẫn nhìn thấy Nhan Trinh đi bên cửa sổ xe của họ một cách hết sức dễ dàng.
Hoàng Lỵ: “Mau lên.”
Nhan Trinh vẫn đi lại dễ dàng.
“Nhanh nữa.”
Nhan Trinh vẫn còn đây.
“Nhanh hơn nữa.”
Nhan Trinh còn đó.
Hoàng Lị nín thở: “Lại…”
Tài xế bất đắc dĩ nói: “Tốc độ trên con đường này đã là nhanh nhất rồi.”
Hoàng Lị nhẹ nhàng thở ra.
Chu Ích Dân bình tĩnh lại: “Hoàng phu nhân, tôi nghĩ đây có thể là phù chú của Nhan đại sư.”
Hoàng Lỵ sửng sốt một lúc, chợt hiểu ra, sau đó, trong lòng sợ hãi đột nhiên biến thành vui mừng.
Đúng vậy, chuyện này không chỉ có ma mới làm, ma lực cao người cũng có thể làm, vừa rồi cô thật sự sợ hãi.
Mà Hoàng Lị vừa định thần ra thì tài xế dừng xe lại.
“Phu nhân, chúng ta tới rồi.”
Hoàng Lị giải tỏa tâm tình, Chu Ích Dân xuống xe trước, mở cửa, cô bình tĩnh xuống xe sau, nở một nụ cười tao nhã với Nhan Trinh: “Lần này làm phiền Nhan đại sư rồi.”
Nhan Trinh cười rạng rỡ: “Được.”
Nhan Trinh hoàn toàn không biết gì về hàng loạt suy nghĩ của Hoàng Lị, anh nhíu mày nhìn ngôi biệt thự trước mặt.
Sao lại là người này.
Trên tòa biệt thự có một tầng khí dày đặc, loại khí này rất quỷ dị, khi người ta nhìn thấy sẽ có một loại cảm giác chấn động không hiểu nổi, tựa hồ muốn lập tức làm chuyện xấu.
Thấy Nhan Trinh đột nhiên không nhúc nhích, Hoàng Lỵ không khỏi có chút chột dạ: “Nhan đại sư, ngài sao vậy?”
Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một dự cảm xấu, trước đó cô còn mời một số cao thủ nổi tiếng về, sau khi vào biệt thự sẽ đánh nhau không ngừng, đánh đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cô bảo vệ sĩ ở nhà ném hết ra ngoài, vậy nhưng bọn họ vẫn tiếp tục đánh nữa không ngừng được.
Lần này rốt cục mời được Nhan đại sư, nhưng mà đại sư lại không động đậy đứng ở cửa, chẳng lẽ vị này ngay cả cửa cũng không vào được sao?
Vừa nghĩ đến đây, Nhan Trinh không vui nói: “Gần đây hễ có người vào nhà là đánh nhau? Còn chồng cô, anh ta luôn làm chuyện xấu đúng không?”
Hoàng Lỵ sửng sốt một chút, lập tức ý thức được sư phụ không phải bị khống chế không vào cửa mà đang đứng ở cửa để phân tích tình huống? Cô nghe Nhan Trinh hỏi thì nhanh chóng trả lời, “Kỳ thật, vừa rồi trong nhà có mời mấy vị cao thủ tới, nhưng mỗi lần tiến vào đều không có giao tiếp với nhau…” Chuyện này vẫn là nói nhẹ đi, nhưng nói một cách xấu hơn thì chẳng khác gì đánh nhau như chó với mèo, “Thật sự không có cách nào, lần nào cũng mời một người, nhưng phàm là ai vào cũng đều bị mất mặt mũi cả.”
Thật sự rất buồn khi phải nói, Hoàng Lị và chồng là Lưu Binh Viễn yêu nhau rất sâu đậm, Lưu Binh Viễn không chỉ là hiệu trưởng trường Nam Hồ Đại Học, bản thân còn kinh doanh rất nhiều, Hoàng Lị là người vợ tốt của ông, ông có rất nhiều cổ phần trong công ty và các tài sản riêng khác, có thể nói đây là một gia đình rất giàu có.
Hai người có hoàn cảnh gia đình giống nhau, tính tình cũng giống nhau, ngoài việc xông xáo trong sự nghiệp, họ còn có ý thức dành thời gian thu xếp công việc cho quỹ từ thiện của mình, thậm chí còn tự mình thực hiện một số hoạt động từ thiện.
Nói một cách đơn giản, đây là một cặp vợ chồng rất tốt bụng và giàu có, ngay cả trong công ty, họ cũng không phải là những ông chủ vô đạo đức, văn hóa công ty khá xuất sắc, mức lương và phúc lợi xứng đáng rất hậu hĩnh, nhân viên của họ có tất cả, lương bỗng, đãi ngộ, những kỳ nghỉ phép xứng đáng.
Nhưng mới nửa tháng trước, sau khi Lưu Bình Viễn cùng đám phượt thủ đi leo núi, ông trở về như một con người khác.
Đương nhiên, tướng mạo của ông cũng không có bao nhiêu thay đổi, trước kia nụ cười của ông nhìn qua rất ôn nhu, nhưng bây giờ bề ngoài ôn nhu, nhìn kỹ lại có chút đáng sợ.
Là người bên gối, Hoàng Lỵ là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của chồng nhưng cô cũng không nói gì, dù sao lúc đó cũng không có chuyện gì xảy ra nữa, nhưng ngay lập tức, Lưu Bình Viễn bắt đầu gây chuyện ở công ty.
Vốn dĩ Lưu Bình Viễn là người có thưởng phạt rõ ràng, người có năng lực xuất sắc thì sẽ được thăng chức, người mắc lỗi thì sẽ cho cơ hội sữa chữa, nhưng bây giờ thì sao, hai trưởng phòng có năng lực đã bị ông sa thải, thậm chí còn không trả số tiền lương đáng lẽ phải có, không được giải quyết ổn thỏa. Sau đó ông còn lôi kéo hai người ngổ ngáo nhất trong công ty, hai người này rõ ràng là nhân viên đã bị Lưu Bình Viễn và Hoàng Lị định sẽ sa thải sau cuộc họp hàng ngày của công ty.
Chuyện chưa dứt, Lưu Bình Viễn lại gây chuyện với quỹ từ thiện do vợ chồng đứng tên, muốn ngừng tài trợ cho một số học sinh nghèo, may mà Hoàng Lị gọi người phụ trách kịp thời nên Lưu Bình Viễn làm việc không thành. Sau đó Lưu Bình Viễn trực tiếp dùng kênh của mình tìm giang hồ ở thành phố B để xin tài trợ, bỏ ra một số tiền lớn, chính Hoàng Lị đã lợi dụng quan hệ của hai vợ chồng để giải quyết vấn đề, để những điều điên rồ Lưu Bình Viễn làm không lan truyền ra ngoài……
Sau đó, Lưu Bình Viễn lại gây chuyện trong công ty, cắt giảm lương quyết liệt, bắt nhân viên tăng ca ngày đêm không ngủ, ai đồng ý với kiểu làm việc đầy bóc lột và thiểu năng trí tuệ này? Lúc này vị thư ký mà phu nhân bảo dạo này chú ý Lưu tổng nhiều hơn mới hiểu, vì sao mình phải giám sát hành vi vô lý của Lưu tổng nhiều hơn, vạy nên nhân lúc Lưu Bình Viễn đi vắng đã lén gọi điện cho Hoàng Lỵ, được sự đồng ý của cô nên bỏ qua mệnh lệnh vô lý của Lưu tổng, vẫn quản lý công ty theo quy định cũ.
Về sau, thái độ của Lưu Bình Viễn đối với Hoàng Lỵ bỗng rất tệ, ở riêng trong biệt thự chung của vợ chồng họ, Hoàng Lị muốn vào khuyên can, nhưng đến cửa thì bực bội, tâm phiền ý loạn, muốn cầm dao làm bếp xử Lưu Bình Viễn luôn, ý nghĩ đó suýt chút nữa khiến cô sợ chết khiếp, vội vàng rời khỏi biệt thự.
Cũng chính lúc này, Hoàng Lỵ phát hiện chiếc Phật Ngọc bảo hộ mà cô đeo từ nhỏ đã bị vỡ, cô kinh hãi nhận ra lão Lưu của mình có thể đã gặp phải thứ gì đó bẩn thỉu!
Sau đó Hoàng Lỵ mời người qua, bất kể là vệ sĩ, đạo sĩ hay là tu sĩ xem bói dưới cầu, tóm lại chỉ cần người đi vào, đông quá sẽ có ẩu đả. chỉ cần một người ra tay là mất cả mặt mũi.
Hậu quả có thể tưởng tượng, Hoàng Lị có thể nói là sứt đầu mẻ trán.
Mới hai ngày trước, Chu Ích Dân đã liên lạc với Hoàng Lị, Hoàng Lị không muốn bỏ lỡ cơ hội này, gặp gỡ Chu Ích Dân, sau đó Chu Ích Dân dùng ngọc ngũ sắc của mình đứng ở cửa biệt thự hơn một 10 phút vẫn còn tỉnh táo, Hoàng Lị tin ông.
Hai người sau đó cùng nhau đến cầu cứu Nhan Trinh.
Hết chương 13.