Chương 14: Tên đáng ghét……
Nghe Hoàng Lị nói xong, Nhan Trinh nhăn mũi lẩm bẩm: “Thật là một tên đáng ghét.”.
Hoàng Lỵ mơ hồ nghe thấy gì đó, nhưng nghe không rõ, không khỏi hỏi: “Nhan đại sư?”
Nhan Trinh khẽ thở dài: “Ài, các người vào với tôi đi.”
Hoàng Lị có chút do dự, không biết đi theo vào sẽ có phiền phức gì không, nhưng Chu Ích Dân biết rất rõ Nhan đại sư, trước giờ ngài ấy vẫn luôn nói như vậy, ông thấp giọng thúc giục: “Phải tin tưởng đại sư.”
Hoàng Lỵ nghe vậy trong lòng đau xót, cuối cùng cũng đồng ý – dù sao thì nghi người thì không nên dùng người, nếu lỡ đắc tội với đại sư thì phải làm sao bây giờ?
Nhan Trinh không biết Hoàng Lỵ và Chu Ích Dân đang nghĩ gì, thấy hai người đồng ý, liền sờ từ trong túi ra một miếng ngọc ngũ sắc đưa cho Hoàng Lỵ.
Hoàng Lỵ nhận lấy, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái: “Đây là ngọc bội mà Ích Dân cũng có sao?”
Đến khi nhìn thấy ngọc bội cô mới nhận ra, vì cô đã biết công dụng của ngọc ngũ sắc, lẽ ra nên mua một miếng trước khi đến cửa hàng, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ đến chồng mình, vậy cho nên cô cũng không nhớ phải mua, may mắn hiện tại Nhan đại sư đã chủ động đưa một phần, bất luận sự tình có thể thuận lợi kết thúc hay không, chắc chắn cô cũng sẽ chuẩn bị tạ lễ đưa tới.
Nhan Trinh khẽ cười: “Ừ.”
Hoàng Lỵ tựa hồ đã yên tâm, dứt khoát nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi vào đi?”
Nhan Trinh gật đầu: “Ừ”
Căn biệt thự yên tĩnh, sau khi Hoàng Lị rút chìa khóa mở cửa, anh mới thận trọng lùi lại.
Nhan Trinh tiến thêm một bước, mang theo Hoàng Lỵ và Chu Ích Dân.
Hoàng Lị từ phía sau nói nhỏ nhắc nhở: “Đây là phòng khách, bên phải là phòng ăn, phía sau có phòng tập thể dục.” Cô chỉ về phía trước, “Có cầu thang xoắn ốc, đi lên lầu hai. Phòng ngủ chính của chúng tôi ở bên trái, gian phòng rất lớn, bên trong có một phòng làm việc nhỏ, phía sau có phòng ngủ thứ hai và phòng làm việc, lầu trên nữa là phòng chiếu phim và khu trò chơi… “
Ở thành phố B, một căn biệt thự cao cấp như vậy cũng phải tốn hàng trăm triệu đồng, thiết kế bên trong có thể nói là hoàn hảo, bình thường có người đi vào luôn cảm thấy khá thoải mái, nhưng hiện tại đã xảy ra chuyện, sau khi đi lại trong này, nhận thức hoàn toàn khác biệt.
Khi Hoàng Lị giới thiệu căn nhà với Nhan Trinh, cô cũng có một cảm giác kỳ lạ – nơi này rất lạ, rõ ràng mọi thứ vẫn như trước, nhưng lại có cảm giác trầm mặc rất mạnh, rõ ràng không gian vẫn rộng lớn như vậy, nhưng trong tiềm thức cô lại cảm thấy thật chật chội.
May mắn thay, ngay lúc Hoàng Lỵ đang kích động, ngọc bội trong tay bỗng tỏa ra luồng khí mát lạnh, được cô hấp thu, cô lập tức tỉnh táo lại như vừa bị dội một gáo nước lạnh, cảm giác chật chội và áp lực đó cũng đã biến mất.
Hoàng Lị chậm rãi thở ra, trong lòng cảm kích vô cùng.
Vốn dĩ khi cầm ngọc ngũ sắc của Chu Ích Dân đứng ở cửa cô cũng không cảm thấy quá khó chịu, nhưng khi cô bước vào biệt thự thì vẫn có cảm giác khác, may mà ngọc ngũ sắc vẫn rất hữu dụng.
Tuy nhiên, vẻ mặt của cô ấy vẫn rất nghiêm túc.
Nhưng Nhan Trinh thì lại bất đồng với cô, vốn dĩ ở ngoài cau mày, nhưng càng đi vào thì lại giãn ra.
Chu Ích Dân tinh tường chú ý, cẩn thận hỏi: “Nhan đại sư, thế nào?”
Nhan Trinh nói: “Lên lầu hai trước đi.” Anh dừng lại một chút, nhìn Hoàng Lị, “Chồng cô ở lầu hai à?”
Hoàng Lỵ vội vàng nói: “Chắc là vậy, bình thường anh ấy đều ở phòng ngủ chính.”
Nhan Trinh quay đầu bước lên cầu thang xoắn ốc.
Hoàng Lỵ và Chu Ích Dân theo sát phía sau, nhưng khi vừa lên cầu thang, trước mặt đột nhiên xuất hiện ảo giác, giống như có vô số kiếm khách đang chém về phía mình, sát khí đáng sợ tràn ngập trong đầu, đâm vào óc họ ong ong. Cùng lúc đó, ảo ảnh của kiếm sĩ đã biến mất, rất nhiều ác ý ập vào mặt họ, họ nhìn thấy nhiều người có thù oán với mình, những chuyện không vui trước đây đã gặp, những người không tốt với mình, mọi thứ lại hiện ra rõ ràng ngay trước mắt, những thứ có hại cho mình nhưng đã được giải quyết dường như lại tái hiện thêm lần nữa …
Tuy rằng trong tiềm thức hai người đều biết những thứ này không thể là sự thật, nhưng dù sao đều là sự thật, lúc đó oán hận, phẫn nộ, đau đớn cũng trỗi dậy, bao nhiêu cảm xúc cùng nhau ập đến, đầu vẫn sẽ nổ tung như cũ.
Kết quả là, nhiều loại cảm xúc tiêu cực đã khơi dậy sự bất hạnh của họ, và khi họ nhìn bóng dáng Nhan Trinh trước mặt, ác ý không ngừng nổi lên trong lòng:
“Tại sao, dựa vào cái gì mà một chàng trai trẻ như vậy lại yêu cầu họ phải khom lưng uốn gối?”
“Thật đáng tiếc, rõ ràng có thể cuỗn núi vàng kia chạy trốn, dù sao thì vận xui cũng đã hóa giải rồi mà, phải không?”
“Chồng thì tính là cái gì? Sau khi chồng chết thì công ty sẽ là của tôi!”
“Tại sao lúc đó ông lại lo lắng cho vợ con? Chỉ cần ông có tiền thì muốn bao nhiêu gái đẹp vây quanh mà không có?”
“Tên phía trước kia thật phiền phức…”
“Nhan Trinh thật phiền phức, giết hắn! Giết hắn!”
Hai tròng mắt Hoàng Lỵ và Chu Ích Dân đỏ ngầu, ánh mắt mơ hồ, giống như nếu tiếp thêm nhiều cám dỗ nữa thì sẽ không thể khống chế được bản thân.
Phía trước, Nhan Trinh nghe phía sau có tiếng thở dốc nặng nề, đành phải quay đầu lại.
Vừa quay đầu lại, anh bắt gặp hai cặp mắt đỏ ngầu.
Nhan Trinh: “…”
Có phải tất cả con người đều yếu đuối như vậy à?
Suy xét đến việc này có liên quan rất nhiều đến Trứng bé con, Nhan Trinh lại lấy trong túi ra một khối ngọc ngũ sắc khác.
Ngọc ngũ sắc có tác dụng rất tốt, có thêm một miếng ngọc bội, hiệu quả trấn tà không những tăng lên rất nhiều, mà là rất rất nhiều, thậm chí còn gấp mấy lần, ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được, cảm xúc tiêu cực của Hoàng Lỵ và Chu Ích Dân đều bị đánh lui, nhớ tới tình cảnh hiện tại, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ xấu hổ.
Chỉ là….
Trong giây tiếp theo, sự xấu hổ của cả hai đã biến thành nỗi kinh hoàng.
Nhan Trinh khá mất kiên nhẫn với những con người yếu đuối, nghĩ đến ở phía trên nồng độ ác khí còn cao hơn, anh liền dùng lực một chút vào lòng bàn tay.
Giữa những ngón tay anh, bột nhiều màu rơi xuống sột soạt.
Hoàng Lỵ: “…”
Chu Ích Dân thanh âm có chút khàn khàn: “Đại sư —— “
Nhan Trinh không nói gì, tiếp tục leo cầu thang trong khi để bột phấn nhiều màu rơi xuống các bậc cầu thang.
Hoàng Lị và Chu Ích Dân thấy nhẹ nhõm hẳn, bước tới, bột ngũ sắc rơi xuống hết, Nhan Trinh lại lấy ra một miếng nữa, bóp ngón tay, bột phấn lại rơi tiếp.
Khi đi hết cầu thang xoắn ốc và lên đến bậc cao nhất, Nhan Trinh đã bóp nát bốn, năm miếng ngọc bội, thay vào đó, cảm giác bức bách và khó chịu gần như hoàn toàn biến mất.
Tuy nhiên, ngay khi Nhan Trinh chuẩn bị đặt chân lên tầng hai thì trước mặt đột nhiên vang lên một tiếng nổ.
“Bùm!”
Ngay sau đó, hai bóng người khổng lồ đột nhiên xuất hiện, một trái một phải cùng nhau lao xuống!
Mắt Hoàng Lị và Chu Ích Dân như muốn nứt ra, tim đập loạn xạ vì sợ hãi.
Bóng dáng đó thật đáng sợ, thân ảnh khổng lồ cao hơn so với con người, dáng vẻ hùng dũng oai vệ.
Con bên trái đầu hình con bò, có hai đầu, tám chân, đuôi ngựa, tiếng rống rộn ràng, con bên phải cũng hình con bò, lông tóc bén nhọn, dáng vẻ hung dữ.
Chúng nó cùng nhau lao vào, khí thế cường đại vô cùng mạnh mẽ.
Nhan Trinh không vui xua tay: “Phiền quá.”
Lại một tiếng “Đùng” nữa vang lên, hai bóng người khổng lồ cứ như vậy tùy tùy tiện tiện bị một cái vung tay này đánh bay đi mất.
Hết chương 14.