Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 15

Chương 15: Tất cả chỉ vì tức giận…..

    Một sự im lặng xấu hổ bao trùm.

    Hoàng Lị và Chu Ích Dân chưa kịp thoát khỏi cơn hoảng loạn thì đã nhìn thấy cảnh tượng hai con quái vật tan thành mây khói, nhất thời không nói nên lời, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

    “Cộp.”

    Tiếng bước chân vang lên, là Nhan Trinh bước lên lầu hai.

    Như được bấm nút play lần nữa, Hoàng Lị và Chu Ích Dân cuối cùng cũng tỉnh ngộ, đưa mắt nhìn nhau, đều khó nói nên lời.

    Cái này, cái này….

    Hoàng Lỵ đột nhiên thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: “Đại sư không hổ là đại sư.”

    Chu Ích Dân gật đầu: “Mau đi theo đi.”

    Tầng hai càng thêm đáng ngại, Nhan Trinh theo lời Hoàng Lị giới thiệu đi về phía bên trái, vừa đi vừa lấy ngọc ngũ sắc trong túi ra nghiền nát, rắc bột phấn khắp đường, bột rơi xuống mặt đất, những nồng độ ác khí cũng trở nên nhạt hơn rồi dần dần biến mất.

    Khi bọn họ đến phòng ngủ chính, cửa đã bị khóa.

    Hoàng Lỵ và Chu Ích Dân đang nhìn chằm chằm vào cửa, cảm thấy trên đó hình như có một lực hấp dẫn mạnh mẽ dụ dỗ hai người chạm vào, nhưng vì ngọc bội trên người nên mặc dù lực hấp dẫn này rất mạnh cung không để bọn họ mất kiểm soát.

    Nhưng không thể nghi ngờ, nếu như trên người không có bất kỳ vật gì để trừ tà khí, một khi thật sự chạm vào cửa, nhất định sẽ mất đi lý trí.

    Hoàng Lỵ và Chu Ích Dân toát mồ hôi hột trên trán, bọn họ rất căng thẳng.

    Nhan Trinh hờ hững đưa tay ra, ấn vào tay cầm để xoay ——

    Cánh cửa mở ra.

    Không có chuyện gì xảy ra.

    Hoàng Lị và Chu Ích Dân đều nhẹ cả người.

    Nhan Trinh không quan tâm tâm trạng của hai người phía sau, trực tiếp đi vào cửa.

    Giống như trong lòng anh nghĩ vậy, ác khí ở đây là mạnh nhất, rất hỗn tạp, tràn ngập loại tranh đấu và ác tâm dụ dỗ người ta làm việc xấu, hai loại khí này trộn lẫn vào nhau sẽ làm cho người tốt cảm thấy rất khó chịu, dần dần phóng đại dù chỉ một chút tư tưởng xấu, biến người tốt thành người xấu, còn người xấu như cá gặp nước, hỗ trợ cho nhau, thậm chí còn đánh nhau bất chấp, cuối cùng chém giết nhau, làm cho bầu không khí ở đây trở nên tồi tệ hơn, có thể nói đó là một vòng luẩn quẩn.

    Nhan Trinh cong môi, bước đến bên giường.

    Một người đàn ông trung niên gầy gò đang nằm trên giường lớn, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, đã thở ra nhiều hơn hít vào, nhìn ông ta như vậy, thật giống như sắp chết.

    Nhan Trinh có thể nhìn thấy rõ ràng, trong ngực và tim của người đàn ông có một luồng hắc khí bay lượn, trong đầu cũng có một luồng hắc khí lượn lờ, hai luồng hắc khí này khống chế tư tưởng của người đàn ông, đồng thời cũng gây ra mọi chuyện kỳ ​​lạ mà ông ta đã làm trước đây.

    Hoàng Lị vừa nhìn thấy người đàn ông, nước mắt liền tuôn rơi, không kìm được chạy đến, nghẹn ngào bên giường: “Sao anh gầy như vậy? Lần trước gặp anh bụng còn nhỏ…. Đại sư, nhìn anh ấy như thế này, có biện pháp gì để cứu không?”

    Chu Ích Dân cũng thổn thức, trước đây ông đã từng gặp Lưu Bình Viễn, ông ta rất khỏe mạnh, bây giờ cho dù không phải là sinh viên y khoa, cũng có thể nhìn ra cách ngày ông ta chết còn không xa.

    Nghe cô khóc, Nhan Trinh mím môi: “Tránh ra.” Anh không thích nghe người ta khóc, người ta thường đến núi của anh khóc.

    Hoàng Lỵ vội tránh sang một bên, sợ chậm trễ sẽ làm đại sư không vui.

    “Ngài, ngài có thể cứu anh ấy đúng không?” Cô bối rối.

    Nhan Trinh không nói với cô, chỉ vươn tay nắm lấy ngực Lưu Bình Viễn.

    Ở nơi người thường không thể nhìn thấy, hắc khí vừa bị anh bắt lấy, vừa siết chặt ngón tay liền bị nghiền nát, hắc khí này biến mất, sắc mặt Lưu Bình Viễn cải thiện rõ rệt, tựa hồ như ông đã lấy lại sức khỏe.

    Hoàng Lỵ lập tức phát hiện, không khỏi ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm hành động tiếp theo của Nhan Trinh.

    Chồng cô vẫn còn chưa tỉnh lại….

    Nhan Trinh lại vươn tay, chộp lấy đầu Lưu Bình Viễn, năng lượng màu đen giống như bị bắt lại lần nữa rồi nghiền nát, sắc mặt Lưu Bình Viễn cũng trở nên tốt hơn, lông mi khẽ run, tất nhiên là ông sắp tỉnh lại.

    Càng kỳ quái chính là, cùng với hai luồng khí đen này biến mất, khí trong phòng cũng nhanh chóng tiêu tán, không giống như bị ngọc ngũ sắc trục xuất, chuyện này không có căn nguyên mà hoàn toàn biến mất.

    Cùng lúc đó, Hoàng Lị thấy chồng mình khác thường, vội nắm lấy tay Lưu Bình Viễn, nước mắt giàn giụa trên mặt, bất giác nhìn phong thái nho nhã đã biến mất từ ​​lâu.

    Nhan Trinh không muốn làm bóng đèn, anh nói thẳng: “Ông ấy không sao.”

    Rồi ra hiệu cho Chu Ích Dân đi theo.

    Chu Ích Dân không muốn quấy rầy hai vợ chồng nên cũng đi theo Nhan Trinh nhẹ nhàng bước ra ngoài, Hoàng Lị giãy giụa nãy giờ, tình cảm suy sụp nên lúc này mới để ý đến họ, cho đến khi họ xuống lầu, cô cũng vẫn thấp thỏm chờ Lưu Bình Viễn tỉnh lại, không phát hiện ra gì, vẫn khóc lóc thảm thiết để trút giận.

    Nhan Trinh không có hứng thú theo dõi, liền nói với Chu Ích Dân: “Anh đợi ở đây, tôi đi đây.” Nói xong liền bước ra ngoài.

    Chu Ích Dân sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Đại sư, bây giờ ngài đi à? Tôi đi với ngài nhé?”

    Nhan Trinh vẫn bước đi: “Anh nói cho bọn họ biết.”

    Chu Ích Dân càng thêm lo lắng, vội vàng đuổi theo: “Đại sư, tôi còn không biết nơi này có chuyện gì hay không? Lúc trước đã xảy ra chuyện gì, con quái vật bị ngài dùng tay đập có chết không? Còn nữa, ngài có quay lại nữa không?”

    Hàng loạt câu hỏi khiến Nhan Trinh nhíu mày, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Con người thật dài dòng.

    Nhưng khi quay đầu lại, thấy Chu Ích Dân thực sự lo lắng, anh trả lời: “Không sao, nó không phải yêu quái, nó sẽ không quay lại.”

    Chu Ích Dân trước tiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Không phải là yêu vật sao? Đó là cái gì?”

    Nhan Trinh nói: “Kẻ có hai đầu không có tên, thích xem người ta đánh nhau nhất, cũng có thể coi như thần, kẻ giống bò là Cùng Kỳ, thích xúi giục người ta làm điều xấu.” Anh kết luận, “Chúng không phải là những thứ tốt.”

    Chu Ích Dân run giọng: “Cái kia, cái kia…” Đó không phải vẫn là yêu vật sao?

    Nhan Trinh thấy Chu Ích Dân nghi hoặc, khẽ thở dài: “Chỉ là yêu khí mà thôi, khi nào Lưu Bình Viễn tỉnh lại, anh có thể hỏi hắn.”

    Sau đó, Nhan Trinh không muốn để ý Chu Ích Dân tra hỏi nữa, trong nháy mắt đã đi tới cửa, trong nháy mắt đã đi xa.

    Chu Ích Dân đuổi tới cửa chỉ thấy bóng lưng Nhan Trinh xa xa, đành đóng cửa biệt thự lại, ngồi trên sô pha đợi vợ chồng Hoàng Lị giải quyết tâm tình.

    Đại sư rời đi liền rời đi, thật sự không cần chuyên gia ở chỗ này chờ, mất mặt, về phần đại sư không có ở đây, cũng không cần lo lắng Hoàng Lỵ có nói hay không, ông cho rằng những ai đã nhìn ra bản lĩnh của Nhan đại sư thì sẽ không dám phủ nhận.

    Nhan Trinh ngồi trên chiếc ghế dựa cao, rũ quai hàm chợp mắt, buồn muốn chết.

    Nếu như trước khi tìm được Đại bảo bối, Nhan Trinh vẫn rất hứng thú với nhân gian, ngày ngày đọc sách uống trà, thỉnh thoảng còn đi xem phim, có thể nói là khá thoải mái, nhưng khi tìm được Trứng bé con rồi, anh chỉ muốn ở cùng Trứng bé con, bồi bổ cho Trứng bé con, tốt nhất là như hình với bóng cùng Trứng bé con không thể chia lìa ——

    Đương nhiên, bây giờ tìm được rồi mà không thể ở bên cạnh Trứng bé con ngay được, anh vốn không có hứng thú lắm với chuyện con người, chỉ muốn nhanh lên để ngủ cùng với Trứng bé con.

    Dù đã hết kỳ nghỉ hè nhưng bên ngoài nắng vẫn gay gắt, ngay lúc Nhan Trinh còn đang buồn ngủ thì một cô nương yểu điệu bước vào, giày cao gót gõ lạch cạch.

    Nhan Trinh uể oải mở mắt, thấy là Hoàng Lỵ, trong lòng hơi sảng khoái.

    Hoàng Lỵ lập tức cười nói: “Nhan đại sư, tô tới đưa quà cảm ơn cho ngài.”

    Một giây sau, Hoàng Lỵ cảm thấy trước mắt mờ mịt, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đứng ở trước mặt cô nửa mét, miệng cười toe toét, vô cùng bắt mắt.

    Nhan Trinh xòe lòng bàn tay trắng nõn: “Đưa đây.”

    Hoàng Lỵ lập tức định thần lại, cầm lấy một túi hồ sơ từ người đàn ông trung niên bên cạnh đưa qua: “Trong này có hai thứ, một là giấy chứng nhận dự thính, hai là tài liệu liên quan đến ngài, có thể trực tiếp đến Đại học Nam Hồ để tham dự, bất kể ngài muốn giảng viên nào hay lớp nào cũng được, tất cả các bài giảng đều không bị cản trở, và quyền hạn của những nơi khác cũng giống như các sinh viên khác trong trường … ” Sau khi hoàn thành những thứ này, cô mới hỏi một cách nghiêm túc, “Ngài xem, như vậy có vừa ý ngài không?”

    Nhan Trinh lấy đồ trong túi hồ sơ ra xem, gật đầu nói: “Hài lòng.”

    Hoàng Lỵ hơi yên tâm, nói: “Nghe nói ngài muốn ở trong trường, ngài có yêu cầu gì không?”

    Nhan Trinh gần như lập tức ngẩng đầu lên: “Tôi muốn ở cùng….” Anh dừng lại một chút, “Tôi muốn ở cùng Lận Dương Phong.”

    Hoàng Lị vui vẻ đồng ý: “Không sao, khi về tôi sẽ kiểm tra, rồi chuyển ngài sang cùng một phòng.”.

    Nhan Trinh rất vui vẻ, mi mắt cong cong, lại cười nói: “Ừ.”

    Hai người nói xong, người đàn ông trung niên bên cạnh lại lên tiếng, ông ta nghiêm túc cúi đầu trước Nhan Trinh, nói: “Lần này thật sự là nhờ có ngài, nếu không có ngài chắc tôi đã chết rồi.”

    Vừa nói, ông vừa ra hiệu cho mấy người cường tráng đang đợi ở sân ngoài, bảo họ mang mấy cái hộp vào đưa cho Nhan Trinh.

    Người đàn ông trung niên này chính là Lưu Bình Viễn, cuối cùng cũng được giải thoát khỏi thống khổ bị khống chế, sau khi nghe vợ giải thích việc mình được cứu như thế nào, vậy nên ông đã đến đây để cảm ơn. Những chiếc hộp đó chứa đầy những món quà cảm ơn mà ông chọn, không phải trang sức hay ngọc bội, mà là những đồ gia dụng tốt nhất mà ông đã mua sau khi vội vã chạy đến chỗ Chu Ích Dân để xin lời khuyên, bao gồm một số sản phẩm cao cấp như điện thoại di động và máy tính.

    Nhan Trinh liếc nhìn, nhận ra, thích nhưng hơi xấu hổ: “Tôi không biết lắp đặt nha.”

    Lưu Bình Viễn vội vàng nói: “Yên tâm đi, chỉ cần ngài xác định địa điểm, những người này sẽ mang tới lắp đặt cho ngài.”

    Nhan Trinh nghĩ nghĩ, liền dẫn những người này sang một gian phòng bên cạnh, để bọn họ cải tạo thành một phòng chiếu phim nhỏ.

    Lưu Bình Viễn vừa lòng nhìn Nhan Trinh, trong lòng cũng rất vui mừng.

    Trong khi những người đó đang bận rộn, Nhan Trinh đã pha cho hai vợ chồng một tách trà và mời họ ngồi xuống nói chuyện.

    Hai vợ chồng nhìn nhau với vẻ dịu dàng.

    Lưu Bình Viễn nhấp một ngụm trà, trong lòng sảng khoái, dễ chịu hơn rất nhiều, thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “Nhan đại sư, lần này tôi…. làm những chuyện đó, mặc dù không phải là tôi, nhưng đó lại là những chuyện đã định rồi, vẫn ảnh hưởng rất lớn đến công ty và một số người xung quanh, sau khi tỉnh dậy, tôi phải cẩn thận sắp xếp lại…. Tôi còn nhớ lần đó đi cùng nhóm phượt thủ Leo núi tôi không gặp chuyện gì kỳ quái, sau khi xuống núi, đầu óc như bị chuột rút, cả người đột nhiên thay đổi, Lỵ Lỵ có điều tra sau khi tôi thay đổi, nhưng những phượt thủ leo ​​cùng tôi thì không có vấn đề gì, chỉ có tôi, không may đã hại quá nhiều người xung quanh mình”. Nói đến đây, ông che mặt lại, có chút nghẹn ngào, “Chuyện này rốt cuộc là vì sao? Tôi không rõ, tôi đã hại nhiều người như vậy, dù cho bây giờ có đền bù thì mọi thứ cũng đã quá muộn. Đặc biệt là công ty và quỹ, Lỵ Lỵ đã suy nghĩ rất nhiều, miễn cưỡng mới ổn định được tình hình chung…”

    Nhan Trinh nghe ông tâm sự mới khẽ nói: “Cũng không có gì ngạc nhiên”.

    Hai vợ chồng hồi hộp chờ anh nói tiếp.

    Nhan Trinh nói: “Thứ Cùng Kỳ ghét nhất là người tốt.” Giọng nói anh chậm rãi, “Anh là nhân vật có nhân phẩm tốt nhất trong đám phượt thủ đó, không tìm anh thì tìm ai? Cùng Kỳ tìm anh, sau đó hai người cao lớn kia cũng đi theo anh.”

    Hoàng Lị ngập ngừng nói: “Tôi nghe Ích Dân nói, ngài nói chồng tôi là dính ác khí của hai con yêu quái này?”

    Nhan Trinh hơi nghiêng đầu: “Khí theo chủ, có gì lạ đâu.”

    Lưu Bình Viễn hít sâu một hơi: “Vậy —— sau khi ngài loại bỏ những khí tức kia, bản thể của yêu vật cũng sẽ tìm được sao?”

    Nhan Trinh suy nghĩ một chút: “Không thể nào. Chắc bọn họ còn chưa tỉnh. Khi tỉnh lại, Cùng Kỳ sẽ quậy phá, phiền phức lắm. Tôi biết mà, bắt nhốt lại đi. Còn về phần người có hai đầu, đó là… chà, đó là một tử trạch.”

    Hai vợ chồng nghe vậy rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm kích nói với Nhan Trinh: “Nhan đại sư, cảm ơn ngài.”

    Nhan Trinh gật đầu, nhưng không nói gì.

    Anh thật phiền Cùng Kỳ, tên đó nếu không nghe lời, anh sẽ xử lý nó, tới một lần đánh một lần, chỉ cần nó lên núi thì sẽ không có chuyện gì tốt, kẻ hai đầu là một tên đại ngốc, mỗi lần bị Cùng Kỳ lừa chạy cùng, khiến những tên khá tuân thủ luật nhảy nhót càng lợi hại, rất ồn ào, thật khó chịu!

    Cuối cùng, ba người an tĩnh ngồi lặng yên một lúc.

    Sau khi lắp đặt hết những thiết bị điện xong, Lưu Bình Viễn và Hoàng Lị đứng dậy đưa mắt chào tạm biệt Nhan Trinh, họ biết rất rõ nếu còn làm phiền vị đại sư này nữa thì sẽ gây phiền phức cho anh.

    Lưu Bình Viễn trước khi đi còn trịnh trọng nói: “Ngài thích ký túc xá nào cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển ngài đến đó.”

    Nhan Trinh vui vẻ cười: “Vậy thì tốt!”

    Lận Dương Phong điều khiển xe lăn, lặng lẽ trượt trên đường rừng.

    Trên đường đi, hai bên không ít học sinh chú ý tới cậu, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên cậu xuất hiện, có vài người không biết cậu sẽ hỏi người chung quanh, đại khái cũng biết có một người như vậy.

    Lận Dương Phong luôn nhắm mắt làm ngơ trước những chuyện này, cậu đến đại học chỉ là để tìm hiểu sự phát triển hiện tại của con người, cậu không quan tâm nhiều đến người và những chuyện khác.

    Chẳng mấy chốc cậu đã đến một ký túc xá.

    Ở Đại học Nam Hồ chỉ có một ký túc xá sang trọng, tất cả đều là phòng đôi, mỗi phòng đôi có hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một phòng tắm bên trong, rất yên tĩnh nhưng đắt đỏ.

    Lận Dương Phong ngay từ đầu đã xin ở trên tầng cao nhất vì “hoàn cảnh đặc biệt” của mình, cũng vì nét chữ của Đặc Ban Xử nên được ở một mình trong phòng, có thể nói là khá yên tĩnh.

    Cậu vừa kết thúc buổi học của mình, vừa trả lời điện thoại xử lý công việc của Đặc Ban Xử, cậu phải xử lý một số công việc chính thức.

    Bây giờ, Lận Dương Phong chuẩn bị trở về đi ngủ.

    Xe lăn trượt vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất, cậu rút thẻ sinh viên ra quẹt trước cửa rồi thuận lợi đi vào.

     Chỉ là…

    Lận Dương Phong vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thức ăn nồng đậm, rất quen thuộc, khiến khóe mắt cậu giật giật.

    Ngay sau đó, một thân ảnh mảnh khảnh xinh đẹp bay tới, đứng ở trước mặt cậu cười rạng rỡ: “Từ hôm nay, chúng ta là bạn cùng phòng! Ngạc nhiên không? Ngạc nhiên không?”

    Lận Dương Phong: “…”

    Tôi rất ngạc nhiên, rất ngạc nhiên.

Hết chương 15.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 15

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên