Chương 16: Hãy sống cùng nhau…..
Nhan Trinh nhìn Lận Dương Phong từ trên xuống dưới, cảm thấy cậu gầy đi rất nhiều, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: “Gần đây không ăn cơm sao?” Vừa nói vừa nhanh chóng rời đi, bảo người ta đi tới, “Nào, tôi đã làm xong bốn năm món rồi, em ăn trước đi, tôi xuống bếp lấy thêm cho em.”
Lận Dương Phong há miệng, muốn nói cái gì: “Này ——”
Nhan Trinh đã nhanh chóng vào bếp, trổ tài nấu nướng.
Lận Dương Phong khóe miệng khẽ giật, đẩy xe lăn đi tới phòng khách.
Quả nhiên trên bàn trà trong phòng khách có mấy món, cả thịt lẫn rau, mỗi món đều toát ra linh khí nồng đậm thuần khiết, khiến bụng Lận Dương Phong không tự chủ được “ọt” một tiếng.
Lận Dương Phong có chút xấu hổ, nhìn chằm chằm những món ăn đó, phân vân không biết có nên ăn hay không.
Vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên một trận gió thoảng qua trước mặt, mang theo mùi cơm nồng, Nhan Trinh bưng bát cơm tươi cười đưa cho cậu.
Nhan Trinh có chút xấu hổ: “Vừa rồi quên dọn cơm cho em, đi, ăn cơm đi.” Anh dừng lại, nhìn Lận Dương Phong chờ đợi, “Hay là tôi đút em ăn trước nhé?”
Trứng bé con trong nháy mắt lớn như vậy, mặc dù rất hài lòng vì Trứng bé con đẹp trai như thế, nhưng khi Trứng bé con chưa ra đời, anh vẫn tâm tâm niệm niệm rằng mình sẽ tự tay nuôi Trứng bé con….. Có lẽ Trứng bé con cũng muốn cảm nhận một chút…. Cảm nhận một chút…. Làm thế nào để nói nó bằng ngôn ngữ của con người đây? À đúng rồi, cảm nhận tuổi thơ một chút.
Lận Dương Phong cứng họng, nếu là người khác nói với cậu như vậy, chắc chắn đã bị cậu đá chết người đó rồi, nhưng bây giờ lại là tên này.… Cậu đặt tay lên trán Nhan Trinh, đẩy anh ra.
“Không cần, tôi tự ăn.”
Nhan Trinh chợt lộ ra vẻ thất vọng.
Lận Dương Phong dứt khoát không nhìn anh nữa, cầm lấy niêu cơm của mình, ngồi tại bàn trà ăn —— cậu mới không thừa nhận, sợ mình đi chậm một chút, nam tử đối diện sẽ cầm lấy thìa xúc cơm trực tiếp cho vào miệng cậu.
Thấy Lận Dương Phong vui vẻ ăn uống, Nhan Trinh đành phải thở dài, quay vào bếp tiếp tục nấu nướng.
Lần này không thành công cũng không sao, biết đâu một ngày nào đó Trứng bé con sẽ nghĩ lại thì sao, bây giờ cho Trứng bé con ăn trước đã, chuyện còn lại nói sau…
Lận Dương Phong ăn một bữa rất no, có hơn 20 món linh khí, uống rất nhiều nước trái cây chứa đầy linh khí, còn có bốn nồi cơm ngũ sắc.
Ăn xong, trên bàn bừa bộn, Nhan Trinh sốt sắng chạy tới thu dọn, dọn vào phòng bếp nghiêm chỉnh rửa sạch.
“Bing Bing!”
“Rắc rắc!”
“Bang!”
Lận Dương Phong vừa mở TV đang định xem tin tức, liền nghe thấy trong phòng bếp vang lên tiếng bát đĩa vỡ, từng tiếng một, tiếng bing bing bing, -pong-pong-pong-pong-pong-pong-pong, tên đó làm cái quái gì vậy?
Hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận xuống, Lận Dương Phong đẩy xe lăn đi đến trước phòng bếp, nhìn vào trong, thấy trên đầu toàn là hắc tuyến.
Đây có phải là rửa chén không? Rửa hai cái rồi quăng, cầm lên rửa rồi lại quăng tiếp, vừa rửa vừa làm bể, rửa thêm hai lần nữa thì còn sót lại cái bát đĩa nào nữa không? Còn không bằng ngay từ đầu đừng có rửa, trực tiếp ném nó vào thùng rác không phải khỏe hơn à?
Lận Dương Phong nghẹn một bụng lửa giận, nói: “Anh đặt ở đó, tôi sẽ rửa.”
Nhan Trinh nghe thấy tiếng Trứng bé con, quay đầu lại, cười nói: “Không, tôi làm được mà.”
“Bang!”
Anh vừa dứt lời, cái trong tay lại rơi xuống đất, vỡ nát.
Thấy tình cảnh này, Nhan Trinh phất tay áo về phía mặt đất, đất bằng nổi gió, nhặt hết mọi thứ trên đó ném vào thùng rác bên cạnh, lúc này trừ hơn phân nửa số chén bát bị vỡ nằm bên ngoài, còn có ba hoặc năm cái đã rửa sạch đặt lên kệ bếp.
“Được rồi, tôi rửa xong rồi.” Nhan Trinh dịu dàng cười với Lận Dương Phong.
Lận Dương Phong: “…” Cậu xoa xoa thái dương, đầu đau như búa bổ, “Được được, từ từ rửa, anh không cần vội.”
Nhan Trinh nghe xong tâm tình cực kỳ tốt, mắt sáng lên —— Nhất định là Trứng bé con cảm thấy đau lòng vì anh vất vả.
Anh hài lòng gật đầu: “Được, tôi gọt một đĩa hoa quả sẽ tới ngay.”
Lận Dương Phong rất muốn nói không cần, nhưng ở cùng anh mấy ngày nay, cậu biết tên này rốt cuộc muốn làm gì, căn bản không nghe cậu nói, vậy nên liền “ừm” một tiếng rồi đi trở về phòng khách đợi.
Quả nhiên, chỉ mấy phút sau, Nhan Trinh bưng ra một đĩa lớn đủ loại trái cây kỳ lạ, trực tiếp nhét cái đĩa vào trong lòng cậu, cậu nhận lấy, dưới con mắt sáng ngời của Nhan Trinh nhét một quả vào miệng ăn. Sau đó, Nhan Trinh nở nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Lận Dương Phong im lặng ăn bảy tám món, đặt đĩa sang một bên, nghiêm mặt nhìn Nhan Trinh.
Nhan Trinh nháy mắt với anh, Trứng bé con sao vậy?
Lận Dương Phong đầy mặt bất đắc dĩ: “Không phải nói không được lộn xộn sao? Sao anh lại tới đây?”
Nhan Trinh có chút ủy khuất: “Tôi không có lộn xộn.”
Lận Dương Phong thấy anh ủy khuất như vậy cũng không dám nổi giận, cậu căng thẳng nhìn chằm chằm anh, thấy mắt anh không đỏ, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói cũng vô thức hạ thấp giọng: “Hình như tôi nghe được anh nói, anh là bạn cùng phòng của tôi à?”
Nhan Trinh mím môi gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã giúp chút việc cho người quản lý trường học của em, anh ta cấp chứng nhận sinh viên dự thính cho tôi, cũng mở cửa sau để tôi ở cùng ký túc xá với em.” Nói đến đây, anh lại vui vẻ, “Nếu em không muốn tôi đưa đồ ăn cho em, vậy từ nay về sau anh sẽ nấu cho em ăn mỗi ngày, em sẽ không bị đói!”
Lận Dương Phong muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được lời nào, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Người này là ai, tại sao lại đối xử với cậu như vậy….. Thực ra cậu rất muốn hỏi, nhưng mỗi lần mở miệng lại cảm thấy khó xử và xấu hổ quá nên đành nuốt xuống.
Còn Nhan Trinh?
Anh không biết Lận Dương Phong đang suy nghĩ lung tung cái gì, sau khi cho người ta ăn xong còn chống cằm nhìn cậu, càng nhìn càng cảm thấy Trứng bé con cao lớn thật sự rất đẹp trai.
Dần dần, màn đêm buông xuống.
Trong TV đang phát sóng bộ phim thần tượng nổi tiếng mới nhất, trong đó những gã đàn ông si tình và phụ nữ phàn nàn về tình yêu, Nhan Trinh ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt lo lắng xem —— Đối với Lận Dương Phong mà nói, chỉ thỉnh thoảng mở ti vi để xem tin tức mà thôi, nhưng hôm nay Nhan Trinh tiến vào, sau khi xem xong tin tức, anh liền chuyển sang xem kênh này.
Lúc bình thường, Lận Dương Phong không có gì ăn, tắm rửa xong xem thời sự rồi đi ngủ, nhưng Nhan Trinh đến, anh không nỡ bỏ Nhan Trinh một mình, đành phải ở lại đây với anh, vẻ mặt gắt gỏng ngồi xem phim, “Anh có yêu em hay không?” “Em không nghe, em không nghe!” “Ôi, tất cả là lỗi của anh, em đang mang thai đứa con của anh.”.
Lận Dương Phong vừa nhìn, trong lòng tràn đầy khó hiểu, đây là cái gì? Tại sao cậu lại phải xem cái này? Hơn nữa! Sao cậu lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà muốn ở lại đây cùng người nào đó xem cái này???
Lận Dương Phong lau mặt, đẩy xe lăn đi vào phòng tắm.
Thế nhưng Nhan Trinh nãy giờ vẫn nghiêm túc xem tivi đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh cậu.
Lận Dương Phong: “!!”
Chết tiệt, anh chàng này đúng là xuất quỷ nhập thần mà!
Nhan Trinh vẻ mặt lo lắng hỏi: “Em đi tắm sao? Tôi giúp em tắm nhé?”
Lận Dương Phong há hốc mồm: “….Không cần.”
Nhan Trinh thắc mắc: “Tại sao?”
Lận Dương Phong đặt bàn tay to lớn lên mặt Nhan Trinh, nhẹ nhàng đẩy ra.
“Thực sự không cần à?”
Anh vừa dứt lời, xe lăn đã tự động trượt vào phòng tắm.
“Rầm!”
Cánh cửa phòng tắm lập tức đóng lại.
Nhan Trinh thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, tự hỏi tại sao Trứng bé con không để anh giúp? Anh nhíu mày suy nghĩ, chợt nhận ra Trứng bé con mắc cở! Cũng đúng, Trứng bé con không phải vừa ra khỏi vỏ, không còn là bé con, đã lớn như vậy rồi, lớn rồi nên không thích người ta làm giúp mình nữa.
Suy nghĩ kỹ, Nhan Trinh vội vàng đào một nắm cỏ trong núi, ngọn cỏ vừa mảnh vừa dài lại vừa dai, sau đó đào ra một cuộn tơ và len, bắt đầu từ từ xoắn lại với nhau, tạo thành một vòng tròn. Chỉ tiếc, trách anh suy nghĩ quá muộn, nếu anh nghĩ tới sớm một chút thì bây giờ đã dệt thành quần áo rồi, anh có thể trực tiếp đưa cho Trứng bé con thay….
Lận Dương Phong trong phòng tắm rửa một trận, vừa đi ra đã thấy Nhan Trinh ngồi ở trên sô pha, xung quanh là một số đồ vật không rõ tên.
Nhan Trinh khẽ nhúc nhích lỗ tai, ngẩng đầu, đối với Lận Dương Phong nở nụ cười thật tươi: “Lận đội trưởng, em tắm rửa xong rồi à?”
Lận Dương Phong: “…. Ừ, muốn tắm thì anh cứ tùy tiện.”
Nhan Trinh tâm tình tốt: “Lát nữa tôi mới tắm.” Anh quan tâm nói: “Em có mệt không? Đi nghỉ sớm một chút đi.”
Lận Dương Phong: “Ồ.”
Cậu vò đầu bứt tóc, lê xe lăn về phòng.
Nhan Trinh nhìn cậu đi vào, sau đó cúi đầu tiếp tục xe chỉ.
Trong phòng, Lận Dương Phong nằm ngửa trên giường, phá lệ thanh tỉnh.
Thực ra cậu vào được Đại học Nam Hồ là vì Đặc Ban Xử có quen biết với hiệu trưởng, tuy ngoài mặt không nói gì nhưng cậu mặc định được ở riêng một mình, người giúp Nhan Trinh chuyển vào nên tránh sự sắp xếp riêng này của hiệu trưởng mới phải, lẽ ra cậu nên nhân cơ hội này gọi điện thoại cho Đặc Ban Xử, bảo bọn họ giải quyết ổn thỏa, Nhan Trinh đương nhiên phải dọn ra ngoài. Nhưng mà…..
Lận Dương Phong nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc thì, cậu vẫn không bao giờ thực hiện cuộc gọi này.
Hết chương 16.