Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 17

Chương 17: Muốn báo đáp như thế nào?

    Kể từ khi ở cùng với Lận Dương Phong, cuộc đời Nhan Trinh đã đi vào đúng quỹ đạo.

    Hành trình hàng ngày của anh như sau:

    6 giờ 30 bắt đầu làm bữa sáng cho Lận Dương Phong;

    Bảy giờ, Lận Dương Phong tỉnh dậy, Nhan Trinh nhìn cậu ăn sáng xong;

    Bảy giờ rưỡi, Lận Dương Phong vào lớp, Nhan Trinh ra cửa hàng;

    Từ 7 giờ 30 đến 11 giờ, Nhan Trinh trông cửa hàng và bán đồ, nhân tiện se sợi;

    11 giờ 30, Nhan Trinh về ký túc xá, nấu cơm trưa cho Lận Dương Phong;

    Mười hai giờ, Lận Dương Phong về, Nhan Trinh nhìn cậu ăn trưa;

    Từ một đến hai giờ, Nhan Trinh giục Lận Dương Phong chợp mắt;

    Hai giờ rưỡi, Lận Dương Phong vào lớp;

    Từ 2 giờ 30 đến 5 giờ, Nhan Trinh trông cửa hàng;

    Năm giờ rưỡi, Nhan Trinh nấu bữa tối;

    Sáu giờ, Lận Dương Phong về, Nhan Trinh nhìn cậu ăn cơm;

    Bảy giờ tối, Lận Dương Phong xem thời sự, Nhan Trinh gọt trái cây cho cậu;

    Buổi tối 8 giờ, Nhan Trinh bắt đầu vừa xem phim thần tượng vừa se sợi tơ, Lận Dương Phong đi cùng với vẻ mặt cáu kỉnh;

    21 giờ 30, Lận Dương Phong tắm rửa sạch sẽ, lên giường đi ngủ;

    Mười giờ tối, Nhan Trinh tắm rửa sạch sẽ đi ngủ.

    Ngày nào cũng như ngày đó, quy trình vẫn như cũ, sau ba ngày, liên kết xoắn sợi ở giữa đổi thành đan, hoặc có đôi khi xem một bộ phim thần tượng khác, còn lại vẫn như cũ.

    Lúc Nhan Trinh mới chuyển đến, Lận Dương Phong mặt không biểu cảm, trong lòng tràn đầy cảm xúc, nhưng qua mấy ngày cũng quen, dù sao cũng có thêm một người bạn cùng phòng vừa đẹp trai lại giỏi giang, trù nghệ tốt, hơn nữa không thể không nói, sau khi người này xuất hiện, cái bụng đói khát hàng nghìn năm của cậu cũng dần dần được nuôi dưỡng từng chút một, từng tấc trên cơ thể cậu vốn yếu ớt hàng nghìn năm, bây giờ đều được linh khí tẩm bổ.

    Mặc dù còn lâu mới trở lại thời kỳ hoàng kim, nhưng miễn là vẫn tiếp tục ăn linh khí thì có thể mong đợi sự hồi phục hoàn toàn.

     Chỉ là….

    Lận Dương Phong lại có thêm nhiều phiền não.

    Cậu không bao giờ thích mang ơn người khác, nhưng cậu biết rất rõ, linh khí dồi dào bây giờ rất hiếm mà linh khí lại rất yếu, cậu không biết Nhan Trinh lấy đâu ra nhiều như vậy, nhưng cậu lại biết rõ mình nợ Nhan Trinh rất nhiều.

    Cho nên ngay từ lần đầu tiên ăn đồ ăn Nhan Trinh làm, Lận Dương Phong đã nghĩ đến việc tặng lại lễ vật, nhưng món quà cảm ơn đầu tiên chưa kịp gửi đi, Nhan Trinh lại tặng thêm cho cậu nhiều đồ ăn hơn, đành phải nghĩ chuẩn bị quà khác tốt hơn, đáng tiếc món quà tốt hơn nữa cũng chỉ là mới cân nhắc thôi chứ chưa chuẩn bị, Nhan Trinh liên tiếp cung cấp linh khí cho cậu, cho dù cậu có đến trường, Nhan Trinh cũng có thể ở cùng cậu, cả ngày vẫn có thể cung cấp tiếp….

    Lận Dương Phong đột nhiên không biết nên chuẩn bị cái gì để đền đáp, ngàn năm trước cậu đã tích lũy được một số đồ tốt, nhưng trong những năm tháng đói khổ, hoặc là đổi đồ ăn cho người khác, hoặc là chính mình ngấu nghiến, hiện tại còn lại căn bản không nhiều, trong nhân gian cậu không thiếu thứ gì, nhưng lại tặng cho Nhan Trinh những thứ như vậy, sao có thể gọi là phong phú được?

    Giờ phút này, Lận Dương Phong cảm nhận sâu sắc sự nghèo khó của mình.

    Vì vậy, câu hỏi lại quay trở về, cậu nên lấy gì làm quà để đáp lễ? Nếu cậu không thể tặng gì sau khi được cho ăn nhiều như thế, cậu sẽ….

    Lận Dương Phong thở ra một hơi dài.

    Quên đi, để cậu suy nghĩ lại.

    Những người trong Đặc Ban Xử phát hiện gần đây nhân gian có một số thay đổi, khiến linh khí nồng đậm tăng cao, nếu thật sự có điều gì tốt thì cậu sẽ chủ động ra tay đi.

    Bất quá hiện tại cậu thật sự không thiếu linh khí.

    Nhan Trinh đang ngồi trên một chiếc ghế dựa cao, trên bàn trước mặt có mấy chiếc hộp nhỏ, bên trong là những cuộn chỉ đủ màu sắc, trên tay là hai cây que dài có xâu những sợi chỉ, mà anh thì đang sử dụng một cây để giúp dệt vải.

    Ở những chỗ nối các sợi dày và mảnh, một tấm vải dài và dày đã được dệt, màu sắc trong sáng và có một số màu khác trên tông chủ đạo là xám và đen, nhìn vào sẽ cảm thấy sự sang trọng nhẹ nhàng, có cảm giác ẩn chứa sự lung linh rạng rỡ trong đó.

    Đây là cách đan mà Nhan Trinh học được từ trên mạng, về phần mục đích là đan khăn cho Trứng bé con nhà mình trước, sau đó mới đan áo, quần, tất, kiểu gì đan được anh cũng sẽ đan, đan từ trong ra ngoài.

    Nhan Trinh thầm nghĩ, cũng không biết Trứng bé con là chui ra trước hay sau khi bị bắt, dù sao từ nhỏ anh đã không thể yêu thương cậu, bây giờ Trứng bé con đã lớn như vậy rồi, anh không thể để cho Trứng bé con thua thiệt hơn người khác bất cứ thứ gì.

    Vì vậy, bắt đầu từ việc se sợi chỉ, Nhan Trinh đã nhổ lông của một số loài kỳ thú, và rút thân cỏ ra từ một số loài dị thảo, khi trộn lẫn với nhau sẽ tạo ra một lực lượng mạnh mẽ, nhất định có thể võ trang toàn bộ cho Trứng bé con! Anh khẽ thở dài, Trứng bé con bây giờ hình như đang làm việc ở bộ phận đặc biệt nào đó của con người, nghe nói cũng không dễ dàng gì, anh phải chăm sóc Trứng bé con thật tốt.

    Trong lúc Nhan Trinh chậm rãi đan khăn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân trầm thấp.

    Người bước vào cửa hàng này là một thanh niên mệt mỏi, anh ta khá đẹp trai, mày rậm, mắt to, trước kia nhìn qua hẳn là một thiếu niên dương quang, nhưng bây giờ lại không có chút khí lực nào.

    Người thanh niên đi từ kệ này sang kệ khác trong cửa hàng cho đến khi đi đến phần trong cùng, ánh mắt anh dừng lại ở một chậu cỏ.

    Không biết vì sao, hắn thật sự thích cái chậu cỏ này.

    Lá của chậu cỏ này giống lá hướng dương nhưng không phải là lá hướng dương, cả chậu có màu xanh biếc, rất tươi sáng và bắt mắt.

    Sau khi ngây người ra nhìn một lúc, người thanh niên nóng lòng bước đến trước mặt Nhan Trinh, khàn giọng hỏi: “Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền? Tôi muốn mua.”

    Nhan Trinh ngẩng đầu liếc nhìn chàng trai trẻ – anh ta trông cũng được, nhưng kém xa so với Trứng bé con.

    Vào khoảnh khắc chàng thanh niên nhìn rõ dung mạo của Nhan Trinh, không khỏi ngẩn người.

    Ông chủ cửa hàng này cũng quá đẹp trai, đúng không?Những người nổi tiếng mà hắn đã gặp không ai có thể so sánh với anh được.

    “Năm vạn.” Nhan Trinh trực tiếp ra giá.

    Chàng trai trẻ sửng sốt, đắt như vậy?

    Nếu mua cây ở cửa hàng hoa bên ngoài, loại tốt nhất cũng chỉ mấy trăm tệ, một chậu cỏ như vậy chỉ bằng hai lòng bàn tay, vậy mà lại có giá 50.000 tệ?

    Người thanh niên nhìn Nhan Trinh, trong lòng trầm mặc một hồi, dung mạo xuất thần sao có thể mở miệng, hắn thật sự không muốn trả phí như vậy, nhưng trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn không khỏi nhìn chậu cỏ thêm mấy lần, muốn làm gì nữa, 5 vạn thật sự quá đắt….

    Trong lòng hắn đang do dự, Nhan Trinh chậm rãi nói: “Anh mua về trồng cho tốt, khi nó nở hoa kết trái, anh lấy quả trong vỏ ra ăn, sẽ không gặp ác mộng nữa.”

    Nghe điều này, khuôn mặt của chàng trai trẻ thay đổi mạnh mẽ.

    Làm thế nào mà ông chủ cửa hàng này lại biết hắn đang gặp ác mộng?

    Nhan Trinh tựa hồ biết hắn muốn hỏi cái gì, lại không có tâm tư cùng hắn giải thích, chỉ nói: “Mua hay không tùy anh.”

    Thanh niên hít sâu một hơi, xoa xoa mặt, vô cùng rối rắm.

    Mua hay không mua? Thật hay là lừa đảo đây?

Hết chương 17.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 17

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên