Chương 18: Tôi phải đi công tác……
Chàng trai vẫn do dự, đứng trước chậu cỏ, suy nghĩ mãi, không thể hạ quyết tâm.
Nhan Trinh đột ngột đứng dậy.
Thanh niên sửng sốt.
Nhan Trinh nói: “Đóng cửa.”
Người thanh niên sửng sốt: “Mấy giờ rồi, tại sao lại đóng cửa?”
Nhan Trinh: “Tôi phải trở về đi nấu cơm.”
Người thanh niên nghi hoặc nhìn Nhan Trinh, không thể liên tưởng đến hai chữ “nấu ăn” của anh ta.
Nhan Trinh mặc kệ hắn, trước tiên thu dọn đồ đạc trên bàn, lúc hắn đi ngang qua liền dùng ngón tay ấn vào người thanh niên.
Chàng trai trẻ lúc đầu không hiểu lắm, sau đó hắn ta nhìn Nhan Trinh với vẻ mặt sợ hãi đi đến cửa – Hắn, hắn không thể di chuyển! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi … hắn bị ông chủ cửa hàng chạm vào một cái, chẳng lẽ nói —
Nhan Trinh đã xoay người định đóng cửa lại.
Người thanh niên há miệng, phát hiện mình còn có thể nói chuyện, vội vàng van xin: “Ông chủ, tôi sai rồi, tôi không có ý nghi ngờ anh, anh đừng nóng giận! Tôi đi đây, tôi đi ngay đây. Cho tôi một cơ hội, tha cho tôi một mạng đi!”
Nhan Trinh ngẩng đầu: “Chuẩn bị xong chưa?”
Thanh niên: “Vâng, vâng, vâng! Tôi định đi, nhưng vừa nãy tôi nhất thời không nhận ra điều đó —”
Nhan Trinh động đậy ngón tay, thanh niên đúng như dự đoán đã động đậy được, nuốt nước bọt, lấy điện thoại di động ra nói: “Ông chủ cửa hàng, là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, nhìn này, tôi nghĩ cái chậu cây đó có duyên với tôi, tôi mua nó được chứ?”
Muốn mua thì mua đi.
Nhan Trinh gật đầu, để người thanh niên chuyển tiền cho mình rồi đưa chậu cỏ chu qua cho hắn.
Chàng trai cầm nó lên một cách cẩn thận và bước ra ngoài không chút chậm trễ.
Nhan Trinh đóng cổng đi ra khỏi Tích Thạch Trai.
Sau khi ra ngoài, người thanh niên muốn nói gì đó với Nhan Trinh, nhưng còn chưa tới gần đã thấy Nhan Trinh ung dung thong thả bước đi…. Mới một giây đã qua nửa con phố, rồi sau đó biến mất.
Thanh niên hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
Bà nó, nơi này thật kỳ lạ, mau chuồn lẹ thôi.
Nhan Trinh đã đi xa, nóng lòng muốn trở về nấu cơm cho Trứng bé con nhà mình, lại không biết đầu óc của thiếu niên kia lại hoạt động phong phú như thế, anh không giận thiếu niên kia do dự. Anh động động ngón tay để khiến hắn không cử động được, đó không phải là để trừng phạt, đó chỉ là một biện pháp để đảm bảo an toàn cho hàng hóa trong cửa hàng, đồng thời không làm phiền người trẻ tuổi đó đang quan sát cây cỏ chu.
Trên bàn có hơn hai mươi món ăn, Lận Dương Phong một trận gió cuốn mấy tan, ăn sạch sẽ.
Nhan Trinh đang ngồi đối diện cậu, vừa nhìn cậu ăn vừa đan áo lót, dùng kim móc móc ra vài hoa văn sẫm màu trên đó.
Lận Dương Phong ăn xong rất nhanh, đặt bát đũa xuống, nhìn Nhan Trinh.
Nhan Trinh vui vẻ hỏi: “Có chuyện gì à?”
Lận Dương Phong nói: “Tôi phải đi ra ngoài một chuyến.”
Nhan Trinh không hiểu: “Ngày nào cũng phải ra ngoài mà.”
Lận Dương Phong: “…Ý của tôi là đi công tác.”
Nhan Trinh suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Vậy tôi đi cùng em.”
Anh đoán, hẳn là Đặc Ban Xử kia đưa ra yêu cầu thiêu thân nào đó, anh nên ở cùng với Trứng bé con, nếu không Trứng bé con bị bắt nạt thì sao?
Lận Dương Phong: “Ý của tôi là, anh đừng đi theo tôi.”
Nhan Trinh cười với cậu.
Lận Dương Phong giọng điệu có chút gắt gỏng: “Chớ lộn xộn, nghe lời tôi nói, hiểu không?”
Nhan Trinh khẽ thở dài: “Nhưng tôi lo lắng.”
Lận Dương Phong: “…”
Tôi không phải là một con gà bệnh, vậy thì có gì phải lo lắng?
Nhan Trinh đau lòng nhìn Lận Dương Phong, ánh mắt khẽ động.
Lận Dương Phong: “Không được!”
Nói xong, cậu không dám nhìn vào mặt Nhan Trinh nữa, đứng dậy lao vào phòng tắm – nếu ở lại thêm một giây nữa, cậu sợ tên biến thái này sẽ lại khóc với cậu, khóc, khóc, khóc, khóc con khỉ!
Nhan Trinh nhìn Lận Dương Phong vào phòng tắm, anh không khóc, anh đâu có khóc hoài, Trứng bé con cũng không nhìn anh, tại sao anh lại khóc, chỉ là có chút phiền muộn, anh cho rằng mình dã thân thuộc với Trứng bé con rồi, hóa ra lúc Trứng bé con đi công tác vẫn không muốn anh đi cùng.
Suy nghĩ một hồi, Nhan Trinh đặt đồ trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài.
Vì vậy, Lận Dương Phong vào phòng tắm tắm nửa tiếng, lúc đi ra, không ngờ Nhan Trinh đã không còn nữa.
Lận Dương Phong dùng khăn lông xoa xoa tóc, lông mày bất giác nhíu lại.
“Đi luôn rồi?” Cậu lẩm bẩm, “Có phải tức giận…” Tức giận?
Những lời sau đó biến mất trong cổ họng, cậu nhất quyết không nói ra.
Nhan Trinh sau khi trở về, đêm hôm đó cũng không trở lại ký túc xá, mà là đi vòng quanh ngọn đồi ở nội viện mấy vòng, đột nhiên vươn tay, từ trong ngọn đồi rút ra một mảnh “cỏ” ném xuống mặt đất.
Một giây sau, nhánh “cỏ” đó đột nhiên lớn lên, giống như một cây dâu tằm, vỏ cây màu sẫm, nhưng nếu nhìn kỹ, thân cây của nó sẽ phát ra ánh sáng rực rỡ, căn bản không phải cây dâu tằm.
Nhan Trinh thì thào nói: “Nếu đeo cây mê cốc thần bí này trên người thì hình như sẽ không lạc đường? Chuẩn bị, chuẩn bị…”
Sau đó, anh lại đưa tay lên núi, bắt được một con chim Hoàng Vũ mỏ đỏ từ quầng sáng xanh ngọc bích, trông giống chim cút, nhưng không phải chim cút, bắt được một con còn chưa đủ, anh lập tức bắt liền hai ba con, tùy tiện bắt hơn mười con, tất cả đều ở trong tay anh, căn bản không thể bay đi được.
Thấy số lượng đã gần đủ, Nhan Trinh đem chim vào bếp, vặt sạch lông nhét vào thố, dùng dùi đá đập giập, đập cho nhuyễn rồi cho vào ống nứa.
“Thịt Phì Di chất lượng bình thường, có thể dùng làm thuốc diệt những con trùng hỗn độn đó…”
Ngoài ra, còn có một số thức ăn không sinh ký sinh trùng, có thể diệt chuột, có thể no bụng, đeo Kim ngọc ngũ sắc có thể xua đuổi tà ma, những thứ có thể nghĩ đến đều chuẩn bị, linh tinh các thứ cũng đủ một túi lớn.
Cuối cùng, Nhan Trinh còn vớt ra rất nhiều cá, trực tiếp nướng thành cá khô, cũng nhét hết vào.
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, anh lại xách chiếc túi lớn đi đến Đại học Nam Hồ.
Lận Dương Phong lặng lẽ nhìn ký túc xá trống rỗng một hồi, sắc mặt nhất thời thất thần.
Sau khi sự trống rỗng trôi qua, cậu định thần lại, cười khẩy, vò mái tóc thô ráp của mình rồi chuẩn bị bước vào phòng ngủ.
Căn phòng của anh không khác gì mọi ngày trước đây, cậu vẫn một mình đi ngủ, sau đó dựa vào chiếc gối lớn sau lưng, thật ra mỗi ngày khi chỉ có một mình cậu rất yên tĩnh, nhưng hôm nay lại yên tĩnh quá , yên lặng đến mức cậu chịu không nổi Cảm giác có chút choáng váng —— nói thế nào nhỉ, rõ ràng là sau khi mất đi khí tức của một người, cậu không ngờ lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Hơn nữa, sau nhiều năm, Nhan Trinh là người đầu tiên đến gần cậu như vậy.
Lận Dương Phong kéo gối sau lưng xuống, nằm ngửa chuẩn bị ngủ.
Chỉ là, sau khi nhắm mắt lại, khuôn mặt như xuân hoa đột nhiên xuất hiện, khiến cậu không tự chủ được nhíu mày, lại mở mắt ra.
Lận Dương Phong sửng sốt, không biết đang suy nghĩ cái gì, hay là không nghĩ ra cái gì.
Đột nhiên, cậu như nghe thấy tiếng động nào đó, bật dậy, trong nháy mắt đã đến cửa phòng ngủ.
Chìa khóa vừa tra vào ổ khóa một lần là cửa mở ra.
Lận Dương Phong đang đối mặt với khuôn mặt vẫn còn ám ảnh trong tâm trí mình khi nãy.
“Anh không rời đi?”
Nhan Trinh dịu dàng cười: “Tôi đi đây.”
Đang nói chuyện thì anh đã bước vào, quay người đóng cửa lại.
Một tiếng gió sắc bén!
Lận Dương Phong vội quay xe lăn trượt về phía sau, né đòn.
Lúc này, Lận Dương Phong cũng phát hiện Nhan Trinh đang cõng trên lưng một cái bọc rất lớn, đó là loại túi thường dùng của người xưa, làm bằng một tấm vải to.
Lận Dương Phong mí mắt giật một cái: “Anh trở về làm cái gì?”
Nhan Trinh vốn đã khóa cửa, lúc này mới nở một nụ cười thật tươi: “Không phải em sắp đi xa sao? Tôi đi chuẩn bị hành lý cho em.”
Lận Dương Phong sắc mặt đen lại.
Vì vậy… Cái túi lớn này là tất cả… Hành lý của cậu?
“Anh đưa hành lý cho tôi rồi, sẽ không đi theo quậy chứ?”
“Ah.”
“Ý anh là gì?”
“Không có gì thú vị.”
“Anh phải khẳng định chứ!”
“Ồ.”
“Bà nó!”
“Được, vậy tôi không đi là được.” Nhan Trinh cười mi mắt cong cong, “Mau xem đi, tôi đã chuẩn bị cho em rất nhiều thứ hữu dụng, con này diệt chuột thật là giỏi…”
Lận Dương Phong nín thở.
Ủa, tại sao cậu lại phải đi giết chuột?
Hết chương 18.