Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 20

Chương 20: Một trăm vạn, muốn mua không?

    Lúc này, ai cản trở Nhan Trinh đi gặp Trứng bé con nhà mình đều là kẻ thù!

    Nhan Trinh nghiêm mặt nhìn cô gái trước mặt, nói: “Là tôi.”

    Cô gái mảnh khảnh, khuôn mặt tròn trịa, làn da trắng như tuyết, giữa mày và mắt đều có vẻ hoạt bát dễ thương, khi nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Trinh, rõ ràng là sửng sốt, nhưng ngay sau đó trên mặt tràn đầy tức giận — cô có thể thấy rất rõ ràng người này là định đóng cửa hàng rời đi! Quả nhiên là kẻ lừa đảo lừa tiền rồi muốn chạy trốn!

    Trong lòng tức giận, cô giơ bàn tay trắng nõn vung về phía mặt Nhan Trinh.

    Đột nhiên, một luồng khí vô hình tấn công Nhan Trinh với sức mạnh chóng mặt.

    Nhan Trinh nhíu mày, rất khó chịu.

    Vì vậy, anh cũng đưa tay ra, tùy tiện nắm lấy tay cô gái kia ——

    Nhưng giây tiếp theo, ánh sáng trắng lóe lên.

    Cô gái trước mặt đã biến mất, mà trong tay Nhan Trinh lại có thêm một con thỏ bị hắn nắm gáy.

    Đôi mắt đỏ hoe của con thỏ hiện lên vẻ hoảng sợ, nó muốn chạy trốn, nhưng đáng tiếc, một lực lượng mạnh mẽ đã tóm lấy nó, nó muốn giãy giụa cũng khó chứ đừng nói là đá vào người đã tóm lấy nó.

    Lúc này cô mới ý thức được mình đã đá vào tấm sắt, muốn dùng pháp thuật trừng trị kẻ nói dối, nhưng cuối cùng, cuối cùng…

    Chú thỏ không biết điều gì đang chờ đợi mình, nó run lên vì sợ hãi.

    Ông chủ cửa hàng này, ông chủ cửa hàng này quá đáng sợ, anh ta, rốt cuộc thì anh ta có lai lịch gì chứ!

    Sau khi Nhan Trinh bắt được con thỏ, anh trực tiếp xách nó ra sân sau.

    Nhìn có vẻ mập mạp, linh khí trên người cũng rất thuần khiết, làm thịt thỏ kho tộ cho Trứng bé con thì thế nào nhỉ? Anh vốn đang do dự không biết nên làm món gì cho Trứng bé con nhà mình, con thỏ này tự dâng mình tới cửa, vừa vặn có thể thêm một món.

    Vì thế…

    Tỉnh Tiểu Nhu bất lực nhìn mình bị xách vào bếp rồi đặt lên thớt, cả khuôn mặt thỏ đầy kinh hãi.

    Cứu với!!Anh ta sắp làm thịt tôi!!!!!!

    Tỉnh Tiểu Nhu muốn cầu xin tha thứ, lại phát hiện mình căn bản không nói nên lời, lại càng kinh hãi!

    Chỉ có thể, chỉ có thể chờ chết…

     Thỏ tinh, nó đã trở thành tinh hơn một trăm năm, một lần nữa cảm nhận được nỗi sợ hãi khi bị biến thành món ăn sau khi làm mưa làm gió hơn mười năm.

    Nhan Trinh một tay đè con thỏ đang run rẩy xuống, tay kia cầm con dao nhỏ, từ đỉnh đầu con thỏ nhẹ nhàng gẩy một cái ——

    Tỉnh Tiểu Nhu nhắm chặt mắt chờ cái chết đến, trong lòng tràn đầy ân hận vô hạn.

    Nếu có thể làm lại, cô nhất định sẽ không tự phụ đến đây gây sự, một người có thực lực như vậy sẽ không bao giờ lừa gạt ai đó chỉ vì một khoản tiền nhỏ 50.000 tệ, và cho dù đối phương thực sự có sở thích đặc biệt là lừa gạt, cô cũng sẽ không ở trước mặt đối phương biểu hiện ra phản kháng, cô có năng lực đó à? Tới đây có ích lợi gì, chỉ có chết mà thôi!

    Sau khi cô chết, không biết Dịch Thần sẽ ra sao đây, chắc hẳn anh ấy rất lo lắng…

    Ngay lúc con dao chạm qua da đầu Tỉnh Tiểu Nhu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gọi.

    “Ông chủ, Ông chủ? Ông chủ có ở đó không —”

    Nhan Trinh dừng con dao trong tay, nhìn con thỏ đang chờ bị làm thịt.

    Tiếng gọi bên ngoài càng trở nên gấp gáp.

    Nhan Trinh suy nghĩ một chút, bỏ dao xuống, xách con thỏ đi ra ngoài, trở lại sân ngoài.

    Người đứng trước cổng thùy hoa ở sân ngoài mà không dám lại gần chính là người khách mới mua chậu cây của anh hôm qua, cỏ mấy ngày nữa mới đơm hoa kết trái, sao lại thế nhỉ? nữa này?

    Nhan Trinh tạm dừng, không lẽ muốn trả lại hàng?

    Sau khi cau mày, anh nhìn khách hàng và nói: “Nếu anh muốn trả lại hàng thì chỉ được hoàn lại một nửa số tiền thôi.”.

    Người thanh niên tên Lưu Dịch Thần kia vội vàng xua tay nói: “Không, không, tôi đến đây không phải để trả hàng. Tôi thích chậu cỏ anh bán cho tôi lắm, ông chủ, tôi chỉ chờ ngày nó đơm hoa kết trái thôi.”

    Nhan Trinh khó hiểu: “Vậy sao anh lại ở đây?”

    Lưu Dịch Thần do dự nói: “Không biết anh có nhìn thấy… trợ lý của tôi không?” Hắn vội vàng giải thích: “Trợ lý của tôi rất lo lắng cho tôi, có thể cho rằng anh đang lừa dối tôi, tôi đương nhiên tin anh nhất định sẽ không làm vậy, nhưng vẫn sợ cô ấy hiểu lầm, cho nên… đúng rồi, cô ấy không cao, cô ấy cao chừng này.” Hắn ước lượng bờ vai mình, “Cô ấy mặt tròn, hẳn là mặc một cái váy ngắn màu trắng, cô ấy là một cô gái khá dễ thương. Cô ấy có đến gặp anh không?”

    Những lời này có chút không mạch lạc, nhưng lo lắng bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng.

    Thực tế là như vậy, tối qua khi vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, Lưu Dịch Thần cũng không nghĩ nhiều, giọng điệu của trợ lý cũng không có gì không ổn, hôm nay hắn dậy sớm — hắn vẫn luôn ngủ nướng cho đến giữa trưa mỗi lần gặp ác mộng, phát hiện đối phương không có ở đó, nghĩ đến cuộc nói chuyện tối qua của hai người, hắn lại lo lắng, sợ tiểu trợ lý chuyên bảo vệ mình sẽ đắc tội với ông chủ cửa hàng, sợ cô bị tổn thương.

    Đôi mắt thỏ của Tỉnh Tiểu Nhu rưng rưng.

    Nhan Trinh sửng sốt, có chút rối rắm.

    Có gặp, mà nếu nói có gặp thì phải trả thỏ lại cho khách, Trứng bé con mất một món ăn.

    Nhưng mà, làm thịt thỏ kho tộ vốn là ý tưởng nhất thời, thỏ tuy là linh khí thuần túy nhưng thực tế so với thức ăn trên núi kém hơn rất nhiều, chỉ là muốn đổi khẩu vị cho Trứng bé con thôi.

    Nhan Trinh thẳng thắn nói: “Ra vậy.”

    Lưu Dịch Thần nghe được lời này lẽ ra phải vui vẻ, nhưng không biết vì sao trong lòng lại hiện lên một tia kinh hãi, vội vàng hỏi: “Vậy anh biết cô ấy hiện tại ở nơi nào sao?”

    Nhan Trinh im lặng giơ tay, lắc lắc con thỏ trước mặt Lưu Dịch Thần.

    Tỉnh Tiểu Nhu trợn tròn mắt thỏ, cư nhiên cứ như vậy bại lộ thân phận! Dịch Thần nhất định sẽ sợ nàng!!

    Lưu Dịch Thần có chút khó hiểu, ánh mắt rơi vào trên người con thỏ, vừa rồi nhìn thấy con thỏ này, nhưng là lo lắng cho tung tích tiểu trợ lý, hắn cũng không để ý tới, hiện tại ông chủ cửa hàng đang làm cái gì thế?

    Nhan Trinh lại lắc lắc con thỏ: “Đây nè.”

    Lưu Dịch Thần nhất thời không phản ứng kịp, hắn đang lý giải ý của Nhan Trinh, nhưng dù sao hắn cũng không phải đồ ngốc, rất nhanh liền hiểu ra, không khỏi lùi lại ba bước, kinh ngạc hỏi: “Cô ấy là thỏ sao?”

    Nhan Trinh sửa lại: “Thỏ tinh, chắc đã sống hai ba trăm năm rồi.” Con thỏ trong tay anh không ngừng run rẩy, bộ dáng cực kỳ đáng thương, “Tôi vừa định làm một món ăn, anh lại tới đây, có muốn không??? Một trăm vạn có thể lấy đi.”

    Mặt Lưu Dịch Thần lúc đỏ lúc trắng, tâm trạng vô cùng phức tạp.

    Cuối cùng, anh vẫn mở miệng nói: “Quẹt thẻ đi.”

    Năm phút sau, Nhan Trinh đóng cửa bên ngoài quán, vừa đi vào phòng bếp vừa ngâm nga nấu ăn.

    Mất đi một con thỏ tinh không ra gì, kiếm được 100.000 tệ, trong tay còn có chút tiền tiết kiệm, nhân gian không có tiền thì làm gì được, vàng có nhiều cũng bán không được nhiều, vì vậy anh có thể kiếm thêm tiền cũng không sao.

    Khi kiếm đủ tiền, anh sẽ mua nhà cho Trứng bé con.

    Nghe nói nhân loại hiện tại ai cũng đều khổ, không xe không nhà cũng sẽ không tìm được bạn đời, Trứng bé con lớn như vậy rồi, ai biết có động tình hay chưa, chuẩn bị sớm mới tốt, Trứng bé con không thể tụt lại phía sau những người khác được.

    Mặc dù hình như bây giờ Trứng bé con đã có một ngôi nhà rồi, nhưng anh đã hỏi về nó, đó là ngôi nhà được cấp cho.

    Thứ được giao thì không đáng tin cậy, vả lại, Trứng bé con của anh làm sao có thể luôn ở nơi được cấp cho chứ, Trứng bé con xứng đáng được hưởng thứ tốt nhất.

    Vừa ngâm nga vừa nghĩ, vừa nấu ăn vừa nghĩ.

    Trong khoảng thời gian ngắn, Nhan Trinh rất nhanh đã làm ra rất nhiều món ăn, gói ghém hết vào trong.

    Sau đó, Nhan Trinh đi ra ngoài, khóa cửa quán lại, chậm rãi đi về một hướng nào đó.

    Đi tìm Trứng bé con nhà mình!

Hết chương 20.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 20

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên