Chương 21: Đội trưởng Lận…..
Đặc Ban Xử có chuyên cơ máy bay đưa đón làm nhiệm vụ, cho nên hành tung của cậu vẫn luôn bí mật, căn bản sẽ không hấp dẫn người bình thường chú ý.
Lần này, họ sẽ đến một thành phố ở phía nam – Thành phố FH.
Thành phố FH là thành phố cấp ba, không nổi bật, nhưng mới một tuần trước, mấy quận nhỏ trực thuộc thành phố đó đều bị ngập lụt, nước tuy không lớn nhưng vẫn còn khá nhiều. mọi người không chuẩn bị tốt bị nhấn chìm trong nước, mặc dù số lượng người chết không đặc biệt nhiều, nhưng vẫn có hơn chục mạng người, điều này đã thu hút sự chú ý của các bộ phận liên quan.
Nếu là như vậy, Đặc Ban Xử không cần điều động nhân lực, cấp trên có thể bố trí cứu hộ, tái thiết sau thảm họa, nhưng đâu đó bên ngoài thành phố FH, đột nhiên xuất hiện một màn sương mù kéo dài dày đặc bao phủ toàn bộ tầm nhìn của người dân, nơi đó đã thu hút sự chú ý của nhiều người dân địa phương, một số người hiếu kỳ đã lao vào trong sương mù và không bao giờ thấy họ bước ra nữa.
Khi có người mất tích, sẽ có người đi tìm, người nhà của người mất tích đã báo cảnh sát, cảnh sát của Sở cảnh sát thành phố FH cũng phân công một đội xông vào đám sương mù dày đặc, đáng tiếc là không chỉ có họ không cứu được người mà chính họ cũng biến mất.
Theo thời gian, cảnh sát cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, từng có người cân nhắc sử dụng một người máy vô tri vô giác có gắn màn hình ghi lại nội tình, nhưng bất luận là loại máy móc tối tân nào, sau khi được đưa vào cũng sẽ mất tác dụng, cho dù quay trở lại suôn sẻ, sau khi kiểm tra, cũng chỉ để thấy rằng chúng đã bị hỏng.
Sau đó, sự việc kỳ lạ này được báo cáo cho Đặc Ban Xử, và sau vài ngày chuẩn bị, người của Đặc Ban Xử lần lượt cử mấy đội qua nhưng rồi cũng biến mất, Lận Dương Phong cuối cùng cũng ra mặt.
Sau hai giờ bay, đã đến thành phố FH.
Máy bay dừng lại ở một sân bay tư nhân nhỏ, và đội trưởng cảnh sát địa phương phụ trách vấn đề này đã đến gặp cậu và liên lạc.
Đội ngũ tám thành viên của Lận Dương Phong lúc này cũng đã biết rõ toàn bộ sự việc.
Phương Chấn Bang là đội phó, dưới tình huống này đội trưởng Lận Dương Phong căn bản không quan tâm, vậy nên thông thường ông phải phụ trách ngoại giao, cho nên sau khi phân tích kỹ càng sự tình, liền như thường lệ giải thích cho Lận Dương Phong, đồng thời sau đó hỏi: “Lận đội trưởng, ngài nghĩ chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Lận Dương Phong ngơ ngác: “Buổi chiều đi vào với tôi.”
Phương Chấn Bang sửng sốt: “Nhưng mà sương mù dày đặc như vậy nguy hiểm. . .”
Lận Dương Phong giữa mi mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, cũng không có ý nhẫn nhịn, chỉ nói: “Ít nói nhảm.”
Phương Chấn Bang trong lòng “thót” một tiếng, vội vàng cúi đầu đồng ý: “Tôi hiểu rồi, hết thảy đều theo đội trưởng phân phó.”
Một số thành viên khác trong đội đã từng làm nhiệm vụ với Lận Dương Phong, và họ đều bày tỏ sự phối hợp vào lúc này.
Lận Dương Phong ngừng nói.
Sau khi Phương Chấn Bang liên lạc lại với đội trưởng đội cảnh sát, anh ta mới dẫn họ đến ký túc xá nội bộ của đội cảnh sát và ổn định chỗ ở.
Ký túc xá tương đối rộng rãi, người trong Đặc Ban Xử cũng không kén chọn, đều dựa theo sắp xếp mà vào phòng.
Lận Dương Phong vẫn ở một mình trong phòng, ký túc xá cũng là lớn nhất, cậu điều khiển xe lăn đi qua cửa, hai tay hơi chống đỡ, nằm ở trên giường trong phòng ngủ.
Không muốn ăn, chưa muốn ngủ, chỉ muốn nằm.
Cậu nhắm mắt lại, khuôn mặt Nhan Trinh cứ lởn vởn trong tâm trí cậu.
Hai… Đói bụng quá.
Sau bữa trưa, Lận Dương Phong chờ các đội viên khác ăn xong liền dẫn bọn họ đi, do đội trưởng cảnh sát dẫn đừng, đưa bọn họ đến vùng sương mù dày đặc kỳ lạ kia.
Mấy người Phương Chấn Bang nghe cảnh sát trưởng nói, sau khi nhìn thấy sương mù dày đặc, vẻ mặt đều rất nghiêm túc.
Chỉ có Lận Dương Phong là vẫn đầy lệ khí và thờ ơ với đám sương mù dày đặc nọ.
Phương Chấn Bang thì thầm: “Đội trưởng?”
Lận Dương Phong “ừm” một tiếng, điều khiển xe lăn, bước tiếp một bước, liền trượt vào trong sương mù dày đặc.
Chỉ trong vài giây, sương mù dày đặc đã bao trùm lấy cậu, bóng dáng cũng biến mất.
Phương Chấn Bang vội vàng, biết bản thân kém xa so với đội trưởng, vội vàng gọi đội viên khác đuổi theo, cuối cùng nói với cảnh sát trưởng: “Chúng tôi vào làm việc, anh chờ ở bên ngoài!”
Đội trưởng đội cảnh sát với vẻ mặt phức tạp nhìn họ rời đi, thầm nghĩ, tự hỏi liệu những người đã có thể ra đi thuận lợi hay không …. Chỉ mong họ sẽ là niềm hy vọng mới cho mọi người.
Sau khi Phương Chấn Bang và các thành viên khác đuổi theo trong sương mù dày đặc, họ chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh dày đặc và nghẹt thở ở khắp mọi nơi, và trong giây tiếp theo, máu của họ không tự chủ được chảy ra.
—— Ở đây muốn đề cập đến một việc, Đặc Bạn Xử dù sao cũng là một bộ phận đặc biệt của quốc gia, và những thành viên có thể tham gia phải có tài năng đặc biệt ở các khía cạnh cụ thể, chẳng hạn như thần thông, Đạo giáo, phật pháp, yêu thuật, tóm lại là có đủ các loại. Nhiều người trong số họ có gia tài lâu đời —— bởi vì chỉ trong số những nhóm người đặc biệt đó mới có thể dễ dàng bồi dưỡng ra được tinh anh, mới có thể vào đại bản doanh phục vụ tổ quốc, chỉ một số ít được tuyển từ khắp nơi trên toàn thế giới và đã được lựa chọn cẩn thận.
Chẳng qua, Đặc Ban Xử lại chiêu mộ rất nhiều người có quyền lực của bộ máy nhà nước, tổng số có thể lên tới mấy trăm người, chia làm mười hai đội, hầu như mỗi đội đều có vài đội nhỏ.
Hai lữ đoàn đầu tiên có hiệu quả chiến đấu cao và chuyên nhận các nhiệm vụ khó khăn; Bảy lữ đoàn ở giữa tương đối yếu về hiệu quả chiến đấu và giải quyết các nhiệm vụ ít khó khăn hơn; Hai lữ đoàn tiếp theo tương tự như các bộ phận hậu cần hoặc kỹ thuật, cung cấp mọi thứ cần thiết và giải quyết tất cả những gì cần theo dõi; Và đặc biệt nhất là đội thứ mười hai, không giống như mười một đội trước đó là người, đội thứ mười hai là người không phải người, mặc dù cũng bị ràng buộc bởi Đặc Ban Xử, nhưng thường thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ một mình, không thích làm việc nhóm cho lắm.
Mà đội thứ mười hai này cũng là đội duy nhất không cứng nhắc chia thành các đội khác nhau, tận lực tôn trọng bản chất phi nhân loại trong phạm vi cho phép.
Ba đội trước đó đã mất tích, đầu tiên là đội bình thường đến từ đội thứ năm, sau đó là đội ưu tú đến từ đội thứ hai, và thứ ba là đội ưu tú đến từ đội thứ nhất.
Vì vậy, Lận Dương Phong, đội trưởng của toàn đội 12 đã mang theo những người xuất sắc mà cậu chọn từ đội một và hai — các thành viên trong đội chính quy của cậu, và một thành viên chính quy tinh linh chuột lông trắng giỏi phát hiện khí tức lại đây.
Đội ngũ này sẽ không được tập hợp lại nếu không ở trong hoàn cảnh đặc biệt, chỉ hành động khi Lận Dương Phong ra tay, và ngoại trừ thời gian phối hợp với Lận Dương Phong, kỳ thực bọn họ ai cũng là tiểu đội trưởng.
Còn Phương phó đội thực chất là đội phó, phục vụ cho đội trưởng Lận Dương Phong, làm trợ thủ cho cậu, thực tế thì địa vị của mười hai vị đại đội trưởng đều như nhau.
— Trở lại chuyện chính.
Đội viên của đội đều xuất thân từ Phật gia, Đạo gia, tu hành cần phải có linh khí của trời đất, mặc dù linh khí đã nhiều năm hao mòn, nhưng bọn hắn cũng rất quen thuộc với linh khí.
Đúng vậy, sau khi tiến vào sương mù dày đặc, các thành viên trong cả đội nhận ra rằng sương mù dày đặc rõ ràng là linh khí tụ lại —— không, hoặc là hình như có một lò xo linh lực nào đó đã được khai mở, linh khí phun ra như suối nước, để thoát ra bên ngoài, nhưng vì sương mù dày đặc chỉ tập trung ở khu vực này và không lan rộng ra nữa nên dường như có thứ gì đó đã giam cầm nó.
Có một từ gọi là “Bổ quá không tiêu hóa nổi”, đám người Phương Chấn Bang liên tiếp bị sặc, suýt chút nữa đã không thở nổi, đó chính là nguyên nhân.
Lúc này, bọn họ cố nén khó chịu xông vào, quyết tâm tìm được đội trưởng của mình — nếu không, bọn họ không dám tưởng tượng, nếu như mất đi liên lạc với đội trưởng, bọn họ sẽ đối phó như thế nào với quái vật khí tức mạnh mẽ như vậy có thể xuất hiện?
May mắn thay, những người trong đội không gặp xui xẻo.
Chiếc xe lăn quen thuộc lặng lẽ dừng ở phía trước, Lận Dương Phong hình như cũng hơi ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Bọn người Phương Chấn Bang cũng nhìn sang, không khỏi há hốc mồm.
Núi!
Một ngọn núi cao đầy mây!
Và trên ngọn núi đó, mơ hồ, có một âm thanh đáng sợ truyền đến…..
Đáng sợ…
Hết chương 21.