Chương 22: Sức mạnh 7,8!
Tiếng thú gầm đáng sợ.
“Ngao – Ngao – Ngao – Ngao…..”
Phương Chấn Bang chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi, vội vàng bịt tai, hai mắt nhìn nhau.
Âm thanh này, tại sao âm thanh này có vẻ quen thuộc đến vậy?
Cái đầu hói duy nhất trong đội — cũng chính là tiểu hòa thượng Thích Không, một đệ tử bí mật của chùa Vân Ẩn đã mai danh ẩn tích hàng nghìn năm, trên khuôn mặt tròn vo đều là những nếp nhăn rối rắm: “Giống… giống đười ươi?”
Huyền Thành Tử, đệ tử bí truyền của Thái Thanh Quan, cùng xuất thân với hắn, cũng ẩn cư mấy ngàn năm, trước giờ không hợp với Thích Không, “Nghe nói người xuất gia như cậu tứ đại giai không, không có chuyện gì đi tới vườn thú chi?”
Thích Không trợn tròn mắt: “Tiểu hòa thượng tu hành ở nhân gian, đi vườn bách thú đương nhiên là một trong những trải nghiệm.”
Huyền Thành Tử tiểu đạo sĩ cũng trừng to mắt: “Thôi đi người.”
Hai người không dám ở trước mặt Lận Dương Phong lớn tiếng, ngắn ngủi vài câu liền im bặt, nhưng đối thoại của bọn họ lại bị người khác nghe lọt vào tai, quả nhiên tiếng dã thú gầm thét thật giống như tiếng tinh tinh đang gọi nhau.
Phương Chấn Bang lo lắng nói: “Âm thanh rất có tính răn đe, chỉ lợi dụng sóng âm thôi đã khiến người ta khó chịu, hơn nữa có một số con đười ươi tính tình rất hung dữ. Mà rõ ràng cũng không phải chỉ có một con đười ươi…. Chúng xuất hiện ở nơi này với mật độ linh khí đậm như vậy sẽ trở nên khó chịu như thế nào, không biết mấy đội trước đó có phải là do mấy con đười ươi này .…”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tinh linh chuột bạch — Bạch Linh Linh, cậu ta mang hình dáng con người, là một cậu bé tóc trắng gầy guộc, mọi người đang chờ đợi sự phán đoán của cậu.
Bạch Linh Linh lấy tay vỗ nhẹ vào mũi, muốn phân biệt cấp độ sức mạnh do những tiếng kêu đó truyền tới, đồng tử không tự chủ được giãn ra, nói: “Cấp độ linh lực là 7,8!”
Lời này vừa nói ra, đám người Phương Chấn Bang cũng giật mình, thất thanh kêu lên: “7,8?!”
Đẳng cấp linh lực hiện tại tổng cộng chia làm mười cấp, dựa trên phán đoán được đưa ra sau khi Đặc Ban Xử xuất hiện, từ một số vật phẩm để lại trước đó, ghi chép của các môn phái kinh điển….. từ đó liệt kê ra các cấp độ.
Bây giờ là thời đại của mạt pháp, kể từ 20 năm trước, những con quái vật và yêu ma mạnh nhất mà các đội của Đặc Ban Xử ra ngoài gặp đều chỉ ở khoảng cấp năm — và các thành viên của đội Đặc Ban Xử, các đội trưởng hầu như không ai đạt đến cấp bốn, mỗi khi gặp quái vật cấp 5, cần nhiều tổ đội cùng nhau xuất trận, phải mất đi mấy người mới có thể hoàn toàn tiêu diệt hoặc phong ấn, có đôi khi, một số tổ viên có nhiều truyền thừa hơn cần quay về hỏi các trưởng lão để được giúp đỡ — điều đáng nói là, ngay cả đối với những môn phái hoặc gia đình quý tộc đã được truyền lại hàng ngàn năm, trong một trăm năm này, người mạnh nhất trong tộc của họ đã đạt đến khoảng bảy cấp, và trong hai mươi năm qua nhiều nhất là năm cấp.
Còn Lận Dương Phong, sở dĩ cậu có thể có địa vị cao như vậy trong bộ đội đặc chủng, hơn nữa cho dù xuất thân bất đồng hơn trăm năm, cậu vẫn luôn là đội trưởng kiên định, chính là bởi vì cậu đã từng đã giết một con quỷ lớn cấp chín — đó là bảy mươi năm trước.
Tuy rằng Lận Dương Phong sau lần ra tay đó vết thương chồng chất, nhưng cậu vẫn là cường giả duy nhất được đánh giá là cấp mười.
Vì thế —
Giữa Lận Dương Phong và những người còn lại của Đặc Ban Xử, khoảng cách về thực lực đã không còn là một “bức tường” đơn thuần, này quả thật là một cái hố lớn nhìn không thấy đáy.
Trong năm năm qua, nồng độ linh khí ở khắp nơi trên thế giới đã tăng lên, tốc độ tu luyện của tất cả các học viên công pháp cũng tăng lên, và một số học viên cấp năm đỉnh cao dần dần trải qua bình cảnh đã được thăng cấp. Bọn họ thăng lên cấp 6. Tồn tại số lượng cũng tăng lên – ngay cả Đặc Bạn Xử cũng không tra ra được bọn họ đến từ đâu. Mà bởi vì thời gian ngắn, các thành viên của Đặc Bạn Xử bình thường tu luyện, thực lực cao nhất vẫn chưa đạt tới cấp độ năm.
Bây giờ họ đang nghe gì?
Họ nghe nói rằng con đười ươi đang hét lên có sức mạnh phán đoán sơ bộ đạt tới 7,8!
Nói cách khác, trong số những người có mặt, chỉ có Lận Dương Phong mới có thể khuất phục được đối thủ.
Phương Chấn Bang tim đập loạn xạ, thân là đội phó, ông biết rõ tình huống của Lận Dương Phong, Lận Dương Phong có thể còn ở cấp 10 khi đánh với con quái vật cấp 9 đó, nhưng từ khi thiên địa mạt pháp bắt đầu, Đặc Ban Xử có được thức ăn linh lực càng ngày càng ít, lương thực cho Lận Dương Phong đương nhiên sẽ càng ngày càng ít theo, thực lực nhất định đã giảm sút, suy tàn nhiều năm như vậy, Lận Dương Phong còn có chút sức lực nào để bày ra không, thực lực có tới cấp tám trở lên hay không cũng rất khó nói….
Áp chế sự sợ hãi, Phương Chấn Bang tiến lên một bước, hạ thấp người cách xe lăn một bước, thấp giọng hỏi: “Đội trưởng, không sao chứ?”
Lận Dương Phong khẽ gật đầu.
Phương Chấn Bang yên tâm.
Lận Dương Phong nói: “Đi, tiến lên.”
Sau khi nghe điều này, các thành viên khác trong nhóm đã kìm nén suy nghĩ của họ và lần lượt đến với nhau, ngay cả Thích Không và Huyền Thành Tử, những người luôn đấu đá nhau vì sự khác biệt về Phật và đạo cũng hợp tác.
Sau đó, Lận Dương Phong đẩy xe lăn trượt về phía trước.
Chỉ trong vài phút, mọi người đã đến gần chân núi, toàn bộ hình ảnh của ngọn núi hiện ra trước mắt.
Gần sườn núi, một dòng nước đổ xuống, không ngừng tụ dưới chân núi tạo thành một dòng sông, dòng sông chảy về phía tây, róc rách không ngừng, dần dần đi ra xa, phương hướng đó không phải là phương hướng của mấy con sông nhỏ. Các huyện thị bị ngập, phải chăng nước đang dâng về hướng đó, phải chảy về hướng đó mới gây ra hậu quả như vậy.
Lận Dương Phong mặt không biểu cảm nhìn trái nhìn phải, phát hiện một con đường đá, cũng không phải nhân tạo xây dựng, mà là rất nhiều tảng đá nhẵn nhụi nhô ra, từng mảnh hướng lên phía trên tản ra, mặt đá lốm đốm, còn có rất nhiều chỗ lồi lõm, có những tảng đá nhỏ để người leo lên.
Chỉ là phải leo chứ không đi bộ được.
Đối với đội viên khác thì không là gì, nhưng đối với Lận Dương Phong mà nói, dùng xe lăn trượt lên là điều không thể nào.
Sau khi nhìn rõ ràng, các thành viên trong nhóm do dự.
Lận Dương Phong không để ý đến suy nghĩ của bọn họ, chỉ nói: “Đi thôi.”
Phương Chấn Bang do dự: “Nhưng. . .”
Một giây kế tiếp, ánh mắt tất cả mọi người không khỏi mở to.
Bởi vì, xe lăn của Lận Dương Phong… bay lên.
— Cái này là cái gì????
Thế nhưng, dù không thể tin vào mắt mình, xe lăn của Lận Dương Phong đã đáp thẳng xuống tảng đá đầu tiên mà không gây ra một tiếng động nào, sau đó xe lăn vụt đến tảng đá thứ hai, rồi đến tảng đá thứ ba, khối thứ tư… Trước khi mọi người kịp nhận ra nó, Lận Dương Phong đã leo lên hơn 20 mét, dường như càng lúc càng cao.
Các thành viên trong đội đã định thần lại nhanh chóng xô đẩy nhau mà leo lên bằng hai tay hai chân.
….So với sự nhẹ nhàng của đội trưởng, hình ảnh của họ có phần xấu hổ.
Sau khi leo lên tảng đá này, bọn họ có thể nhìn thấy một khu rừng lộn xộn, với một mùi thơm thoang thoảng bay ra, khi nhìn lên, là những vạt cây quế thơm ngào ngạt, với độ cao và độ dày khác nhau, mọc khắp nơi. Cây hoa quế cũng vàng óng, nối liền nhau thành một khúc, dù trong bóng tối bao phủ bởi núi rừng, nó vẫn sáng rực.
Bên phải rừng cây tương đối thấp, có thể đi qua, Lận Dương Phong quay xe lăn trượt qua đó, đội viên khác đi theo sau, đột nhiên con chuột lông trắng tinh nhanh chóng lao ra, lớn giọng nói: “Đội trưởng và mọi người, chờ chút đã!”
Nghe hắn nói, Lận Dương Phong trước tiên dừng lại, những đội viên khác cũng nhìn về phía Bạch Linh Linh.
Hắn chạy nhanh vào trong rừng, sờ mấy cây hoa quế, sau đó lấy ra mấy vật giống như đá trả lại cho đồng đội, đem đồ vật trong tay giao cho Lận Dương Phong.
“Đội trưởng, ngài xem, nơi này có rất nhiều vàng!”
Mọi người nhìn về phía “viên đá” mà Bạch Linh Linh đưa tới, quả nhiên thứ này mặc dù bên ngoài có phủ một lớp đất bụi, nhưng sau khi chà xát một chút, liền phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, thật sự là vàng! Hơn nữa, độ tinh khiết còn rất cao.
Vì vậy, đây là câu hỏi – tại sao lại có vàng dưới cây hoa quế thơm ngào ngạt đó vậy?
Lận Dương Phong ra hiệu: “Các người đều đi tìm đi.”
Các thành viên trong nhóm hiểu ý anh, lần lượt đi tìm những cây quế khác, rất kỳ lạ, rất nhiều cây quế có vàng ở dưới thân, thậm chí có những cây quế già còn có một cái lỗ ở giữa, thường xuyên có rất nhiều vàng trong lỗ.
Như chúng ta đã biết, vàng khi được đào ra từ các mỏ vàng chứa rất nhiều tạp chất, tất nhiên màu sắc sẽ không được tươi sáng như vậy và cần phải được tinh luyện để trở thành loại vàng thông thường, nhưng những loại này lại khác nhau. Có thể nói độ tinh khiết khá cao, chỉ nhỉnh hơn vàng mười một chút mà thôi. Vàng có độ tinh khiết như thế này hiếm khi tìm được, nhưng ở đây lại có rất nhiều, tìm được vài miếng một cách ngẫu nhiên, và sau khi lau sạch lớp bụi trên bề mặt, mỗi mảnh đều tinh khiết đến kinh ngạc.
Trên đời này ai mà không thích vàng? Các đội viên nhịn không được, mỗi người mò bảy, tám miếng —— cũng không phải là không muốn tìm thêm nữa, mà là không có chỗ để cất.
Lận Dương Phong không ngăn cản bọn họ, cũng không có tự mình đi lấy, mà là chờ bọn họ dừng lại, dẫn bọn họ tiếp tục đi con đường vừa rồi lên núi.
Ngọn núi này không quá dốc, xuyên qua rừng hoa quế thơm ngào ngạt là những sườn đá lộ ra, những bức tường đá, những tảng đá… Xếp từng mảnh từng mảnh, men theo những phiến đá này bò một đoạn, vẫn là Bạch Linh Linh đột nhiên chộp lấy một hòn đá, đập mạnh——
Có lẽ là bởi vì dùng sức quá mạnh, hòn đá bị Bạch Linh Linh chộp lấy, mà bản thân Bạch Linh Linh lại không có gì để bám vào, cả người ngã ngửa ra sau, hắn hoảng sợ kêu lên hai tiếng, trong nháy mắt lăn xuống đột nhiên biến thành một con chuột lông trắng, sau vài cái vuốt nhanh nhẹn, nó đáp xuống một hòn đá nhỏ bằng phẳng nhô ra trơn tru, nó vội vàng dùng móng vuốt nhỏ chộp lấy hòn đá đang bay, dùng sức giữ chặt.
Mấy người Phương Chấn Bang sửng sốt, lần lượt nói:
“Ngươi quá lợi hại!”
“Cái quỷ gì vậy, lúc leo núi cũng đừng phát điên nha mi!”
“Cẩn thận!!!”
Bạch Linh Linh thở ra một hơi, nhảy lên mấy bước, đứng vững vàng trên nền đá, sau đó nhấc tảng đá lên, dùng tay áo xoa xoa mấy lần, nói: “Anh xem này, là ngọc bích, ngọc bích tốt nhất!”
Mấy đội viên lại sửng sốt, cái gì, nhưng bọn hắn sẽ không hoài nghi lời Bạch Linh Linh nói, bởi vì tên này rất giỏi săn tìm bảo vật, tìm được đồ vật nhân loại không tìm được rất dễ dàng.
Dưới sự hướng dẫn của Bạch Linh Linh, các thành viên trong nhóm vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra những mảnh đá này đều là ngọc thạch thô, chứa ngọc bội rất phong phú, có thể gọi là một trong những mỏ ngọc thạch phong phú nhất được phát hiện cho đến nay, ngay cả lớp da bên ngoài của nhiều viên ngọc thạch cũng rất mỏng, nếu tùy tiện chà xát sẽ lộ ra phần ngọc bên trong, chất lượng của ngọc khá tinh tế, có thể tưởng tượng việc khai thác nó sẽ dễ dàng như thế nào?
Đội viên hai mặt nhìn nhau, đều có chút không nói nên lời.
Bọn họ tới đây tìm đội viên mất tích, kết quả đầu tiên là tìm được vàng khắp nơi, sau đó là tìm được mỏ ngọc trải dài, ngoại trừ vui mừng ra thì trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Mỏ vàng mỏ ngọc là có thật, những người biến mất cũng không muốn giàu có quá nên nán lại đây không muốn rời đi? Nhưng cũng có thể không đúng, người bình thường chắc sẽ không chịu nổi mê hoạc, nhưng những tinh anh được huấn luyện bài bản thì nên trở về báo cáo tình hình chứ?
Các thành viên trong nhóm chợt nhớ đến tiếng gọi của đười ươi mà họ đã nghe thấy từ bên dưới, nhưng họ đã leo lên nửa ngọn núi mà không thấy một con đười ươi nào.
Có thể nào đười ươi vẫn ở trên núi cao hơn?
Lần này Lận Dương Phong không cho bọn hắn thời gian đào mỏ ngọc, mà là trực tiếp nói: “Tiếp tục đi.”
Đội viên vừa nghe, liền có thể nghe ra trong lòng không kiên nhẫn, cũng không dám trái lời cậu, mà là lần lượt đi theo sau, nhìn chiếc xe lăn nặng trịch lên xuống, nhanh chóng đi đến chỗ cao hơn.
Lưu Dịch Thần lên xe ôm con thỏ đặt lên ghế phụ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, con thỏ này là trợ lý sao? Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một con thỏ!
Từ nhỏ, hắn đã nghe nhiều chuyện truyền thuyết, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng điều đó sẽ xảy ra với mình!
Lưu Dịch Thần nhất thời không biết nên làm gì với cô trợ lý nhỏ, trong lòng thậm chí còn nghi ngờ ông chủ đó đang đùa giỡn với mình, đúng không? Nó chỉ là thỏ thôi mà!
Chỉ là, ý nghĩ như vậy đã nhanh chóng tan vỡ.
Khi con thỏ ngồi vững trên ghế phụ, một tia sáng lóe lên, và thứ xuất hiện ở đó đã biến thành một cô gái xinh đẹp – đó thực sự là Tỉnh Tiểu Nhu!
Lưu Dịch Thần nuốt nước miếng, đột nhiên quay đầu, nhìn phía trước lái xe, không nhìn Tỉnh Tiểu Nhu nữa.
Tỉnh Tiểu Nhu sắc mặt tái nhợt, nhìn Lưu Dịch Thần, tựa hồ muốn cùng hắn giải thích cái gì, nhưng muốn nói lại không nói được lời nào, giải thích thế nào? bởi vì ở bên cạnh anh, chỉ vì cô thích anh nên muốn chăm sóc anh thật tốt không? Nhưng cho dù cô nói như vậy, liệu Dịch Thần có tin cô lần nữa không? Cô đã lăn lộn trong thế giới loài người đủ lâu nên cô biết rất rõ điều đó. Con người vốn cho rằng “Không giống chúng ta thì lòng ắt có ý đồ không bình thường”, dù thế nào đi chăng nữa, khi Dịch Thần biết cô là thỏ linh thì giữa họ đã tồn tại một vết nứt, vết nứt này rất khó để hàn gắn.
Nếu nói tại thời khắc sống còn, Tỉnh Tiểu Nhu hối hận mình đã quá lỗ mãng tự đưa mình vào chỗ chết, vậy thì bây giờ sự hối hận của cô còn sâu sắc hơn lúc đó – cô hối hận vì mình rảnh rỗi đi đá vào bảng sắt, hối hận vì mình đã hiện nguyên hình trước Lưu Dịch Thần… hối hận rất nhiều.
Môi Tỉnh Tiểu Nhu run run, đến cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Lưu Dịch Thần đưa Tỉnh Tiểu Nhu đến nơi ở của cô, sau đó lái xe trở về nhà hắn.
Tỉnh Tiểu Nhu nhìn xe của Lưu Dịch Thần đi xa, hốc mắt đỏ hoe, con ngươi đột nhiên đỏ như máu, hiện lên dấu vết yêu quái.
Trước đây, lẽ ra cô phải ở trong phòng dành cho khách của nhà Dịch Thần…
Tỉnh Tiểu Nhu chớp mắt, rơi hai hàng nước mắt, quay đầu đi về phòng, lúc này lòng tràn đầy oán hận với ông chủ cửa hàng, lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số bí ẩn —— Nếu cô không thể, cô vẫn có thể thay một người khác mà!
“Hỗ tỷ tỷ, tôi gặp phải một người…”
“Ừ, có nhiều thứ tốt, có rất nhiều linh khí!”
“Suýt chút nữa là tôi bị giết, hiện tại Dịch Thần lại mặc kệ tôi, chị nhất định phải báo thù cho tôi.”
“Tôi không thể, nhưng nếu đó là Hỗ tỷ tỷ thì chắc chắn sẽ có cách.”
“Ừ, đúng rồi, nó ở trên đường, tên là Tích Thạch Trai, gặp lại sau!”
“Tôi tin là trên đời này không có nam nhân nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Hỗ tỷ tỷ cả….”
Mười phút sau Tỉnh Tiểu Nhu xuất hiện trước Tích Thạch Trai cùng một người phụ nữ khêu gợi, cửa sắt sơn son khóa chặt, trong quán không một bóng người.
Khuôn mặt của người phụ nữ gợi cảm rất xinh đẹp, nếu những người theo đuổi ngôi sao nào nhìn thấy đều sẽ hét lên, xem nhiều nữ diễn viên trong làng giải trí, nhưng không ai bằng Hỗ Băng Thanh này, khi cô ấy không che mặt, người qua đường vẫn đi qua, họ thậm chí còn không liếc nhìn họ chứ đừng nói đến việc bị vẻ đẹp của họ mê hoặc.
Nữ tử quyến rũ vuốt mái tóc dài, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng, nhếch lên một nụ cười mê hoặc: “Thật thú vị, không nghĩ tới, chờ chủ nhân của cửa hàng này trở lại tôi sẽ lại tới.”
Tỉnh Tiểu Nhu rất thất vọng, nhưng cũng không dám nói gì nữa — tính cách của cô ấy khi mới ra mắt đã như vậy, đến bây giờ vẫn không thay đổi, cô ấy thẳng thắn và giữ lời hứa — bây giờ người ta nói, cô ấy phải tin tưởng đối phương, có thể khiến cho cô gọi Hỗ Băng Thanh là sư tỷ ba trăm năm, không phải là ngọn đèn cạn dầu, cô chỉ là chạy việc vặt cho đối phương, hiện tại chỉ hy vọng Hỗ Băng Thanh có thể trấn áp thành công ông chủ cửa hàng này.
Hỗ Băng Thanh không hề quan tâm đến suy nghĩ nhỏ nhặt của Tỉnh Tiểu Nhu, chỉ nhìn cô cười mê hoặc, thè chiếc lưỡi đỏ chót liếm nhẹ bờ môi.
Tỉnh Tiểu Nhu rùng mình một cái, chợt nhớ tới thân thể ban đầu của con Hỗ tỷ tỷ này cũng là thiên địch của cô.
Lận Dương Phong và đoàn người dần dần xuyên qua sườn núi, càng đi lên càng phát hiện khắp nơi đều là mỏ vàng mỏ ngọc, bên trên màu vàng càng chói mắt, mặt ngoài bụi bặm cũng ít đi nhiều, da ngọc dường như bị gió núi thổi bay, lộ ra ngọc bội càng thêm đẹp đẽ.
Giữa vách núi dựng đứng và đá lởm chởm, một số thân và lá mảnh khảnh nhô ra từ khe hở, có hình dạng như lá tỏi tây, và một số loại cỏ mỏng giống nhau xen lẫn với bụi cây ven đường núi, có đầu hở. những bông hoa màu xanh, rải rác khắp nơi, mang theo vẻ đẹp mềm mại nhỏ bé.
Chỉ có điều, với sự gia tăng của những tảng đá lộn xộn, con đường trở nên kém thông thoáng hơn và có rất nhiều cây hoa mộc thơm ngào ngạt mọc ở những nơi khác nhau, kết hợp với những tảng đá đó, khiến nó trông giống như một mê cung.
Khi bọn họ đi tới, cũng có một số nơi không tìm được đường tiếp tục đi lên.
Các thành viên trong đội đều có thể chất cường tráng, trên người có năng lực đặc thù, nhưng đi lâu như vậy vẫn không tìm được manh mối gì về người mất tích, cả thể xác lẫn tinh thần đều suy kiệt, chân không thể cử động.
Lận Dương Phong mặc dù không nói gì, nhưng xe lăn dừng lại, ánh mắt rơi vào bụi cỏ nhỏ trong khe nước bên cạnh.
Bụi cỏ này nhìn quen quen, hình như cậu đã ăn qua rồi nhỉ? Đó là món Nhan Trinh làm cho cậu ăn, tuy chỉ là một ít lá cây, nhưng ăn xong lại có thể giải tỏa cơn đói. Có điều, cậu chưa từng thấy qua loại cỏ này ở đâu nữa, mãi cho đến tận giờ mới thấy – Cỏ này Nhan Trinh lấy ở đâu ra? Nếu cỏ này là đặc sản của núi này thì Nhan Trinh có từng đến núi này chưa?
Nghĩ đến đây, Lận Dương Phong nhíu mày, không, thời gian không đúng.
Cậu nghiêm mặt, cảm thấy khó chịu: Nhan Trinh từ trong ra ngoài thật là quái dị, thật muốn nhấc bổng anh ta lên mà lắc lắc, để xem anh ta có thể phun ra thứ gì nữa.
Thấy Lận Dương Phong dừng lại, các đội viên còn tưởng rằng cậu định cùng nhau nghỉ ngơi, vội vàng tìm một chỗ ngồi xuống, xoa xoa chân ấn huyệt thái dương, cố gắng giải tỏa mệt mỏi.
Mấy phút sau, bọn họ dưới sự dẫn dắt của Lận Dương Phong lại tiếp tục leo núi, tiếp tục tìm kiếm tung tích của người mất tích, nhưng lần này, sau khi tìm kiếm mấy vòng, bọn họ không ngờ lại phát hiện mình thật sự đang đi lòng vòng xung quanh, căn bản không hề leo lên đỉnh núi chút nào.
Lạc đường à? Đùa tôi hả? Làm sao mà lạc được chứ?!
Dưới chân núi, một bóng người mảnh khảnh chậm rãi đi lên núi.
Thật kỳ lạ, khi có một hòn đá trước mặt, hòn đá đó lại lách mình đến sát chân anh, để anh bước lên dễ dàng, khi gặp dòng suối, dòng nước tự động tách ra, nhường cho anh một con đường ướt nhẹp; khi anh băng qua rừng cây, cây cối um tùm tỏa ra hai bên, giúp anh đi qua “đường rừng” một cách dễ dàng.
Bằng cách này, anh bước đi nhanh chóng và đi đã đến lưng chừng núi.
Hết chương 22.