Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 23

 Chương 23: Mở tay nải lớn.

    Sau khi lạc đường, quay đi quay lại hơn nửa giờ vẫn quay lại chỗ ban đầu, điều này khiến người ta không thể không liên tưởng tới quỷ đả tường.

    Tiểu hòa thượng Thích Không và tiểu đạo sĩ Huyền Thành Tử đều là những người thích bắt ma, tuy không tranh giành nhau nhưng mỗi người chiếm một phương, sử dụng phép thuật của mình để bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc quỷ đả tường.

    Đáng tiếc là không có ma quỷ nào cả, đó là một nơi tương tự như một trận hình do núi, đá và cây cối tự động hình thành, nếu muốn tìm ra lối thoát, vậy phải từ từ cẩn thận tìm kiếm, mất rất nhiều thời gian.

    Phương Chấn Bang sắc mặt khó coi nói: “Những người vào đây lúc trước cũng bị những thứ này nhốt sao?”

    Bạch Linh Linh nhìn chung quanh tìm đường ra, nằm trên mặt đất ngửi trái ngửi phải, đáp: “Không biết…” Vừa nói đến đây, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, “Thật sự có mùi! Mùi người lạ… nhưng rất nhạt, bọn họ đã rời đi rất lâu rồi.”

    Một người dị năng thị giác tên Ma Trần bên cạnh cũng khuếch đại năng lực tìm đường của mình, đồng thời nói: “Điều này chỉ có thể chứng minh bọn họ quả thật đã đi lên ngọn núi này, Linh Linh, cậu có thể thông qua mùi đó mà tìm đường ra không?”

    Bạch Linh Linh lắc đầu: “Tìm không thấy, mùi bay tán loạn, nó đảo quanh chúng ta.”

    Ma Trần nhíu mày, tiếp tục thi triển dị năng.

    Những đội viên khác cũng sử dụng phương pháp của riêng họ.

    Phương Chấn Bang nói: “Chúng ta không thể lãng phí quá nhiều thời gian, buổi chiều đã hơn bốn giờ, trời tối càng khó tìm đường, hoàn cảnh tối tăm không tốt cho chúng ta. Đừng quên còn có cái thứ kêu to như tiếng đười ươi kia nữa. Cũng chưa chắc đó là đười ươi đâu.”

  • Đúng rồi, phát ra tiếng đười ươi nhưng không nhất định đó là con đười ươi, phải không?

    Vì vậy, các thành viên trong nhóm cũng cố gắng tìm kiếm nhiều hơn.

    Phương Chấn Bang cầm la bàn trong tay, cũng đang tích cực tìm phương hướng, sau khi phát hiện kim la bàn không ngừng xoay tròn, căn bản không tìm được phương hướng chính xác, không khỏi âm thầm nhìn Lận Dương Phong. Ông không dám thúc giục Lận Dương Phong, bảo cậu cũng tìm đường như họ, nhưng tránh không được tìm kiếm chút tự tin nơi cậu, xem cậu đang làm gì, có phải cậu có cách nào không.

    Thấy vậy, Phương Chấn Bang không khỏi có chút kinh ngạc.

    Thì ra Lận Dương Phong lúc này đang cởi cái túi đang buộc vào lưng ghế bằng dây thừng từ phía sau xe lăn, cậu đưa tới trước mặt, đặt lên đùi để tháo ra.

    Phương Chấn Bang không hiểu cậu đang làm gì, thấy Lận Dương Phong lục lọi trong túi mấy lần, lại tìm được một nhánh cây màu đen, hình như là…. Nhánh cây dâu tằm? Mà hình như cây dâu không có màu này.

    Sau đó, Lận Dương Phong sốt ruột nói: “Tất cả lại đây.”

    Trong khoảnh khắc đó, động tác của mọi người đều dừng lại, không chút do dự tụ tập lại với nhau, không ai dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của cậu, Phương Chấn Bang mặc dù không hiểu nhưng cũng vội vàng đi tới.

    Lận Dương Phong nhét nhánh cây trong tay cho tiểu hòa thượng Thích Không đang đứng phía trước.

    Thích Không lấy làm khó hiểu.

    Ngay sau đó, Lận Dương Phong lấy trong túi ra mấy cành cây, phân phát cho các đội viên, còn tự mình lấy một cành.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Sau khi lấy được nhánh cây, sắc mặt Ma Trần trở nên có chút kỳ quái, hắn ngập ngừng nói: “Sao tôi lại có cảm giác, bây giờ nên đi đường này?” Ngón tay hắn chỉ về một hướng nào đó.

    Huyền Thành Tử và Thích Không gần như cũng đồng thời nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

    Phương Chấn Bang cũng vậy, cũng như Bạch Linh Linh và những đội viên khác, tất cả đều giống hệt nhau.

    Nếu một người có cảm giác này, có thể là ảo giác, nhưng có rất nhiều người, cho dù là ảo giác, cũng sẽ không nhầm lẫn với nhau đúng không?

    Ngay lúc mọi người không biết nên hỏi thế nào thì Bạch Linh Linh giơ nhánh cây trong tay lên nhìn, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, buột miệng nói: “Đây không phải là nhánh cây mê cốc à?”

    Huyền Thành Tử phản ứng: “Là cây mê cốc kia?”

    Thích Không chắp tay: “Thì ra là thế.”

    Là một tinh linh chuột lông trắng giỏi nhận biết bảo vật, Bạch Linh Linh nhận ra cũng là chuyện bình thường, đạo quán nơi Huyền Thành Tử và Thích Không tọa lạc có từ rất lâu đời, cũng được ghi chép trong sách cổ, nhưng những người khác lại có chút mơ hồ.

    Vẫn là Thích Không giải thích: “Cây mê cốc là một loại cây kỳ lạ được lưu truyền từ thời thượng cổ xa xưa. Có người bảo nó là cây giấy, có người bảo nó chỉ giống cây giấy thôi. Nhưng chắc chắn là như vậy. Nếu đem cành cây đó treo lên người, đi đâu cũng không lạc, có thể nói là một trong những bảo vật tốt nhất để giải mê trận.…”

    Trong khi Thích Không đang giải thích, Lận Dương Phong đã dẫn đầu, trượt xe lăn đi về hướng đó.

    Đội viên vội vàng đi theo, đồng thời đưa mắt nhìn Thích Không, giục cậu ta nói tiếp.

    Thấy Lận Dương Phong không ngăn cản, Thích Không cũng đi theo tiếp tục giới thiệu loại cây kỳ lạ này với bọn họ, đầu tiên là giải thích tổng quát, sau đó đưa ra ví dụ, sau khi nói về trường hợp ra khỏi trận pháp, cuối cùng cậu ta lại nói về nguồn gốc của cây mê cung.

    “Nghe nói cây Mê cố chỉ có ở Chiêu Diêu sơn.” Thích Không lộ ra vẻ thư thái mê hoặc, “Chiêu Diêu sơn là một ngọn núi cổ xưa đã lâu không còn ai nhắc đến, trong điển tịch cũng không có miêu tả tỉ mỉ. Nó chỉ đề cập đến rất, rất lâu trước đây, trước khi con người xuất hiện, ở nước ta có rất nhiều núi non cổ xưa, trên đó có vô số kỳ hoa dị thảo, còn có vô số dị thú mà chúng ta không thể đối phó được. Đương nhiên, có một số ngọn núi tương đối rậm rạp tươi tốt, nhưng cũng có những ngọn núi rất cằn cỗi, Chiêu Diêu sơn chính là một trong những ngọn núi phong phú giàu có nhất.”

    “Nghe nói trên Chiêu Diêu sơn đặc sản chính là cây mê cốc này, còn có một loại cỏ, còn có dị thú…..”

    Nói tới đây, Huyền Thành Tử cười lạnh ngắt lời hắn: “Tôi nói chứ, những lời trước còn được, nhưng những câu sau thì tính là cái gì? Không tiếp được thì đừng có nói nữa, đúng là làm trò cười.”

    Thích Không chắp tay niệm vài câu kinh, như cố nén lửa giận trong lòng, sau đó cố hết sức bình tĩnh nói: “Bần tăng sao không nói tiếp đượck? Trên Chiêu Diêu sơn kia có khá nhiều cây mê cốc, nhưng kể từ khi những ngọn núi cổ xưa biến mất do một vì những lý do không biết vì sao, những cành cây mê cốc cũng trở nên quý hiếm, gần như vô hình với thế giới bên ngoài—”

    Trong lúc một đám người đang nói chuyện, con đường phía trước đã thông suốt, Thích Không còn chưa nói hết câu, ánh mắt đã rơi vào một gốc cây lớn phía trước.

    Hình dáng giống như cây dâu tằm, toàn thân đen kịt, cành lá tán loạn…

    Anh lại nhìn cành cây trên tay.

    Thấy thế nào thì hình dáng đó cũng giống cái bọn họ đang cầm trong tay vậy?

Hết chương 23.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 23

Ngày đăng: 30 Tháng sáu, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên