Chương 24: Đại Sơn tới!
Mọi người đang nghe Thích Không giới thiệu bỗng im bặt nhìn sang một bên, tất nhiên họ cũng nhìn theo.
“Thích Không cậu đang nhìn cái gì vậy?”
“Ừ, tiếp tục đi.”
Sau khi nhìn rõ, lại có phản ứng dữ dội:
“Đợi đã! Không phải ở đó có một cây mê cốc sao?”
“Bà nó, đùa tôi à?!”
Giống hệt hành động của Thích Không, tất cả những người được giao cầm nhánh cây mê cốc đều lấy nhánh cây của mình ra so sánh với cái cây Thích Không tìm được, so sánh xong đều kinh ngạc phát hiện nhánh cây trong tay mình giống hệt như vừa bẻ xuống từ cái cây đó vậy, không có gì khác biệt cả!
Vì thế…
“Đó là cây mê cốc à?” Một đội viên ngạc nhiên hỏi.
Một đội viên khác cả giận: “Không phải nói cây mê cốc chỉ mọc ở Chiêu Diêu sơn sao? Đây là cái quỷ gì?”
Các thành viên trong đội sửng sốt một lúc, đồng thanh bày tỏ sự kinh ngạc.
Sau đó, một giọng nói gắt gỏng vang lên: “Dong dài cái gì vậy? Nhanh lên!”
Mọi người im lặng trong giây lát.
- Suýt chút quên mất, bọn họ đang thực hiện nhiệm vụ với đội trưởng tàn bạo.
Các thành viên trong nhóm nhanh chóng đi theo, khi bọn họ bước đi, vẻ mặt cũng trở nên vô biểu tình.
Phải, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cây mê cốc bên ngoài mê cung, nhưng đi vài bước lại nhìn thấy một cây khác, lại thêm vài bước nữa… Cây mê cốc, cây mê cốc va cây mê cốc.
Nhìn kỹ một chút, gốc cây đầu tiên cũng không phải um tùm nhất, càng đi lên, cây cối càng dày đặc, tạo thành một khu rừng nhỏ, gần những khu rừng nhỏ này có rất nhiều cây quế hương ngào ngạt, hương thơm đó phiên tán khắp nơi, trông đẹp vô cùng.
Khóe miệng Huyền Thành Tử giật giật: “Núi này nhiều mê cốc như vậy, có chắc nó chỉ có ở Chiêu Diêu sơn không?”
Thích Không xoay xoay hạt châu trong tay, đột nhiên nói: “Bần tăng nghĩ, ngọn núi này sao không thể là Chiêu Diêu sơn?”
Ngay khi những lời này nói ra, các thành viên trong nhóm đều im lặng.
- Chờ đã, làm sao có thể nói là Chiêu Diêu sơn chỉ vì có một gốc cây thần bí?
Nhưng trong đội có một cô bé Mao Tiểu Hương chu đáo, là một nhà ngoại cảm có thể câu thông với quỷ hồn, lúc này đột nhiên nói: “Mọi người quên rồi sao, trước khi sương mù dày đặc xuất hiện thì không có núi? Nếu trước đây những ngọn núi cổ biến mất không lý do, vậy tại sao bây giờ chúng không thể xuất hiện trở lại?”
Sự im lặng bao trùm mọi người.
Thích Không niệm Phật nói: “Bần tăng nhớ trong cổ sơn có rất nhiều cổ thụ đầy vàng ngọc, Chiêu Diêu sơn là một trong số đó, lại có rất nhiều hoa Quế trên Chiêu Diêu sơn. Vừa rồi tôi thấy có những khoảnh rừng hoa quế thơm ngào ngạt, một lượng lớn vàng ngọc, và một cái cây thần bí. Tuy rằng tôi chưa từng thấy một loại cỏ lạ hay một con thú lạ nào khác có tên mà tôi nhớ không rõ, nhưng bần tăng cho rằng tôi đã từng gặp qua ba loại, linh khí chung quanh lại nồng đậm như vậy, rất có khả năng đây chinh là Chiêu Diêu sơn.”
Huyền Thành Tử cau mày, lần đầu tiên không đối đầu với hắn, mà là đi vài bước tới vách núi bên cạnh, từ trong khe đá móc ra một bụi Thanh Hoa, trầm giọng nói: “Ai nói không có dị thảo? Chính là nó.” Lúc trước hắn nói bậy bạ với Thích Không, đó là Thích Không nói về cỏ, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại, hắn mới nhớ tới tên và hình dạng của cỏ, “Chúc Dư Thảo, lá giống rau răm, trước không để ý, từ chân núi đến đỉnh núi, đâu đâu cũng thấy thanh hoa như thế này, còn tưởng là hoa dại bình thường chứ.”
Bạch Linh Linh cầm lấy bụi thanh hoa từ tay Huyền Thành Tử, còn chưa kịp phản ứng thì nhét nó vào miệng: “Tôi thấy chắc là vô hại, nhưng có phải là Chúc Dư Thảo không thì ăn xong mới biết.”
Ma Trần có chút áy náy: “Này, cậu liều lĩnh quá!”
Bạch Linh Linh thản nhiên nói: “Dù sao tôi cũng đói bụng. Hơn nữa, quái vật chúng ta khác với con người, người ăn sẽ chết, chúng ta có thể cứu bọn họ.”
Những người chơi khác: “…” Nghẹn họng.
Cắn một miếng, Bạch Linh Linh sờ sờ bụng: “Tôi no rồi.”
- Được, không còn nghi ngờ gì nữa, “hoa hòe lá tỏi” này chính là Chúc Dư Thảo.
Các đội viên cùng nhau nhìn về phía Lận Dương Phong.
Lận Dương Phong đã sốt ruột trượt lên một đoạn đường dài.
Các thành viên trong nhóm nhìn nhau.
Được rồi, quản nó là ngọn núi tên gì, biết cũng vô ích, nghiêm túc theo sát đội trưởng để bảo mệnh mới là đúng đắn!
Từ khi cây mê cốc xuất hiện — mọi người đều không chú ý đến việc có cây này hay không như trước khi lạc đường — thảm thực vật trên đường trở nên dày đặc hơn, và những thứ như vàng và ngọc cũng nhiều hơn, khắp nơi đều có.
Khi bọn họ đi bộ, một số con đường núi tương đối rộng rãi dần hiện ra, các thành viên trong đội đi trên đường, việc di chuyển dễ dàng hơn một chút.
Đột nhiên, một trận gió mạnh từ phía trên thổi tới, giống như có thứ gì đó lướt nhanh qua, theo sau là một tràng cười nói sắc bén lên xuống.
“Thích Không! Thích Không!”
“Huyền Thành Tử! Huyền Thành Tử!”
“Ma Trần! Bạch Linh Linh!”
“Mao, Mao, Mao Tiểu… Hương!”
Sau một loạt tiếng chít chít líu lo kỳ lạ, có một số âm thanh kỳ quái:
“Hầu như sai!”
“Không học giỏi, không học giỏi!”
“Nói lại lần nữa! Nói lại lần nữa!”
“Gọi, gọi Mao Tiểu Hương!”
“Còn nữa không? Còn ai nữa?”
“Trang, Trang Xung! Lưu, Diễm Phượng!”
“Đó là của tao! Của tao! Ai cho mày nói? Ai cho?!”
Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng, trong tầng tầng lớp lớp cây cối xung quanh, dường như có rất nhiều vật nặng đột nhiên rơi xuống người bọn họ, những vật nặng kia di chuyển rất nhanh, nhảy từ bên này sang bên kia, không ngừng nói tiếng người. Nhưng tất cả những gì họ nói lại vô cùng kỳ quái.
Có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đang đến gần, các thành viên trong đội được gọi tên, cảnh giác nhìn về phía phát ra giọng nói, nhưng giọng nói cứ liên tục đến và đi, và giọng điệu vẫn như cũ, khiến họ không thể tìm được, nhưng lại cảm thấy hồi hộp khi không tìm được nguồn gốc.
Giây kế tiếp, phía trước con đường lóe lên một bóng người, cùng lúc đó, một bóng người thấp bé cũng xuất hiện.
Các thành viên trong nhóm nhanh chóng nhìn về phía đó, và thấy bóng dáng thấp bé đang dần cao lên và dài ra … Không, nó không phải là cao hơn và dài hơn, mà đó là nó đang nằm sấp, bây giờ lại dần dần đứng dậy.
Lúc này, bọn họ cũng thấy rõ ràng bộ dáng của vật kia.
Thứ đó có cơ thể của một con vượn, lỗ tai trắng, nhưng lại có một khuôn mặt người già nua dúm dó.
Một khuôn mặt nhăn nheo và rất già.
Thật kỳ lạ, bọn họ có cảm giác thật đáng sợ.
Càng đáng sợ hơn chính là, những cái cây xung quanh đang đung đưa lên xuống, quái vật mặt người hình vượn hình như đang nằm ở trên đó, chúng dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn mọi người phía dưới.
Đồng tử của của các đội viên co rút mạnh.
Chỉ có Lận Dương Phong là vẫn lặng lẽ “ngồi” ở phía trước như lúc ban đầu.
Lúc này, con vượn già lên tiếng, giọng nói không còn sắc bén như những con vượn có khuôn mặt người trước đó, mà khàn khàn, giống như một ông già, nó chậm rãi nói: “Quý khách, tại sao tôi không thể nhìn thấy quá khứ của ngài? Không biết tên của ngài?”
Vừa dứt lời, những con vượn đó bỗng trở nên bồn chồn xao động.
“Không thể! Không thể nào!”
“Chúng tôi biết mọi thứ! Cái gì cũng biết!”
“Tộc trưởng! Tộc trưởng! Giết hắn! Giết hắn!”
“Giết! Giết! Giết!”
Các thành viên trong đội càng cảnh giác hơn, lần lượt huy động sức mạnh, sẵn sàng đi theo đội trưởng ra tay bất cứ lúc nào.
Lão vượn mặt người vuốt vuốt râu dài: “Không nói à?”
Lận Dương Phong mặt không biểu tình, xe lăn đột nhiên di chuyển, lão vượn già chưa kịp phản ứng đã trượt tới trước mặt nó, trong nháy mắt vươn tay chộp lấy cánh tay lão vượn, ném đi ra ngoài.
Con vượn già lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, đến khi nó nằm thoi thóp trên mặt đất, nó đã không còn duy trì được bộ dạng “ra vẻ tốt bụng” vừa rồi nữa, thanh âm trở nên bén nhọn: “Các con! Lên! Giết chúng nó đi!!!”
Tất cả vượn đều điên cuồng không yên, bọn chúng đều đứng lên, hung hăng chuẩn bị nhảy xuống!
Tình hình đang ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng mà, lúc này lại có một giọng nói nhẹ nhàng khác từ từ bay qua.
“Sửu bát quái, tụi bay muốn giết ai?”
Khoảnh khắc âm thanh này vang lên, những con vượn cảm thấy như thể mình bị ấn nút tạm dừng, bọn chúng có muốn động cũng không thể động được nữa.
Hết chương 24.