Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 25

Chương 25: Những cậu bé đói bụng.

    Theo sau giọng nói đó, con vượn già có khuôn mặt người nằm trên mặt đất còn chưa kịp đứng dậy, một bàn chân từ trên trời đã giáng xuống, trực tiếp giẫm lên lưng nó.

    Nó phun ra một ngụm máu, lại liên tiếp mấy ngụm như thế, khuôn mặt dữ tợn của nó đã biến thành thống khổ, cái miệng lớn yếu ớt mở ra khép lại, không phát ra được thanh âm nào.

    Các thành viên trong đội cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động, bọn họ ngơ ngác liếc nhìn đàn vượn đang dại ra, sau đó sững sờ nhìn thanh niên giẫm lên lưng con vượn già có khuôn mặt người.

    Nước da trắng nõn, vóc dáng cao ráo, dung mạo cực kỳ tuấn tú, đôi mắt trong veo, nhưng lúc này trên mặt lại lộ ra vẻ ủ rũ, đôi mày thanh mảnh hơi cau lại, hai gò má tựa hồ có chút ửng hồng vì tức giận — trông rất hấp dẫn.

    Tuy nhiên, điều đó chỉ là trong tình huống bình thường mà thôi.

    Nhưng bây giờ, bọn họ đang thăm dò ngọn núi bị nghi ngờ là Chiêu Diêu sơn này để cứu người, và bọn họ đã gặp phải một đám khỉ rất khó đối phó, đặc biệt trong số đó còn có Lão hầu tử, rõ ràng là cấp 7,8! Khi sắp bị bầy khỉ bao vây tấn công, một mỹ nam từ trên trời rơi xuống giẫm con dã thú cấp “7,8” xuống đất…. Nếu không nằm mơ, ai biết được người này là địch hay bạn?

    Phương phó đội, người duy nhất nhận ra người này, không khỏi kinh ngạc nhìn đội trưởng của mình.

    Nhan Trinh giẫm lên Lão hầu tử, thật bực mình.

    Vì không làm cho Trứng bé con tức giận, anh đã cố ý chậm rãi đi tới, nhưng anh chỉ đến chậm một chút thì lại có mấy tên yêu quái xấu xa này liền ra mặt bắt nạt Trứng bé con, còn làm cho Trứng bé con cay mắt, nhịn không nổi mà!

    Những thứ xấu xí trên cây còn khó chịu hơn.

    Nghĩ vậy, Nhan Trinh hơi huy động sức mạnh của ngọn núi “em trai” này một chút – anh có thể nhận ra ngọn núi này là tiểu đệ Chiêu Diêu của mình, nó không bao giờ có thể hóa hình như anh được – trực tiếp “trấn áp” đàn khỉ.

    Sau đó, Nhan Trinh căng thẳng nhìn Lận Dương Phong, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

    Không sao, không sao, Trứng bé con không sao, không ai bị thương ở đâu cả.

    Lận Dương Phong vốn không có tâm trạng để ý đến ánh mắt Phương Chấn Bang đang nhìn mình, thời điểm nhìn thấy Nhan Trinh, sắc mặt cậu nhất thời ngây ra: “Anh tới đây làm gì?”

    Nhan Trinh nhảy xuống khỏi con vượn già có khuôn mặt người, vẻ mặt ủ rũ ban đầu biến thành nụ cười rạng rỡ, đi về phía Lận Dương Phong: “Tôi đã làm theo lời em nói mà, tôi muốn tới.”

    Lận Dương Phong: “….”

    Cậu chỉ nhớ tên biến thái này cứ ừ à chứ không nghe có nói là muốn tới.

    Mặc dù đây cũng không phải là điều bất ngờ gì.

 

    Nhan Trinh đã đi tới trước mặt Lận Dương Phong, anh lần mò từ trong tay áo lấy ra một hộp thức ăn to đặt lên đùi Lận Dương Phong: “Ăn đi! Còn nóng đó.”

    Các thành viên trong đội trông vô cùng sợ hãi.

    Phương Chấn Bang vội vàng nói nhỏ với bọn họ về sự tồn tại của Nhan Trinh — dù sao Phương Chấn Bang trước đó cũng phái người đi liên lạc với Nhan Trinh rồi, nhưng liên lạc không thành, đối phương hiển nhiên không thích cách tiếp cận này nên cũng không tiếp tục cử người đến nữa, Những người khác trong Đặc Ban Xử không phải ai cũng đều biết Nhan Trinh.

    Lận Dương Phong quả thật có chút đói, nhưng cậu đã sớm quen với mức độ đói này rồi, bây giờ nhìn thấy hộp thức ăn, cảm nhận được linh khí dâng trào bên trong, liền nhịn không được mở nắp hộp ra — mùi thơm nồng ập đến xông vào mũi mình!

    Lớp đầu tiên của hộp thức ăn là một con cá hấp, con cá có thân và đuôi, thịt trắng nõn, trông rất mềm, hương vị hẳn là rất thơm ngon.

     Chỉ là….

    Hộp thức ăn có mười lớp, bên trong đồ ăn đầy ắp, đây không chỉ có một hai món, không có chỗ để bày ra.

    Lận Dương Phong hơi khựng lại.

    Nhan Trinh nhìn thấy, chợt hiểu ra, xoay người nhìn bầy khỉ trên cây, cũng không nghĩ nhiều, đưa tay ra nắm lấy, một con vượn to khỏe đột nhiên bị tóm lấy. lại bị hắn đè xuống, trước mặt Lận Dương Phong, cả đường leo xuống, lộ ra tấm lưng phẳng lì, lông lá nhưng sạch sẽ.

    Sau đó, hắn sờ soạng từ trong tay áo lấy ra một cái đĩa lớn ngọc thạch đặt ở trên lưng con vượn lớn, sau đó lần lượt lấy ra các món ăn trong hộp thức ăn, lần lượt đặt lên đĩa ngọc thạch.

    Nhan Trinh vui vẻ nói: “Ăn được rồi.”

    Lận Dương Phong không nói lời nào, thu dọn bát đũa, động đũa như bay, nhanh chóng gắp thức ăn.

     Cùng lúc đó —

    “Ọt ọt….”

    Tiếng bụng sôi ùng ục vang lên cách đó không xa.

    Các đội viên sau khi lên núi cũng chưa ăn được bao nhiêu, ngoại trừ Bạch Linh Linh vừa mới lót dạ ra, những người khác đều đã đói bụng, nhịn một chút cũng có thể vượt qua, nhưng bây giờ có người đang ở cách đó chưa đến năm mét mở tiệc, hương vị thức ăn còn thơm lừng như vậy…. bây giờ bụng không kêu thì đợi lúc nào mới kêu, nếu là những đồng đội bình thường xung quanh bọn họ ăn một mình, chắc chắn bọn họ sẽ tấn công và giành lấy thức ăn. Nhưng đây là đội trưởng hung dữ của họ ăn một mình……

     Vì thế…

    Chỉ…

     Có thể….

    Chịu đựng.

    Các thành viên trong nhóm khó khăn nhìn, rồi lại im lặng quay đầu.

    Bọn họ không thấy, bọn họ không nghĩ, bọn họ sẽ không… sẽ không có cơ hội để ăn.

        Bạch Linh Linh hành động nhanh nhẹn, bốc vài nắm cỏ xung quanh, nhổ ra chục gốc Chúc Dư Thảo, mỗi người chia một hai cây hết một vòng tròn như thế, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn người khác, mọi người ăn đi.”

    Các đội viên đều ôm bụng nhận lấy lòng tốt của Bạch Linh Linh, mỗi người nhét mấy thanh Chúc Dư Thảo vào miệng nhai nhồm nhoàm, buồn bực vô cùng, người ta thì ăn thịt, còn uống canh, một bữa ăn thịnh soạn, còn bọn họ thì lại đang ăn cỏ….

    Lận Dương Phong ăn rất nhanh, chưa đầy năm phút đã ăn sạch mọi thứ.

    Sau khi Nhan Trinh chuyên tâm cất hộp đồ ăn đi, ngoan ngoãn đứng sang một bên, tỏ ý “Tôi sẽ không quấy rầy công việc của các người”.

    Lận Dương Phong thấy anh hành động nhanh như vậy, mi tâm giật giật.

    Sau khi Phương Chấn Bang “ăn cỏ” xong, bụng hắn rốt cuộc cũng không còn gầm gừ nữa, lúc này mới dám lại gần, chờ lệnh của Lận Dương Phong.

    Lận Dương Phong cũng không nhiều lời, đẩy xe lăn trượt tới trước mặt con vượn già có khuôn mặt người sắp chết chỉ còn hai hơi thở, ngơ ngác hỏi: “Nói cho tao biết, những người đến trước đây thế nào rồi??”

    Con vượn phát ra một tiếng cười khổ não, đang định bày tỏ sự không hài lòng, nhưng vừa có ý nghĩ này, nó gần như lập tức cảm thấy tóc gáy dựng đứng, không khỏi nhìn về phía Nhan Trinh ngay lập tức – nó vẫn nhớ dáng vẻ này khi người trẻ tuổi kia giẫm lên nó nặng biết bao, gần như nó đang vác một ngọn núi, không thể di chuyển, như thể cơ bắp và xương cốt của nó sắp bị nghiền nát, cảm thấy khủng hoảng này là Từ Nhan Trinh ra.

    Tuy nhiên, khi con vượn già nhìn Nhan Trinh, nó kinh hãi phát hiện đối phương không có chút khí tức nào, chỉ là một trạng thái thật thà và ngoan ngoãn, điều này đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của con vượn già rồi. Nó lại nhìn về phía Lận Dương Phong, liền phát hiện thân thể Lận Dương Phong dần dần có chút khí thế, khí thế này mới đầu rất yếu ớt, nhưng rất nhanh sau đó đã lớn mạnh lên, sau đó trở nên kinh người!

    Con vượn già tràn đầy sợ hãi, nó chợt nhớ ra mình không phải là đối thủ của người tàn tật ngồi trên xe lăn trước mặt, cho nên thiên phú chủng tộc của nó không thể lập tức nhìn ra quá khứ của đối thủ, hơi thở của tên này yếu ớt không có nghĩa là sức mạnh yếu, lúc đầu cậu ta đã che giấu khí tức của mình…. Có lẽ, chỉ để thu hút bọn họ ra ngoài!

    Nhiều ý nghĩ lướt qua trong đầu nó nối tiếp nhau, vẻ mặt của con vượn già cố định vào sự phục tùng và xu nịnh.

    “Hai, hai vị…”

    Lận Dương Phong nén giận: “Đừng nói nhảm.”

    Con vượn già lập tức tăng tốc nói: “Gia đình chúng tôi không phải thú ăn thịt người. Những người đó được con tôi mời về, hiện đang khai thác mỏ ngọc bích bên phía Sơn Âm. Mọi người phải tin tưởng chúng tôi, tất cả mọi người đều được chúng tôi chăm sóc.”

    Lận Dương Phong nhướng mày, nhắm mắt lại, Lão hầu tử này lại nói lời vô nghĩa, cậu hận không thể tát nó một cái.

    Con vượn già sống nhiều năm như vậy nhưng lại không nhìn thấy thần thái trong mắt Lận Dương Phong, nó nói nốt phần còn lại nhanh như đạn đại bác: “Không có người mất tích, người khác cũng chưa chết, ngài muốn người thì chờ chúng ta đưa ngài đi, ngài tự mình đi xem là biết.”

    Nó nói xong thì câm miệng.

    Lận Dương Phong hừ lạnh một tiếng.

    Nhan Trinh lặng lẽ đi tới sau lưng Lận Dương Phong, chống tay lên thành xe lăn, còn túi lớn thì nhét vào trong tay áo.

    Lận Dương Phong phát hiện, nhìn anh không nói nên lời.

    Cho nên, trước khi tới nơi này thu dọn bao nhiêu chuyện vặt vãnh cho cậu, chỉ để cậu một đường cõng nó qua đủ loại địa hình khó khăn nguy hiểm?

    

Hết chương 25.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 25

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên