Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 26

Chương 26: Đàm phán và rời đi (Phần 1)

    Trên con đường núi yên tĩnh, một nhóm người có hình thù kỳ quái…. đang lẵng lặng bước đi.

    Đi trước là một con vượn già có khuôn mặt người, người bê bết máu, lông phủ đầy vảy nhớp nháp, móng vuốt vẫn ôm chặt xương gãy trong lồng ngực, mỗi bước đi đều thở hổn hển, có vẻ khá thống khổ, nó vẫn không dám nhúc nhích, chỉ có thể chịu đựng đau đớn, chậm rãi dẫn đường.

    Đằng sau con vượn già là một chiếc xe lăn, ngồi trên đó là một người đàn ông đẹp trai với đôi mày và cặp mắt giận dữ, và sau lưng người đàn ông, mười ngón tay gầy guộc trắng nõn đang nắm lấy thành xe lăn, đẩy cậu ta đi. Theo ngón tay nhìn lên, bạn có thể thấy một chàng trai trẻ với nụ cười trên môi, anh ấy đẹp đến mức dường như phát sáng, là kiểu người luôn được phát hiện trong đám đông.

    Mà phía sau hai người này, theo sau là một đám nam nữ, bọn họ cầm trong tay lá cỏ gặm hết miếng này đến miếng khác, nhìn không rõ biểu tình của bọn họ, nhưng cũng khó nói.

    Trên cành cây cao ở các hướng trái, phải, trước, sau, có rất nhiều con vượn lớn nhỏ trông giống vượn già, theo sát bọn họ, không thể phân biệt được là chúng đang bảo vệ hay cảnh giác nữa.

    Đi tới đi lui, một đám người nghe thấy tiếng nước chảy, nhìn về phía trước, liền nhìn thấy một thác nước từ trên đỉnh đổ xuống, đập vào một chỗ lõm, sau đó chảy xuôi về một hướng nào đó.

    Trên vách núi gần thác nước có rất nhiều hang động lớn nhỏ, khi những con vượn già đến gần, những con vượn đồng loại xuất hiện trong những hang động đó, líu lo tiếng người, có thể nghe thấy chúng gọi tên một vài người quen thuộc, bao gồm cả những người trong nhóm đàn ông và phụ nữ này, cũng như những người mất tích.

    Sau khi nhìn thấy tình trạng khốn khổ của con vượn già, những con vượn đó hét lên và lần lượt nhảy ra ngoài.

    Đương nhiên là trước đây con vượn già rất thích những đứa con có hiếu, nhưng bây giờ có hai sát thần đi theo nó, nó làm sao dám để cho những đứa con có hiếu của mình phải chết, nó vội vàng rít lên một tiếng ngăn cản công kích của chúng nó.

    Những con vượn miễn cưỡng rút lui.

    Lúc này con vượn già quay lại, dùng giọng như ống bễ cung kính nói: “Hai vị đại vương, lão hầu tử sống ở đây, phía sau thác nước này là mỏ ngọc, và các bạn của ngài cũng ở đó, lão hầu tử này sẽ phái con khỉ nhỏ đi mời mọi người đến.”

    Nhan Trinh khẽ cười, anh nhớ trên núi tiểu đệ Chiêu Diêu của mình có khá nhiều mỏ ngọc.

    Lận Dương Phong nói: “Mau đi.”

    Con vượn già nghe vậy, vội vàng chỉ mấy con vượn non trên cây: “Đi, đi, các ngươi đi đem tất cả nhân loại đào quặng tới đây.”

    Những con vượn nhỏ đó đã nhìn thấy sức mạnh của con người trước mặt, không do dự vội nắm lấy cành cây lao về phía sau thác nước, chỉ trong vài giây, bóng của con khỉ đã biến mất.

    Khi họ đang tìm kiếm ai đó, Nhan Trinh, Lận Dương Phong và nhóm của anh chỉ yên lặng chờ đợi.

    Tròng mắt con vượn già chuyển động, những con vượn đang chờ sẵn đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ, mấy con vượn kia run run lông mao trên người, vội vàng nối đuôi nhau lật đật lao vào cái hang lớn nhất gần thác nước. Một phút sau, chúng lại nhảy ra, có con bưng máng đá lớn, có con gánh rất nhiều trái cây, có con còn quắp vài con cá tươi từ dưới thác nước, nhanh chóng đến chỗ con vượn già.

    Sau đó, con vượn già khúm núm nói: “Khách quý từ xa tới, ăn thử thanh hoa quế thơm ngào ngạt của Tinh tinh tộc chúng ta đi.”

    Đang khi nói chuyện, một con vượn khác chuyển cọc gỗ, đặt lên trên cái máng đá đựng đầy rượu và trái cây bọc trong lá to, có con thì lấy vỉ nướng ra bắt đầu nướng cá, trên đó rắc một vài thứ gì đó, mùi thơm ngào ngạt, hoàn toàn không tanh một chút nào.

    Các thành viên trong nhóm thất thần nhìn nhau – từ kẻ thù thành khách quý, quá trình chuyển đổi này cũng quá nhanh đi.

    Con vượn già vẫn niềm nở mời.

    Lận Dương Phong ăn xong, cũng không có hứng thú với những thứ này, thấy đội viên không dám động, lười biếng dựa lưng nói: “Được rồi, các người ăn đi.”

    Sau khi nghe xong, các thành viên trong nhóm liền hiểu, đây là những thứ tốt nên lúc này cũng không khách sáo nữa, bọn họ chen chúc nhau trước cọc gỗ ăn một cách vui vẻ — suýt chút nữa họ đã bị những con khỉ này giết chết rồi, không phải, là bọn tinh tinh suýt chút nữa bị giết, vì vậy ăn của bọn chúng một chút đồ ăn cũng không quá phận, đúng không?

    Lại qua mấy phút, đám tinh tinh trẻ tuổi cường tráng dẫn theo mấy chục người từ phía sau thác nước đi ra.

    Những người này trông vô cùng phờ phạc, nam nữ già trẻ gì cũng đều có, nếu nhìn kỹ có thể thấy dấu vết bị đánh đập, trầy xước trên cổ tay hay những chỗ hở ở sau lưng.

    Dù sao các thành viên trong nhóm cũng hiểu được, việc chính sự quan trọng hơn, bọn họ nhanh chóng ngẩng đầu lên để nhìn rõ cảnh tượng này, cảm thấy rất khó chịu, nhưng bọn họ cũng biết, có quá nhiều việc không phải muốn làm là được, vậy nên tốt nhất là giải quyết với đám tinh tinh này một cách hữu nghị nhất.

    Mà trong đám người đó, có hơn 20 thành viên của Đặc Ban Xử, khi nhìn thấy đội viên, bọn họ đều muốn nói chuyện, giống như nhìn thấy cứu tinh, nhưng khi nghĩ đến bọn tinh tinh man rợ thì lại run rẩy ngậm miệng.

    Lận Dương Phong nhíu mày, mấy người này sao vậy?

    Phương Chấn Bang hiểu rõ, hắn do dự, tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói với Lận Dương Phong: “Đội trưởng, tôi đi thương lượng?”

    Lận Dương Phong hơi nhướng mày, gật đầu: “Mau đi.” Chỉ cần không quấy rầy cậu là được.

    Phương Chấn Bang chuẩn bị đi qua.

    Nhan Trinh nghe được lời của Lận Dương Phong, trên mặt lộ ra nụ cười, lặng lẽ cúi đầu, đưa mặt mình kề sát mặt Lận Dương Phong.

    Một cỗ hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu, cả người Lận Dương Phong cứng đờ – bà nó, ngàn năm nay cậu chưa từng thân cận với ai như vậy! Tên biến thái này bị làm sao vậy? Chỉ là thân thể của cậu bỗng cứng đơ, trong khoảnh khắc đó cậu thậm chí còn không nghĩ đến việc chạy trốn.

    Giọng nói nhẹ nhàng của Nhan Trinh cũng đúng lúc vang lên: “Bọn họ nấu rượu khá lắm đấy”.

    Lận Dương Phong sửng sốt một chút, gật đầu, ra hiệu cho Phương Chấn Bang vừa mới đi mấy bước lùi lại, nói với hắn: “Núi này Đặc Ban Xử muốn khai thác, không thể vòng qua đàn khỉ, chúng nó ủ rượu mà các người đã uống, chắc là cũng không tồi.”

    Phương Chấn Bang có thể làm cái chức đội phó này lâu như vậy, ngoại trừ gặp phải Nhan Trinh ở bên ngoài thì chịu thiệt, những lúc khác anh đều rất nhạy cảm và cẩn thận, nghe mệnh lệnh như vậy thì lập tức hiểu ra, vội nói: “Ngài đừng lo lắng, tôi biết.”

    Lận Dương Phong mặc kệ hắn.

    Nhan Trinh lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra một cái lọ nhỏ, đưa cho Lận Dương Phong.

    Lận Dương Phong nhận lấy, đưa lên mũi ngửi: “Rượu?”

    Nhan Trinh nhướng mày: “Ừm, là loại tốt nhất tinh tinh ủ ra.”

    Lận Dương Phong mở nút chai rượu ra, ngửa đầu nhấp một ngụm.

    Quả nhiên là rượu ngon!

    —— Có vài người không để ý, có vài người không phát hiện, nhưng trong nháy mắt nút rượu được mở ra, lão tinh tinh sống dở chết dở kia quay đầu lại nhìn chằm chằm vào vò rượu, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc mãnh liệt, sau đó là liếc trộm Nhan Trinh một cái, trên mặt nó thoáng hiểu ra, lại biến thành sợ hãi mãnh liệt.

    Cái gì, làm sao có thể là hắn…

    Khi Phương Chấn Bang đang đàm phán với gia tộc Tinh tinh, Nhan Trinh và Lận Dương Phong đã chờ sẵn bên lề.

    Nhan Trinh sợ Trứng bé con của mình nhàm chán, nghĩ nghĩ liền lấy ra một con cá khô từ phía sau đưa cho cậu: “Ăn gì không?”

    Lận Dương Phong: “…” Câm nín.

    Bàn tay cầm con cá khô của Nhan Trinh lù lù bất động.

    Lận Dương Phong cảm nhận được sự kiên quyết trong hành động của Nhan Trinh, không thèm đẩy qua đẩy lại cho nghẹn chết người ta, bèn đón lấy.

    Nhan Trinh mừng rỡ, thấy Lận Dương Phong ăn xong con cá khô, lại lấy thêm một miếng thịt khô đưa cho.

    Lận Dương Phong lại cầm lấy cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

    Lận Dương Phong ăn xong, Nhan Trinh nghĩ nghĩ, đưa cho cậu một quả nhỏ mềm mềm.

    Lận Dương Phong vẫn cầm lấy.

    Vì thế…

    Nhan Trinh sợ Trứng bé con không ăn một phút cũng sẽ đói, nên thỉnh thoảng lấy trong tay áo ra một thứ gì đó đút cho Trứng bé con, Trứng bé con ăn xong liền vui vẻ chọn cái khác.

    Đối với Lận Dương Phong, anh muốn cho cái gì, cậu sẽ ăn cái đó, dù sao linh khí trong những thứ này cũng rất tinh khiết, đều tốt cho cậu, sao lại không ăn?

    Hai người này, một người ăn một người đút, trong lòng đố kỵ, những người bị bắt cũng đang lần lượt bàn bạc với đội viên khác của Lận Dương Phong, bọn họ cũng lần lượt được thả ra.

    Những người của Đặc Bạn Xử thì không sao, mặc dù bị bắt nạt nhưng tính mạng của họ dù sao cũng không gặp nguy hiểm, khai thác quặng cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng những người vào thăm dò trước đó lại bị một đám “khỉ mặt người ” uy hiếp, sao có thể không kinh hãi, mặc dù sau này đã tê liệt, nhưng một khắc lúc được cứu rỗi, bọn họ vẫn không khỏi run rẩy muốn khóc, ước gì có thể lập tức rời đi.

    Đương nhiên, nhiệm vụ an ủi họ được giao cho các thành viên của Đặc Ban Xử, ai bị bắt thì tỏ ra tấm lòng, ai đến giải cứu thì an ủi bằng những lời dịu dàng.

    Chưa đầy nửa giờ, Phương Chấn Bang và lão khỉ già cùng thở phào nhẹ nhõm, các thành viên Đặc Ban Xử cũng thành công xoa dịu cảm xúc của những nạn nhân khác.

    Lận Dương Phong không thích nhúng tay vào chuyện của người khác, trực tiếp nói: “Được rồi, tìm được người thì xuống núi đi.”

    Phương Chấn Bang nhanh chóng đồng ý, anh hiểu những công việc tiếp theo không liên quan gì đến đội trưởng lười biếng này, bất kỳ đàm phán hay hợp tác nào, đều phải do người của Đặc Ban Xử làm.

    Vì vậy, có Lận Dương Phong và Nhan Trinh đi trước, một nhóm lớn người khác cùng đi xuống theo.

    Khi không thấy rõ bóng lưng của những người này, một con tinh tinh cường tráng kéo một nắm lá cỏ đã vò nát, vừa cẩn thận đắp lên người con khỉ già, vừa khó hiểu hỏi: “Tộc trưởng! Lão tổ! Tại sao lại buông tay? Tại sao phải phối hợp??”

    Con khỉ già thở dài nói: “Ngươi không hiểu.”

    Con khỉ trẻ cường tráng không bị thuyết phục.

    Lão giả chắp tay sau lưng: “Chúng ta ở trên ngọn núi này, chúng ta vừa mới tỉnh lại, hiện tại linh khí bên ngoài quá ít, thế giới đã không giống như trước khi chúng ta ngủ say.”

    Con khỉ trẻ cường tráng hỏi: “Thì sao?”

    Lão khỉ không nói gì, chỉ vỗ vỗ cánh tay: “Nghe ta nói, đừng hỏi nữa.”

    Đứa trẻ này còn quá nhỏ, làm sao biết rượu mà thiếu gia mang ra là rượu ngon nhất mà ông nội nấu nhiều năm trước, nó biết được từ ký ức gia truyền, ông nội đã dâng rượu này cho Chiêu Diêu sơn. nơi họ sống bao đời nay, tồn tại sâu trong Chiêu Diêu sơn, nhưng có một ngày, rượu đã tan thành mây khói, ông nội từng nằm mơ thấy Chiêu Diêu sơn tặng người khác.

    Lúc này, rượu đột nhiên xuất hiện từ trong tay thanh niên đó, vậy… thanh niên này là ai?

    Lão khỉ di chuyển cơ thể bị thương nặng của mình và bước chậm vào hang động.

    Hơn nữa, thiên cơ đã thay đổi rất nhiều, thế giới cũng đã thay đổi rất nhiều, bọn họ trước đây cũng không phải là một chủng tộc đặc biệt hùng mạnh, trước kia chỉ có thể thống trị ở Chiêu Diêu sơn, bây giờ làm sao cho tốt hơn, tốt nhất là đừng lộn xộn chạy nhảy lung tung ra ngoài.

    Quay lại và nhắc nhở với bọn trẻ, nếu đứa trẻ nào không vâng lời sẽ trở thành món ăn của người khác, không ai có thể trách được.

    Sau khi rời khỏi Chiêu Diêu sơn, các đội viên cảm thấy thật phức tạp, dường như có gì đó không ổn.

    Lần này sự việc kết thúc quá nhanh, giống như bọn họ chỉ…. đi dạo vậy? Chỉ cần nằm không cũng thắng được.

Hết chương 26.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 26

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên