Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 27

Chương 27: Bị ngăn cản (Phần hai)

    Người của Đặc Ban Xử đã đưa những người mất tích đó về đội cảnh sát, đồn công an địa phương đã tiếp nhận những người này, bởi vì người của Đặc Bạn Xử cũng mất tích, không cần giữ lại, ngoại trừ lập biên bản của những người mất tích bình thường rồi dò hỏi tình hình một chút.

    Bởi vì sự tình cấp bách, mặc dù xuống núi đã là ban đêm, nhưng phi cơ tư nhân ở phụ cận, một đám người của Đặc Ban Xử vào ký túc xá của đội cảnh sát nghỉ ngơi một chút, sau đó trở về thành phố B càng sớm càng tốt.

    Nhan Trinh một đường tới, từ đó dính lấy Lận Dương Phong, hiện tại cùng Lận Dương Phong đang ở trong phòng nghỉ ngơi.

    Bây giờ bọn họ chuẩn bị rời đi, sau khi suy nghĩ kỹ, đội phó Phương Chấn Bang quyết định mời Nhan Trinh đến sân bay nhỏ để đi chuyên cơ riêng cùng bọn họ.

    Đằng sau Phương Chấn Bang, khoảng 30 đội viên đang xì xào bàn tán, những người được giải cứu bắt đầu đặt câu hỏi: “Này, mỹ nam đi cùng cậu có lai lịch gì vậy, tại sao lại thân với Lận đội trưởng trưởng như thế?”

    Khóe miệng Ma Trần giật giật: “Làm sao tôi biết? Anh ta đuổi theo chúng tôi.” Nói đến đây, hắn nhớ đến nỗi kinh hoàng của con tinh tinh đó bị đạp dưới chân, hắn vội nhanh chóng nói thêm, “Nhưng anh ta rất mạnh, đừng có khiêu khích anh ta.”

    Bạch Linh Linh, tinh linh chuột lông trắng, có thể cảm nhận được sự khủng bố của Nhan Trinh hơn đội viên bình thường, ngậm một cọng cỏ trong miệng nhắc nhở: “Thật sự, nghe lời Ma Trần đi, đừng tự đi tìm chết.”

    Những người được giải cứu bất bình: “Tại sao tôi lại muốn chết? Chúng tôi chỉ tò mò hỏi thôi. Nghe nói Lận đội trưởng sống ẩn dật, bình thường không nói chuyện với mọi người, vậy mà kết quả giờ lại thân mật với người xa lạ như thế, chúng ta có thể không hiếu kỳ sao?”

    Thích Không chắp tay, nhắm mắt niệm chú, hoàn toàn không để ý đến.

    Huyền Thành Tử quay lưng lại cũng đọc thuộc lòng Đạo gia, dù sao cũng là tu sĩ, không thèm để ý đến tên ngốc oán trách này.

    Các thành viên khác trong nhóm thì đã bị tóm lấy rồi tra hỏi.

    Vẫn là nhà ngoại cảm Mao Tiểu Hương trịch trọng nói: “Tôi cảm thấy có thể người kia thích đội trưởng của chúng ta…”

    Những lời này vừa nói ra, ánh mắt của rất nhiều người đều sáng rực:

    “Người theo đuổi?”

    “Nếu là như vậy, Lận đội trưởng của chúng ta lại mặc kệ như thế, chẳng lẽ đã bị đổ rồi sao?”

    “Không ngờ Lận đội trưởng cũng biết yêu?”

    “Không phải có câu nói gì đó sao? Cường giả sợ kẻ quấy rầy, đúng không? Ha ha ha. . . “

    Cuối cùng, Sử Bảo Sơn, một trận pháp sư ưu tú trong đội của Lận Dương Phong, trầm lặng nhưng thật thà, hắn đã ngăn bọn họ lại: “Đừng có bát quái nữa, vừa ra ngoài không mệt à? Còn có tâm tư đó nữa à?”

    Bạch Linh Linh uể oải nói: “Tôi có thể nói cho các người biết, càng là cao thủ thì tai mắt càng tinh, tôi cách mấy người cả cây số đều có thể nghe được, đoán xem hai người kia nếu muốn nghe….. liệu họ có nghe được không?”

    Các đội viên được giải cứu sững người, im lặng ngậm miệng.

    Cũng đúng, bọn họ không có việc gì đi tìm chết làm chi? Vẫn nên quản lòng hiếu kỳ của mình đi.

    Bây giờ nghĩ lại, bọn họ đã thực sự rất sợ hãi, khi bị những con tinh tinh bắt đi, bọn họ không biết chúng không ăn thịt người…..

    Vài phút sau, Nhan Trinh đẩy Lận Dương Phong ra ngoài, Phương Chấn Bang nhiệt tình mời anh thì đứng bên cạnh, sắc mặt các đội viên khác cũng trở nên nghiêm túc hơn, cùng nhau lên xe của đội cảnh sát, đến sân bay nhỏ.

    Máy bay riêng của Đặc Ban Xử không lớn, ba bốn mươi người ngồi vẫn được.

    Phương Chấn Bang nói với Nhan Trinh: “Nhan đại sư nhìn kìa, là máy bay.”

    Nhan Trinh nghiêm túc nhìn máy bay, trong lòng thầm lắc đầu.

    Thứ đồ chơi này có thể nâng được anh lên à?

    Thấy Nhan Trinh còn do dự, Lận Dương Phong nhíu mày: “Được rồi, đi thôi.”

    Tuy rằng tên biến thái này rất biến thái, nhưng cậu sẽ không tùy tiện bỏ mặc người ở lại đây.

    Nhan Trinh: “!”

    Được, được, Được, Trứng bé con nói đi thì anh sẽ đi, nặng quá thì cũng có sao đâu, dùng chút phản lực gì đó cho nó bay lên là được mà, không đè lên phi cơ thì sẽ không có vấn đề gì.

    Úi chà, bây giờ Trứng bé con đúng là càng ngày càng quan tâm đến anh….

    Hiệp nghị đạt thành.

    Ngay sau đó, tất cả các thành viên của Đặc Bạn Xử lần lượt lên máy bay.

    Nhan Trinh cũng không ngoại lệ.

    Trên máy bay, Nhan Trinh ngồi cạnh Lận Dương Phong, nhìn ra ngoài.

    Rất nhiều đám mây trùng trùng điệp điệp chồng chất lên nhau tạo thành từng tầng mây, chúng từ từ tản ra phía xa xa, mặc dù trời đã nhá nhem tối nhưng từ góc độ này, với thị lực của anh vẫn nhìn ra được phong cảnh rất đẹp.

    Nhan Trinh xem xong quay đầu lại hỏi Trứng bé con nhà mình: “Có thích kẹo bông gòn không?”

    Lận Dương Phong khóe miệng giật giật, cũng nhìn mây ngoài cửa sổ.

    Ồ, ở nơi có dòng khí xoáy, có những lớp mây cuộn lại với nhau, xoáy quanh như những viên kẹo bông gòn, cuối cùng tạo thành một con thoi thật to, nhìn rất đẹp, nhưng… lại không ăn được.

    Lận Dương Phong nói: “Không ăn.”

    Sự thất vọng hiện rõ trên mặt Nhan Trinh, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, thần sắc bỗng trở nên chán nản: “Tôi còn đang định nấu đường.”

    Lận Dương Phong: “Làm củ sen sốt mật ong đi.”

    Vẻ thất vọng trên mặt Nhan Trinh tan biến, thần sắc bỗng tươi tỉnh hẳn lên: “Được! Tôi sẽ lập tức làm ngay!”

    Lận Dương Phong: “Trở về làm đi.”

    Nhan Trinh: “Ồ.” Trứng bé con nhất định rất thích ăn! Chắc là cậu đang muốn độc chiếm nên đã cố ngăn không cho anh xuất hiện trong khoang bếp tàu chiến.

    Lận Dương Phong không biết Nhan Trinh đang tưởng tượng cái gì, nhưng thấy Nhan Trinh hai mắt phát sáng – cậu nhắm mắt, nhắm mắt dưỡng thần.

    Chưa đầy một phút, Lận Dương Phong lại phải mở mắt ra, đối mặt với ánh mắt rực lửa của Nhan Trinh.

    Nhan Trinh chống cằm: Trứng bé con xinh quá…

    Sau khi trở lại thành phố B, Lận Dương Phong phủi tay chuẩn bị đi về.

    Nhưng thời gian đã quá mười một giờ, ký túc xá của trường đã khóa cửa, bước tiếp theo chính là trở lại nơi mà Đặc Ban Xử đã chuẩn bị cho cậu.

    Nhan Trinh hiển nhiên cũng biết chuyện này, thấy Trứng bé con nhà mình sắp rời đi, vội vàng đưa tay ra nói: “Hôm nay em cùng tôi trở về đi.”

    Lận Dương Phong dừng xe lăn lại, quay đầu lộ ra vẻ kinh ngạc.

    Nhan Trinh cười với cậu rất đẹp: “Rất gần, có nhiều phòng, mọi thứ đều thuận tiện, chúng ta trực tiếp đi.” Nghĩ nghĩ, anh nhẹ nhàng nói: “Thế nào?”

    Lận Dương Phong: “…” Không nói được lời nào.

    Cậu thực sự, rất, rất muốn nói, không được.

     Nhưng mà…

    Ba phút sau, Lận Dương Phong xuất hiện trước cửa Tích Thạch Trai.

    Nhan Trinh híp mắt cười, mở cửa ra làm động tác “xin mời”.

    Lận Dương Phong mặt thẫn thờ đi vào.

    “Ở đây có một căn phòng đã chuẩn bị sẵn ở cánh phía đông, em vào xem một chút?”

    “Trời tối rồi, đã mấy tiếng rồi em chưa ăn cơm, để tôi đi nấu chút đồ ăn cho em nhé?”

    “Chăn mềm đã chuẩn bị xong rồi, không thích thì trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ đổi cho em ngay…”

    Lận Dương Phong vừa lủi thủi vào đông phòng vừa nghe Nhan Trinh lảm nhảm suốt cả đoạn đường.

    Giây tiếp theo, cậu đóng sầm cửa lại.

    Nhan Trinh nhẹ nhàng nhảy lên, vui vẻ xoay người đi nấu cơm cho người ta.

    Làm gì cho Trứng bé con tối nay ăn đây….

    Ngày hôm sau, Lận Dương Phong cùng Nhan Trinh trở lại Đại Học Nam Hồ, trở lại ký túc xá của bọn họ.

    Như thường lệ, Nhan Trinh với tư cách là dự thính viên không bao giờ tham gia các buổi thuyết trình, hàng ngày vẫn làm các việc theo lịch trình như mở cửa hàng, nấu ăn, trông cửa hàng, nấu ăn,….

    Chiều nay, anh vội vã về ký túc xá, mới đi được một lúc, bước chân đột nhiên khựng lại.

    Có cái gì đó sai sai, con đường không đúng.

    Trí nhớ của Nhan Trinh không tồi, mặc dù con đường anh đi hàng ngày có thể không giống nhau, nhưng anh đã thuộc lòng tất cả những con đường lân cận.

    Ví dụ, bên phải có một con hẻm nhỏ, nhưng bây giờ nó đã biến mất.

    Trên đường người qua kẻ lại hình như không có gì thay đổi, kỳ thật động tác có chút cứng ngắc, thoạt nhìn rất có thể đều biến thành xác sống rồi.

    Nhan Trinh không vui.

    Tại sao lại cản đường anh, anh phải về nấu cơm cho Trứng bé con nhà mình!

     Ghét.

Hết chương 27.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 27

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên