Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 28

Chương 28: Mẫu hồ ly (Phần 3)….

    Nhan Trinh khẽ chun mũi rồi bước thẳng một mạch về phía bên phải.

    Bên phải có một bức tường, nếu anh đi qua như thế chắc có lẽ sẽ va vào tường, và đầu anh chắc sẽ bị chảy máu.

    Thế nhưng dường như Nhan Trinh không quan tâm, cứ đi là đi, va phải bức tường rồi vẫn đi về phía trước, sau đó, bức tường biến mất, con đường phía trước là con đường dẫn đến Đại học Nam Hồ.

    Bình thường, những người đi trên con đường này rất nhiệt tình, hoàn cảnh xung quanh khá yên tĩnh, nhưng bây giờ nhìn vào nó, chỉ thấy con đường bình thản kia bỗng trở nên im lặng như chết, dường như có thứ gì đó ẩn giấu trong con hẻm bên trái, khiến cho người ta nhìn thôi đã thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.

    Tất nhiên là Nhan Trinh không sợ, anh trực tiếp giẫm lên.

    Đi được vài bước, anh nghe thấy tiếng khóc nhói tim của trẻ con phát ra từ một con hẻm nào đó, trong màn đêm yên tĩnh mà gặp chuyện này thì quá kỳ quái. Người bình thường sẽ nghĩ rằng, khi chuyện kỳ ​​lạ xảy ra, đột nhiên có một đứa trẻ khóc, đó chẳng phải là nói cho họ biết nơi đó có vấn đề sao, nếu có vấn đề thì đương nhiên phải chạy thật xa rồi.

    Tuy nhiên, Nhan Trinh lại là một ngoại lệ, sau khi nghe thấy tiếng khóc, anh liền đi theo hướng tiếng khóc mà tìm.

    Quả nhiên, vào sâu trong ngõ có một chiếc xe rác chất đầy rác, trên đỉnh núi rác đó có một đứa bé quần áo mỏng manh vừa quơ tay quơ chân vừa khóc.

    Nhan Trinh bước nhanh tới, trên môi mang theo nụ cười nhẹ, nếu như có người ngoài ở bên cạnh, nhất định sẽ cảm thấy anh có lòng tốt muốn cứu đứa nhỏ.

    Nhưng mà, có một chuyện không ai dự đoán được.

    Nhan Trinh khi đi đến bên xe rác, cũng không nghĩ đứa bé bị chết cóng đáng thương như thế nào, cũng không nghĩ cứu đứa bé, không nghĩ chăm sóc nó mấy ngày rồi tìm một gia đình tốt nhận nuôi. Anh chỉ đứng bên xe rác nhìn chằm chằm vào đứa bé, đứa bé cũng nhìn anh, khi đứa bé nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt to đen láy, anh lao ra, trực tiếp tóm lấy cổ đứa bé, giơ lên cao.

    Tiếng khóc của đứa bé đột nhiên im bặt.

    ——Đây là tình huống gì, không đúng ở chỗ nào? Tên đó không có chút cảm thông nào à?

    Đứa bé không cảm thấy cổ đau, nó định vùng ra bỏ chạy, nhưng sự thật chứng minh, cổ nó như bị kẹp sắt trói chặt, không kêu được tiếng nào, vùng vẫy cũng không được.

    Ngay sau đó, Nhan Trinh lắc lắc bàn tay đang siết cổ đứa bé, lắc qua lắc lại chừng bảy tám lần, yêu lực trên người đứa bé chợt lóe lên, biến thành một con hồ ly tám đuôi.

    Cũng không lớn, chỉ dài bằng cánh tay của anh, với tám cái đuôi lông tơ rũ xuống sau lưng, không có chút sức lực nào.

    Nhan Trinh cười lạnh: “Chỉ có tám cái đuôi mà cũng dám chặn ta? Đám hồ ly ở núi Thanh Khâu càng ngày càng không hiểu chuyện.”

    Con hồ ly nghe Nhan Trinh nói vậy thì dựng thẳng lông.

    Cái này, cái này, cái này, đây quái vật gì thế này!!!

    Con hồ ly không kịp nghĩ ngợi, chỉ cảm thấy cổ mình bị kẹp càng ngày càng mạnh, kinh hãi thất sắc, đôi mắt hồ ly đẫm nước liều mạng phát ra tín hiệu cầu xin tha thứ.

    Tiếng kêu khe khẽ của con hồ ly bị cưỡng ép thoát ra khỏi cổ họng, nhưng âm thanh nó phát ra không ngọt ngào như tiếng kêu bình thường, cuối cùng không có ai đến cứu nó, và cơ thể nó ngày càng yếu đi, như thể chẳng bao lâu nữa nó sẽ chết …

    Ảo ảnh xung quanh dần mờ đi.

    Hơi thở của con hồ ly dần dần ngừng lại…

    Đột nhiên, điện thoại reo.

    Giọng nói từ bên trong còn rất sốt ruột: “Còn chưa về?”

    Ngay khi ngón tay của Nhan Trinh vừa buông lỏng, con hồ ly “bụp” một cái liền ngã xuống, cơ thể gần như đã chết đến 90%, nếu sơ xuất một chút thì chắc chắn sẽ chết thật.

    Lúc này Nhan Trinh cũng không quan tâm đến nó nữa, chỉ nhẹ nhàng nói vào điện thoại:

    “Đừng giận.”

    “Trên đường tôi đã gặp một con sâu nhỏ. Nó có một bộ da rất đẹp. Tôi muốn lột ra để làm áo khoác cho em.”

    “A… Em không lạnh…”

    “Em ăn thịt hồ ly không? Tôi không biết mùi vị nó như thế nào, có lẽ là không ngon, nhưng nếu em muốn ăn thử, ta sẽ mang về cho em.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    “Ồ… Không ăn thì không ăn.”

    Trong khi hai người đang nói chuyện, con hồ ly lặng lẽ mở một mắt, huy động cái gọi là sức mạnh quái vật từng chút một trong cơ thể, chặt đứt ba cái đuôi để giải phóng ảo ảnh, sau đó sử dụng tốc độ nhanh nhất của mình —— “Xoẹt!”

    Cuối cùng, nhân lúc Nhan Trinh đang bận nói chuyện với Trứng bé con nhà mình, con hồ ly kia liều mạng bỏ chạy.

    Ở tiểu khu Cảnh Uyển, bên trong một biệt thự sang trọng.

    Người phụ nữ mặc áo choàng tắm và đôi môi đỏ rực loạng choạng bước vào phòng, ngã vật xuống ghế sofa với khuôn mặt tái nhợt.

    Mệt, mệt quá!

    Vốn tưởng là cơ hội thêm một bữa cơm, nhưng ả là dòng dõi danh giá của Cửu Vĩ Hồ, đã tu luyện được tám cái đuôi, sợ ăn nhiều người sẽ xảy ra chuyện sao? Không ngờ, thật sự xảy ra chuyện!

    Đến giờ phút này, tim Hỗ Băng Thanh vẫn còn đập như trống, toàn thân tràn đầy sợ hãi.

    Chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi là cô đã bị lột da xẻ thịt, làm thành áo, thành món thịt… Tỉnh Tiểu Nhu lại dám liều mạng tìm cho ả một người cường đại như vậy, suýt chút nữa thì chết thảm!

    Móng tay sắc bén của Hỗ Băng Thanh cắm vào da thịt, trong lòng tràn đầy không cam lòng.

    Ả phải mất ba cái đuôi mới có thể trốn thoát, thực lực trực tiếp từ cấp sáu giảm xuống cấp bốn, mặc dù cách cấp năm không xa, nhưng so với trước kém rất nhiều, từ đó về sau, ả ăn thịt người không chỉ có không tiện,  ngay cả sức hấp dẫn của ả cũng sẽ giảm đi rất nhiều, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp làm người của ả, thật là mất mát lớn!

    Càng làm cho ả bất an hơn đó chính là, tấm sắt ả đá kia rốt cuộc là thân phận gì, hôm nay ả chạy trốn, người đó có lại tới tìm ả gây phiền phức không?

    Hỗ Băng Thanh từ trong tủ lạnh lấy ra một ly rượu đỏ, đưa lên môi nhấp một ngụm lớn, cảm giác lành lạnh khiến đầu óc tỉnh táo, trong mắt sợ hãi mãi không thể phai nhạt.

    Không được, ả phải tính toán, cho dù tấm sắt cứng kia không truy tìm ả nữa, ả vẫn phải đề phòng tên Đặc Ban Xử chết tiệt đó —bọn họ luôn cho rằng ả là công dân tuân thủ pháp luật, và ả chưa từng ăn thịt người, cho dù ả có ăn ở gần bọn họ, bọn họ cũng sẽ không phát hiện, nhưng bây giờ, nếu ả còn dám quanh quẩn bên người bọn họ, sợ rằng vết máu trên người cũng không che giấu được.

    Hỗ Băng Thanh hô hấp chậm rãi, hấp thu ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, cố gắng hết sức khôi phục thương thế.

    Còn về thân phận con người, trước cứ… giả vờ ốm đã…

    Nhan Trinh về muộn, vừa vào cửa đã thấy bộ mặt khó chịu của Lận Dương Phong, anh cũng không ngại, cười nói: “Không trách tôi được nha, gặp phải con hồ ly tám đuôi ở trên đường, nó còn dùng tiếng khóc trẻ con dẫn dụ tôi đến đó.”

    Lận Dương Phong cau mày: “Anh đi qua?”

    Nhan Trinh đi thẳng vào bếp nấu cơm, nói: “Có đi qua.” Anh lại bĩu môi, “Nhưng sau đó cô ta chạy mất rồi, con hồ ly đó thật xảo trá.”

    Lận Dương Phong không nói gì nữa, trong đầu cậu xoay một vòng cũng không nghĩ ra con hồ ly nào, nhưng cậu cũng không quan tâm, bởi vì cậu chưa bao giờ để ý đến quái vật đăng ký trong Đặc Ban Xử, bình thường chỉ túm tụm lại trong phòng mà thôi….. Khi anh ra tay, mặc kệ là thứ gì cũng phải chết, cáo hay sói có cái gì khác biệt?

    Nhan Trinh nấu vội cơm nước, Lận Dương Phong quét tước như thường.

    Tắm rửa sạch sẽ trở về phòng, Nhan Trinh bắt đầu lục lọi lông thú trong bộ sưu tập của mình, anh nghĩ, mình định lấy áo choàng lông cáo cho Trứng bé con thì nhất định phải có, hồ ly chạy mất thì sao. Suy nghĩ kỹ lại thì, lông hồ ly tám đuôi cũng bình thường, anh nên tìm con có chín đuôi trước kia lấy bộ lông đó, bộ lông đó mới tốt hơn. . .

    Còn Lận Dương Phong nằm trên giường thì nhận được cuộc gọi báo cáo tổng kết của Phương Chấn Bang, nghe xong cũng không thèm phát biểu ý kiến ​​— dù sao cũng không để ý mấy chuyện này, đến khi Phương Chấn Bang nói xong, dừng một chút, cậu mở miệng nói: “Có phải Đặc Ban Xử có hồ ly tám đuôi đăng ký không?”

    Phương Chấn Bang bên kia đầu đầy hắc tuyến, tu thành hình người nên ăn nói như hồ ly tám đuôi, nghe không ổn, nhưng hắn đương nhiên sẽ không tranh cãi với Lận Dương Phong về phương diện này, vậy nên đã trực tiếp trả lời: “Có một con… một nữ hồ ly như vậy, cô ấy có địa vị cao như một con người, cô ấy là một nữ diễn viên vàng trong làng giải trí, rất nhiều bộ phim của cô ấy đóng đều là kinh điển, là diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt nhất trong các nữ diễn viên hiện nay”

    “Ngài cũng biết đó, hồ ly có thể mọc ra tám đuôi nhất định phải có dòng máu của Cửu Vĩ Hồ, con này cũng vậy, cô ta lấy tài năng chủng tộc này mà sống, nước ta lớn như vậy, chỉ cần nhà nào có TV thì hầu như mọi người đều biết cô ấy.”

    “Vị này có tiếng tốt trong làng giải trí, ở chỗ chúng ta cũng không có thành tích xấu gì nên có lúc đối phương cần hỗ trợ, chúng ta cũng sẽ thỉnh thoảng giúp đỡ. Dù sao thì ngài cũng biết, Bát Vĩ Hồ này gần như là cấp sáu, thay vì để cô ta lung tung, tốt hơn là nên lan tỏa sức hút của cô ta trong giới giải trí…”

    Lận Dương Phong đang nghe Phương Chấn Bang huyên thuyên đến đây, cậu nghe hắn huyên thuyên một hồi thì sốt ruột cắt ngang: “Chuyện này tôi không cần nghe, chỉ biết là có một con hồ ly như vậy, các người chỉ cần để mắt đến cô ta, đó không phải thứ tốt lành gì.”

    Sau khi nói xong thì cúp máy.

    Phương Chấn Bang sửng sốt một giây mới kịp phản ứng, lẩm bẩm nói: “Hỗ ảnh hậu không phải là thứ tốt lành gì sao? Cô ta đã làm cái gì mà Đặc Ban Xử chúng ta không phát hiện à?”

    Tuy đầy mâu thuẫn nhưng Phương Chấn Bang cũng hiểu Đội trưởng Lận sẽ không nói chuyện không có mục đích như vậy, thế nên cũng quyết định điều động người theo dõi Hỗ Băng Thanh từ xa.

    Bây giờ linh khí đang dần dần khôi phục, ngay cả thượng cổ Chiêu Diêu sơn cũng đã tái xuất, cũng không biết thiên hạ sau này sẽ như thế nào… Trong Đặc Ban Xử, cao thủ không ngừng đột phá, nếu như Hỗ Băng Thanh thật sự không để ý đến sự khoan dung của Đặc Ban Xử mà làm những chuyện bọn họ không thể nhịn được, vậy thì…

Hết chương 28.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 28

Ngày đăng: 30 Tháng sáu, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên