Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 29

 Chương 29: Tại sao lại ăn thịt thỏ?!

    Trong căn phòng tối om, cô gái nhỏ nhắn đang nằm trên sô pha, căng thẳng bấm số điện thoại trên di động.

    Mười giây sau, điện thoại được kết nối.

    Giọng cô gái hơi cứng lại vì hồi hộp: “Xin chào, Dịch Thần phải không? Tôi là Tiểu Như. Tôi nhớ hôm nay anh sẽ gia nhập đoàn làm phim. Tôi muốn biết khi nào thì anh về. Tôi sẽ đến đón anh.”

    Giọng nói bên kia ngừng lại, có thể nghe ra được hắn đang cố gắng ôn hòa nói chuyện, nhưng trong lời nói lại không thể che giấu được sự mệt mỏi: “Đừng đón tôi.” Hắn thở dài, “Nhân vật này đã bị đổi rồi.”

    Cô gái giật mình, đôi mắt đỏ hoe mở to: “Cái gì? Sao lại đổi hả? Không thể nào, một nhân vật đã thương lượng kỹ càng như vậy sao có thể dễ dàng đổi như thế?”

    Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói bất lực: “Trợ lý đạo diễn gọi điện thoại nói có người tiến cử người thích hợp hơn cho vai diễn, anh ấy xin lỗi tôi. Hơn nữa, gần đây tâm trạng của tôi thực sự không tốt, cho nên … Tôi nghĩ cũng đúng, thay vì quay phim trong tình trạng như vậy, tốt hơn là nên đợi một bộ phim khác phù hợp hơn.

    Cô gái vội vàng lắc đầu: “Này, cái này không đúng, Dịch Thần…”

    Bên kia ngắt lời cô: “Được rồi, không cần phải nói nữa, trước đây em đã vất vả vì tôi rồi, gần đây em cứ nghỉ ngơi đi, tôi cũng sẽ suy nghĩ một chút.”

    Cô gái trong lòng “thót” một cái, lo lắng nói: “Dịch Thần, anh hãy tin em, em thật sự không có ác ý——”

    Bên kia lại ngắt lời: “Tôi biết.” Anh dừng một chút, “Lúc quay về tôi nghĩ kỹ rồi, em thật sự đối với tôi không có ác ý gì, chỉ là tôi cần một chút thời gian để tiếp nhận mà thôi. Đừng làm khó tôi, để tôi suy nghĩ một chút, được không?”

    Cô gái muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn trở về, ngập ngừng mấy lần mới nói: “…ừm.” Cô nức nở trong nước mắt, “Dịch Thần, anh phải tin em, thật đấy, anh phải tin em, em sẽ không bao giờ làm hại anh…”

    Bên kia lại thở dài rồi cúp máy.

    Lưu Dịch Thần cúp điện thoại, ngửa đầu ra sau che mặt mình.

    Đã nhiều ngày nay anh luôn gặp ác mộng, phần lớn những cơn ác mộng đó đều xác định là bóng man tâm lý của anh, phóng đại nó vô hạn, tạo thành nỗi kinh hoàng khiến anh không thể chịu nổi, từ sau khi anh biết cô trợ lý nhỏ đã ở bên anh mấy năm là một con thỏ tinh, từ khi anh còn là một ngôi sao mười tám tuyến tới bây giờ, cô ấy vẫn kiên trì ở bên cạnh, từ khi biết sự thật, cơn ác mộng của anh đột nhiên thay đổi —— Trong cơn ác mộng đó, một lần khi trợ lý nhỏ đang chuẩn bị một chiếc hộp cho anh, anh từ phía sau hỏi một câu, trợ lý nhỏ quay lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đột nhiên biến thành một cái đầu thỏ khổng lồ, miệng mở to thật to muốn cắn anh! Sau cơn đau dữ dội, đầu anh bị cắn đứt, và anh đã chết một cách hết sức thê thảm.

    Anh cứ mơ như vậy trong nhiều ngày liên tiếp.

    Tỉnh lại sau cơn ác mộng, Lưu Dịch Thần đã dựa vào lý trí có thể phân tích, trợ lý nhỏ không có ác ý gì với mình, nhưng về mặt tình cảm, từ sự sợ hãi do cơn ác mộng mang lại, anh không thể không lay chuyển, không thể thuyết phục bản thân buông bỏ được, anh không thể gọi cô trợ lý của mình trở lại ngay được.

    Vì vậy, Lưu Dịch Thần chỉ có thể chờ đợi, cho đến khi anh không còn gặp ác mộng nữa, hoặc là đợi anh thích ứng với cơn ác mộng này, để anh không vì ác mộng mà sợ cô trợ lý nhỏ của mình nữa.

    Có đôi khi, Lưu Dịch Thần không tránh khỏi cảm thấy trợ lý nhỏ lúc đầu không muốn nói cho anh biết thân phận thật thỏ tinh của mình, chắc là sợ anh không tiếp nhận được, nhưng sau khi quen nhau, hai người làm bạn mấy năm trời, sao tiểu trợ lý vẫn không nói cho anh biết, điều này chắc chắn chứng tỏ Tỉnh Tiểu Nhu không đủ tin tưởng anh.

    Tín nhiệm vẫn không đủ.

    Lưu Dịch Thần rất tin tưởng trợ lý nhỏ, thậm chí anh còn nghĩ nếu như trợ lý nhỏ không dùng phương thức kỳ quái như vậy để cho anh biết thân phận của mình mà tìm cơ hội nói chuyện vui vẻ với anh, anh sẽ vẫn tiếp nhận thân phận của cô khi cô vẫn duy trì hình dáng “con người”, chỉ là….. Bây giờ anh nhớ lại cảm giác kinh ngạc lúc ban đầu kia, thật sự là không thoải mái.

    Nhắm mắt lại, Lưu Dịch Thần nặng nề thở ra một hơi.

    Sau đó, anh nhận được một cuộc gọi khác từ một nguồn nhân mạch khác mà anh vất vả tạo được, người này có thể kể cho anh nghe vài tin tức, trước đó anh đã liên lạc với bên kia, chỉ để biết lý do tại sao anh bị thay vai diễn đó – anh đã vùng vẫy mấy năm, lần này kịch bản rất tốt, nếu anh không bỏ lỡ nó, chắc chắn sẽ có thể bạo.

    “Ừm, Lục tử, anh biết ai đẩy rớt vai diễn đó của tôi không?”

    “Thần Tử, lần này cậu to chuyện rồi.”

     “Chuyện gì đã xảy ra?”

    “Tôi còn muốn biết vì sao cậu lại đắc tội với Hỗ ảnh hậu đây? Cô ta đích thân liên lạc với đạo diễn, thu nạp một diễn viên hạng nhất có kỹ năng diễn xuất tốt từ hãng phim của cô ta vào đoàn phim, thay cho cậu. Diễn xuất của cậu thật sự rất tốt, nhưng sao nam hạng A kia cũng không tệ, còn là nhân vật lưu lượng, nói là lấy cát-xê thấp hơn để đóng vai đó, cậu nói đã như vậy rồi thì đạo diễn nên chọn cậu hay cậu ta…..”

    Đối với những lời sau, Lưu Dịch Thần đầu óc ong ong, nghe không rõ nữa.

    Hỗ ảnh hậu anh không quen biết, cũng chưa từng gặp mặt, cô làm sao có thể thân thiết với anh, nhất định muốn tước bỏ vai diễn của anh? Không, anh nhất định phải tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì, nếu không sẽ đắc tội với Hỗ ảnh hậu ở, sau này anh đi trên con đường này vốn đã khó nay lại càng khó hơn.

    Lưu Dịch Thần không để ý chuyện khác, lập tức đi thanh lý tài sản, chuẩn bị hỏi thăm sở thích của Hỗ ảnh hậu, sau đó tìm thời gian đến xin lỗi.

    Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua…

    Lưu Dịch Thần cũng không liên lạc với Tỉnh Tiểu Nhu, Tỉnh Tiểu Nhu rối rắm buồn bực, cuối cùng đành phải ra ngoài hỏi thăm tin tức của Lưu Dịch Thần, sau khi hỏi ra mới biết Lưu Dịch Thần gần đây hình như đắc tội với ai đó. Vì vậy, vai diễn đã bị loại bỏ, về phần xúc phạm ai, cô thực sự không thể tìm ra trong một thời gian ngắn được.

    Tỉnh Tiểu Nhu chần chừ mãi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Hỗ Băng Thanh, nếu có thể cô muốn nhờ Hỗ Băng Thanh giúp cô giải quyết chuyện Lưu Dịch Thần đắc tội với người ta —— Dù sao thì Hỗ Băng Thanh cũng là diễn viên, đối với bọn họ thì đó là chuyện rất khó, đối với Hỗ Băng Thanh mà nói, chỉ là nhấc một ngón tay.

    Nghĩ đến đây, cô bấm số: “Hỗ tỷ tỷ, là em, Tiểu Như.”

    Giọng nói bên kia vẫn quyến rũ như cũ: “Thì ra là Thỏ Thỏ à, gọi điện giục tôi đi tìm ông chủ cửa hàng đã bắt nạt cô à?”

    Tỉnh Tiểu Nhu cười khan, thấp giọng hỏi: “Vậy Hỗ tỷ tỷ đã đi chưa?”

    Giọng cô ta quyến rũ nói: “Vẫn chưa, dạo này bận quay phim, phải quay xong trước đã”.

    Tỉnh Tiểu Nhu hạ giọng: “Ồ. . .”

    Giọng nói quyến rũ uể oải cười: “Sao, vội lắm hả? Được, tối nay tôi sẽ đi, cô lại đây anh dẫn tôi đi.”

    Tỉnh Tiểu Nhu do dự một chút: “Nhưng mà, ông chủ cửa hàng trưởng lợi hại thật sự, e rằng em đi sẽ kéo chân chị.”

    Thanh âm quyến rũ nhẹ nhàng nói: “Sợ cái gì? Trốn xa một chút là được mà, cũng để cho cô ngươi yên tâm.”

    Tỉnh Tiểu Nhu nghĩ nghĩ, thật động tâm.

    Cô vẫn nhớ như in nỗi sợ hãi khi bị cho lên thớt, lúc đó cô thật sự cho rằng mình sẽ chết đi và trở thành món ăn, chuyện đó nhất định sẽ trở thành bóng ma của cô, nhưng nếu cô có thể đi theo Hỗ Băng Thanh, tận mắt nhìn thấy ông chủ Nhan bị Hỗ Băng Thanh ăn thịt, từ đó nút thắt trong lòng cô cũng sẽ được cởi bỏ.

     Hơn nữa…

    Cô cũng có thể nhờ Hỗ Băng Thanh giúp Lưu Dịch Thần khi Hỗ Băng Thanh no nê, tâm trạng vui vẻ.

    Về phần Hỗ Băng Thành, chẳng lẽ đánh không được ông chủ Nhan kia?

    Cô trốn xa một chút, hẳn là có thể chạy trốn, nếu lúc ấy ngay cả Hỗ Băng Thành cũng đánh không lại ông chủ Nhan, bị ông chủ Nhan bắt được, vậy cô có thể chạy, vậy cho nên cô đã vượt ra ngoài nội tâm yêu ma của mình —— dù sao, ngay cả một tiểu yêu tinh như cô cũng biết trời cao đất dày, kẻ mạnh hơn cô rất nhiều, cũng sẽ không trở thành chướng ngại cô không thể vượt qua được.

    Tỉnh Tiểu Nhu không chần chừ nữa, mặc một bộ quần áo chỉnh tề, lập tức đi về phía nhà của Hỗ Băng Thanh.

    Cô sử dụng yêu thuật nên rất nhanh đã đến nơi chỉ trong vòng vài phút, một đường thẳng bước vào trong biệt thự.

    Vì thân thiết với sư tỷ Hỗ Băng Thanh, Tỉnh Tiểu Nhu cũng có quyền ra vào biệt thự, nên cô rút thẻ ra vào biệt thự hết sức dễ dàng.

    Còn Hỗ Băng Thanh thì đang ngồi trong phòng khách lầu một, cô mặc bộ đồ ngủ dựa vào sô pha, vẻ mặt lười biếng, trên tay cầm ly rượu đỏ khẽ lắc, nhấp một ngụ, cử chỉ mê người thật không thể diễn tả bằng lời được.

    Tỉnh Tiểu Nhu thầm thở dài trong lòng, quả nhiên là hồ ly tinh, từ đầu tóc đến chân không chỗ nào không đẹp, tư thế nào cũng quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt.

    Nghĩ như vậy, cô lễ phép tiến lên, hơi hơi khom người nói: “Hỗ tỷ, em tới rồi.”

    Hỗ Băng Thanh ngẩng đầu nhìn cô, nháy mắt như tơ, nhẹ nhàng khoát tay: “Lại đây.”

    Tỉnh Tiểu Nhu thận trọng bước tới, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn cách cô ta không xa.

    Hỗ Băng Thanh cười duyên: “Em tới là được.”

    Tỉnh Tiểu Nhu hơi kinh ngạc, không hiểu lắm ý tứ của cô ta.

    Hỗ Băng Thanh giả vờ thở dài: “Đúng rồi, em giới thiệu cho tôi món huyết thực tốt như vậy mà, tôi cũng nghĩ biện pháp báo đáp em.”

    Tỉnh Tiểu Nhu sửng sốt: “Hả?”

    Nụ cười trên mặt Hỗ Băng Thanh nhạt đi: “Tôi nhờ người đóng vai Lưu Dịch Thần mà cậu ta yêu thích, em có vui không?”

    Tỉnh Tiểu Nhu dù sao cũng là yêu quái, lúc này đồng tử đột nhiên co rụt lại, không thể tin được những gì mình nghe được.

    “Hỗ tỷ, Hỗ Băng Thanh, là cô sao? Là cô bắt nạt Dịch Thần sao? Cô nói cám ơn…”

    Hỗ Băng Thanh mặc kệ cô đang nói gì, lúc này mới cắt đứt lời cô, tiếp tục nói: “Bây giờ tôi cũng cảm tạ cô, cô xem, tôi bị thương nặng như vậy, cô tới thật đúng lúc…” Mỹ nhân xinh đẹp quay đầu lại, biến đầu mình thành một cái đầu hồ ly khổng lồ, há cái miệng thật to, bất thình lình cắn Tỉnh Tiểu Nhu!

    Tỉnh Tiểu Nhu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó cổ họng đau nhói, sau đó cái gì cũng không biết.

    Ý thức cuối cùng trong đầu cô hiện lên khuôn mặt tuấn tú ấm áp như ánh mặt trời, chính là Lưu Dịch Thần mà cô đã ở bên suốt thời gian qua, thực ra trong lòng cô rất ngưỡng mộ anh… Cô rất hối hận, tại sao cô lại tìm Hỗ Băng Thanh, tại sao cô phải vì một phút nóng giận mà gây sự với ông chủ Nhan kia, cô càng hối hận hơn khi nghĩ tại sao không thú nhận thân phận với Dịch Thần sớm hơn, để cuối cùng cô không thể nhìn thấy Dịch Thần lần cuối trước khi ra đi, để ấn tượng cuối cùng bản thân mình lưu lại cho Dịch Thần là…. là một kẻ dối trá.

    Tiếng nhai nuốt vang vọng trong phòng, nghe thật rùng rợn.

    Một phút sau, đầu hồ ly của Hỗ Băng Thanh lại biến thành mỹ nhân kiều diễm, cô nhẹ nhàng lấy khăn lau lau khóe miệng, nói cho xong lời vừa rồi: “Vừa lúc… chữa vết thương cho tôi.”

    Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Nhan Trinh đang ngồi trong quán đọc sách uống trà, vẫn thoải mái như ngày nào.

    Đột nhiên, tiếng bước chân vội vã truyền đến, ngay sau đó, một thanh niên tuấn mỹ với đôi mắt đen láy lao tới, anh hít mấy hơi mới chạm tới chiếc bàn gỗ chạm trổ: “Ông, ông chủ, anh có thấy Tiểu Nhu không???” Anh vội vàng nói thêm: “Đúng rồi, đó là con thỏ tinh tôi mua của anh đó.”

Hết chương 29.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 29

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên