Chương 03: Phụ nữ loài người.
Trên weibo có người dùng ngàn vạn tiền giấy xếp thành ngọn núi nhỏ khoe giàu thì tính là gì. Kim Sơn có khoe được không, cả ngọn núi nhỏ sáng loáng!
Đó là mị lực của vàng, khiến cho người ta phát rồ!
Không nói đến những người khác, Chu Ích Dân từng có một cuộc đời nghèo khó, lúc đó ông cũng mơ tưởng đến một tòa Kim Sơn xuất hiện trước mặt mình – mơ mộng như vậy cũng không phạm quy, phải không? Nhung khi một tòa kim sơn thật sự xuất hiện trước mặt ông, dù chỉ là một cái nhỏ xíu cũng khiến toàn thân ông run rẩy.
Giấc mơ ban ngày này đã trở thành hiện thực …
Nhưng ngay lúc Chu Ích Dân đang mê thì chợt nhận ra Kim Sơn không phải của mình, dù chói mắt đến đâu thì cũng không phải của mình, vậy ông run rẩy cái quái gì? Cuối cùng cả kinh, vội vàng ngăn lại: “Đừng, đừng, đừng Nhan đại sư! Đừng lấy ra nữa! Dừng tay! Dừng tay!”
Nhan Trinh sờ sờ trong tay áo, nghiêng đầu nhìn gã hỏi: “Đủ chưa?”
Chu Ích Dân nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Đủ, đủ rồi. Chắc chắn rồi.”
Ông nhanh chóng tính toán trong đầu, những viên gạch vàng này tuy nhỏ cỡ lòng bàn tay, nhưng cũng khá dày, một viên phải nặng hai cân, giá vàng trên thị trường hiện tại là 3670 tệ một lượng, đống này là ít nhất mấy trăm khối, giá thị trường bảo đảm vượt qua trăm triệu, có trong tay mấy trăm triệu viên gạch vàng, chỉ cần không đầu tư hạng mục gì lớn, như thế này là đủ rồi đúng không?
Nhan Trinh vẫn tin tưởng vào con người trước mặt nên nói rõ mục đích của mình: “Tôi muốn mua một căn nhà”.
Chu Ích Dân đột nhiên cảm thấy có chút áp lực.
Nhà, nhà? Nhà bình thường là quá đủ rồi, nhưng Nhan đại sư là người như thế nào, căn nhà mình ở cũng không lừa được người ta đúng không? Nhất định phải giới thiệu loại biệt thự cao cấp đó. Còn hơn 100 triệu không thể nói là đủ, nếu biết sớm hơn ông đã không hét lên ngăn cản, sàn tầng này chịu không nổi, xây tầng khác chẳng lẽ không đủ cho Kim Sơn ở nơi khác?
“Ngài muốn loại nhà nào?” Chu Ích Dân ho nhẹ một tiếng, giả vờ chuyên nghiệp hỏi: “Ví dụ như ngài muốn kích thước như thế nào, phong cách như thế nào, muốn ở chỗ nào, yêu cầu môi trường ra sao?”
Nhan Trinh nghe vậy, cảm thấy người này khá đáng tin trong công việc, vậy nên đã thành thật trả lời: “Tôi muốn một cửa hàng quay mặt ra đường, phía sau có sân, có chỗ ở, cửa hàng thì không cần phải quá lớn, nhưng sân không thể quá nhỏ. Mấy thứ khác sao cũng được.”
Chu Ích Dân tổng kết, việc này có thể làm được, ông vô cùng yên tâm, lập tức nói: “Không sao, Nhan đại sư, ngài cứ yên tâm ở trong nhà, hai ngày nữa tôi sẽ tìm người cấp chứng minh thư cho ngài, sau đó tôi sẽ chạy đi tìm cửa hàng cho ngài. Đừng lo lắng, tôi sẽ hoàn thành nó nhanh nhất có thể.”
Nhan Trinh chỉ cười: “Cám ơn.”
Chu Ích Dân đắc ý: “Không cần cám ơn, tôi đi ra ngoài tìm người, trước đem kim sơn của ngài giao cho tôi đi.”
Kim Sơn xuất hiện càng huy động nhiệt tình của Chu Ích Dân, viên gạch vàng có thể giật ra khỏi tay áo càng chứng tỏ sự chân chính của vị cao thủ này, muốn ôm được cái đùi này thì nhất định phải cho sư phụ thấy được khả năng của mình!
Chu Ích Dân dứt khoát từ biệt Nhan Trinh, đi thẳng ra khỏi cửa, đang đi trên đường chợt nhớ tới khả năng chăm sóc bản thân của ông chủ không được tốt, nghĩ nghĩ liền bấm điện thoại: “Ừ, là tao, chú của mày.”
“Nhóc con, mày mau tới đây, mấy ngày nay giúp tao chiêu đãi một vị sư phụ. Đúng, một vị sư phụ rất lợi hại, mày đừng có không tin, cậu mày nợ sư phụ một mạng đó…”
“Đúng đúng đúng, không xui xẻo thì có thể nói là cao thủ sao?”
“Phải hầu hạ thật chu đáo hết mình đó, mày không thể kéo chân chú mày được, có hiểu không? Nói dối? Không, không cần phải lừa người ta, người ta chỉ cần tùy tiện nhổ bất kỳ sợi lông nào trên người cũng to hơn thắt lưng của chú mày đó. Chờ mày đến nhà chú thì sẽ hiểu, đến lúc đó mày đừng có bị dọa cho nhảy dựng lên.”
“Nhớ kỹ, phải lễ phép với người ta, tác phong của ngài ấy rất cổ hủ, không được lộn xộn làm cho người ta khó chịu, hiểu chưa?”
Ông vừa đi vừa nói, âm thanh dũng dần dần phiêu đến nơi xa.
Ngồi ở trên sô pha, lỗ tai Nhan Trinh khẽ run, có chút tò mò, nam nhân muốn tìm nữ nhân đến phục vụ anh à? Anh có chút rối rắm, nữ nhân có thể lên núi đều hung dữ, nếu là…… Nhưng con người vẫn rất thích vàng, cũng tốt, vàng thì anh không thiếu.
Nhan Trinh nghĩ vậy, bất giác xoay người, bước ra một bước.
“Rắc.”
Từ lòng bàn chân bắt đầu, vô số vết nứt giống như mạng nhện lan ra tứ phía, cát sỏi bay tứ tung, lúc sắp rơi xuống đầu anh, tất cả cát sỏi đều bị một lực lượng vô hình đánh bay ra ngoài. Thậm chí nó còn không rơi vào anh một chút nào.
Vẻ mặt Nhan Trinh cứng đờ, lại một lần nữa…
Một cỗ lực lượng từ lòng bàn chân tản ra, triệt tiêu hết vết nứt trên mặt đất lẫn trong nhà còn chưa lộ ra.
Nhan Trinh khẽ thở ra một hơi, cẩn thận nhích người đến bên sofa, ngồi xuống càng cẩn thận hơn, cầm điều khiển lên, mở TV lên.
Nó quá giòn, thực sự rất bực bội.
Trong TV——
Một cô gái đang nắm tay một nam thanh niên cao ráo đẹp trai, vui vẻ đi mua sắm, hai người đang trò chuyện thân mật.
“Tề ca, anh có biết Tran Bảo lâu vừa mới ra mẫu trang sức mới không, rất đẹp! Sắp tới sinh nhật của em rồi, anh có thể mua cho em một bộ không? Ba mẹ nói trước đây mua nhiều quá gì không cho em mua nó nữa!”
“Thật sà, anh không tin chú thím sẽ không mua cho em.”
“Tin em đi! Là thật, là thật đó, anh mua cho em đi…”
“Được rồi, không có lần sau nhé.”
Nhan Trinh chăm chú nhìn TV rồi nghiêm túc học theo.
“Anh biết đấy, đồ trang sức, đó là sinh nhật của em …”
“Mua nó cho em!”
“… Em? Thật à?”
“Không có lần sau nha.”
Cái TV này rất tốt, khi anh mới ra ngoài, anh đã xem một chương trình trong một cửa hàng, anh đã học được rất nhiều điều từ nó, và bây giờ cuối cùng anh cũng đã tìm lại được, anh muốn tiếp tục học hỏi.
Anh không cổ hủ như vậy, thế giới loài người đang thay đổi từng ngày, anh phải bắt kịp và hòa nhập vào mới được.
Hai giờ sau, Chu Ích Dân gọi điện thoại sai cháu gái chạy việc vặt cho Nhan đại sư giúp mình, Nhan Trinh không chút nghi ngờ đồng ý.
Có tiếng gõ cửa, anh ra mở.
Ngay lập tức, một giọng nói tràn đầy sức sống của một cô gái trẻ vang lên. Giọng nói tràn đầy năng lượng lớn đến mức khiến người ta tê cả da đầu.
“Xin chào Nhan đại sư! Tôi tên là Lưu Tiêu Tư, mấy ngày tới sẽ là trợ thủ đắc lực của ngài, xin ngài chỉ dạy nhiều hơn! Chắc chắn tôi sẽ làm hết sức mình để phục vụ ngài!”
Đầu óc Nhan Trinh ong ong, có chút bối rối: “Hả? Ồ, vào đi.”
Lưu Tiêu Tư lập tức đứng thẳng dậy, nhìn rõ mặt Nhan Trinh, khuôn mặt tròn trịa của cô phút chốc đỏ bừng.
Siêu, siêu đẹp!!
Nhan Trinh nắm chặt tay nhìn Lưu Tiêu Tư, chớp chớp mắt — nữ nhân loại này xem ra cũng không hung dữ, nhưng có chút kỳ quái?
Vì vậy, anh quay người và đi vào.
Lưu Tiêu Tư nhanh chóng lấy lại tỉnh táo cũng làm theo.
Vừa vào cửa, con ngươi của cô không dời được, nhìn chằm chằm đống vàng chất đống bên hông phòng khách.
Phóng đại còn hơn phản ứng của chú cô—
“Kim, Kim Sơn?! ! !” Thanh âm cao hơn một quãng tám.
Nhan Trinh run run sờ tai.
… Nữ nhân của nhân loại, thật sự là khó lường.
“Đại thần nhìn xem, màn hình phim ở đây so với TV ở nhà lớn gấp mấy chục lần, rõ ràng lắm, sắp có vé rồi, anh có thể xem phim phiêu lưu, phim tình yêu, phim huyền huyễn, chương trình tạp kỹ gì cũng có, ngài muốn coi gì cứ nói em đặt vé!”
“Đây là sở thú, vườn thú là lớn nhất thành phố B chúng ta, có đủ loại quý hiếm chủng loại, không bằng đi vào nhìn một chút?”
“Công viên giải trí vui lắm! Ai nói chỉ có con nít mới vào được chứ, anh xem, dạo này đàn ông con gái nhiều lắm, ai chả có nét ngây thơ trẻ con đúng không???”
“Nơi này ngài nhất định không được bỏ qua, rất ngon! Tổ tiên người ta là ngự trù đó! Không đi ngài sẽ hối hận…”
Lưu Tiêu Tư là một trợ lý sinh hoạt rất tốt, về cơ bản cô không có khuyết điểm nào khác ngoại trừ giọng nói to, dưới sự dẫn dắt của cô, Nhan Trinh ăn chơi ở rất nhiều nơi trong thành phố B, cũng ăn chơi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Nhan Trinh cảm thấy thế giới bây giờ thú vị hơn trước rất nhiều, sau đó yêu thích đủ thứ mới lạ, yêu thích nhất là phim màn ảnh rộng, ngày nào cũng xem ít nhất một bộ phim.
Trong khoảng thời gian này, Chu Ích Dân cũng rất đắc lực, mấy ngày liền hoàn thành một loạt giấy tờ tùy thân giao cho Nhan Trinh, gọi điện thoại báo cho Nhan Trinh biết đã tìm được nhà.
Nhận được điện thoại, Nhan Trinh vừa mới đi ra khỏi rạp chiếu phim, Lưu Tiêu Tư đã theo sát Nhan Trinh, cô biết chuỗi ngày làm trợ lý cho mỹ nam của mình sắp hết, liền hỏi: “Sư phụ, tại sao lại như vậy? Thích xem phim ngôn tình đến vậy sao?” Trong khoảng thời gian này Nhan Trinh toàn xem phim thần tượng, khiến cô rất tò mò.
Nhan Trinh sốt sắng nói: “Tôi đang học.”
Lưu Tiêu Tư trong lòng “thót” một cái, thầm nghĩ, chẳng lẽ Nhan đại sư có người yêu, đang tìm kinh nghiệm sao? Lập tức lo lắng hỏi: “Sư phụ đang học cái gì?”
Nhan Trinh đáp: “Học nói.”
Lưu Tiêu Tư càng hồi hộp, học nói? Nói lời ngon tiếng ngọt à?
Nhan Trinh và Lưu Tiêu Tư ở chung một thời gian, phát hiện nữ nhân này cùng trong ấn tượng của anh khác với nữ nhân ngày xưa anh biết, phục vụ chu đáo, cẩn thận, cảm thấy cũng không có gì không thể nói, vậy nên đã nhỏ giọng trả lời: “Tôi phải học cách dỗ bảo bối của mình.”
Quả nhiên, Rốt cuộc thì cái dạng người gì mới được Nhan đại sư xem là bảo bối thế không biết, Lưu Tiêu Tư đau lòng.
Thế nhưng Nhan Trinh lại thở dài, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ đau buồn và phẫn nộ: “Tôi vừa tỉnh lại thì bảo bối đã biến mất! Chắc chắn là bị người ta bắt đi rồi! Tôi tính ra, nó ở hướng này, đều là do tôi ngủ say nên không biết có người bắt nó đi, nhất định là nó rất hận ta, là tôi không bảo vệ nó tốt! Tôi phải học nói cho giỏi để dỗ nó, nếu nó không tha lỗi cho tôi, tôi sẽ…”
Chiếc khăn tay nhỏ trong tay Lưu Tiêu Tư sắp nát rồi, xong rồi, Nhan đại sư nhất định là bị lừa rồi, bắt cái gì chứ? Người nọ nhất định là lén chạy đi! Thật là đang có phúc mà không biết hưởng!
Lúc này Nhan Trinh mới nói hết câu cuối cùng: “Tôi sẽ nhốt nó lại.”
Tâm trạng buồn bực của Lưu Tiêu Tư sững lại trong giây lát, kinh hãi nhìn Nhan Trinh — “Hả?”
Có chuyện gì sao? Có gì không đúng à?
Nhan Trinh khẽ cười, đưa một miếng ngọc bội nhiều màu sắc cho Lưu Tiêu Tư.
Lưu Tiêu Tư lúng ta lúng túng, cô còn chưa kịp phản ứng.
Nhan Trinh: “Hãy đeo nó bên người, khoảng thời gian này cô đã vất vả rồi, tôi lấy cái này làm phần thưởng cho cô.”
Lưu Tiêu Tư cứng ngắc vươn tay: “…Ôi, ngài thật tốt.”
Sau đó, chủ đề được thay đổi?
Cô không dám hỏi thêm câu nào nữa.
Lúc này trời đã sáng, Nhan đại sư đứng đó sảng khoái như gió, vẫn đẹp như vậy.
Nhưng…
Lưu Tiêu Tư cảm thấy kỳ lạ khi một bóng đen dày đặc đột nhiên bao phủ lấy người đẹp như tiên tử này…
Thật đáng sợ.
Hết chương 3.