Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 30

Chương 30: Hỗ ảnh hậu……

    Nhan Trinh cụp mi: “Không có.”

    Con thỏ nhỏ kia bán đi liền bán đi, trừ phi hắn tới bắt lỗi, nếu không sẽ không bắt lại.

    Thanh niên tuấn tú tên Lưu Dịch Thần rũ vai, lấy tay che mặt: “Tiểu Nhu đi rồi.” Lúc này trong lòng anh cảm thấy khó chịu, “Vừa rồi vì Tiểu Nhu lừa dối tôi, tôi chỉ bảo cô ấy để tôi làm quen dần, tạm thời để cô ấy không đến tìm tôi, ban đầu tôi không ghét cô ấy, nhưng tôi hơi luẩn quẩn trong lòng một chút … Hai ngày trước, tôi thức dậy và tìm kịch bản, mới biết tiểu Nhu mấy ngày nay cũng bôn ba vì tôi, ba bốn ngày rồi không có tin tức gì của cô ấy, tôi đến nhà cô ấy tìm cũng không thấy cô ấy ở đâu, tôi đã gọi cho cô ấy, nhưng điện thoại không kết nối được… Tôi thực sự không có biện pháp nào, đành phải đến đây hỏi thăm, tôi cũng biết rằng có thể cô ấy không có ở đây, nhưng…”

    Nhưng khi anh thật sự tới hỏi, lại xác định ông chủ thật sự không biết, hắn cảm thấy đúng là như mình đã đoán trước, nhưng trong lòng lại nơm nớp lo sợ.

    Lưu Dịch Thần trông đáng thương, nhưng Nhan Trinh không có nhiều tình cảm với người khác ngoại trừ Trứng bé con nhà mình, nhìn thấy cậu ta như vậy, anh nghĩ nghĩ, thôi kệ người ta đi.

    Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Lưu Dịch Thần lau mặt, cảm thấy mệt mỏi.

    “Ông chủ, nếu như Tiểu Nhu lại tới, xin hãy nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ bỏ tiền mua về.”

    Cái này không thành vấn đề, Nhan Trinh gật đầu: “Được.”

    Lưu Dịch Thần thở phào nhẹ nhõm, đi tìm hiểu những nơi khác.

    Thỏ tinh thì thỏ tinh đi, dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn coi cô là bạn tốt… So với việc đối phương là một con thỏ, anh hy vọng cô không sao.

    Đặc Ban Xử, văn phòng Phó đội trưởng.

    Một thanh niên có khuôn mặt trẻ con bưng một chồng tài liệu đi vào, đưa cho người đàn ông trung niên ngồi sau bàn làm việc, trịnh trọng nói: “Phương phó đội, đây là tài liệu của Hỗ ảnh hậu do anh sắp xếp điều tra.”

    Người đàn ông trung niên —— Phương Chấn Bang mở hồ sơ, đọc từng trang một, nói: “Trâu Khải, cậu kể cho tôi nghe những gì cậu biết đi.”

    Trâu Khải gật đầu nói: “Hỗ ảnh hậu là một con hồ ly được đăng ký trong Đặc ban Xử của chúng ta mười lăm năm trước, nghe nói cô ta vốn là một con hồ ly bình thường, trải qua huyết mạch phản tổ cùng tu luyện ngàn năm, cô ta đã có bảy cái đuôi. Khi đăng ký, đối phương đã ẩn nấp ở nhân gian một thời gian, sau khi đăng ký có thời hạn kiểm tra ba năm, cư xử rất ôn hòa nên sau thời gian quan sát, Đặc Ban Xử đã cho phép cô ta bước vào giới giải trí theo ý tưởng của riêng mình, để tránh xung đột giữa quái vật và con người, ở một mức độ nào đó, nó mang lại sự thuận tiện cho cô ta, để cô ta có thể thuận lợi trở thành một diễn viên xuất sắc với tài năng của hồ ly tinh….”

    ” Kỹ năng diễn xuất của Hỗ Băng Thanh là đỉnh cao. Trong sự nghiệp diễn viên của mình, cô ta duy trì tần suất đóng một bộ phim kinh điển và một bộ phim truyền hình đặc sắc mỗi năm. Nhờ đó, cô ta đã nhiều lần giành được danh hiệu Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, và hiện nay là phim truyền hình được phát lại nhiều lần vào mỗi mùa đông và mùa hè, trong số đó cô ta có ba bộ phim truyền hình kinh điển trong danh sách và nhiều bộ phim của cô ta đã được chuyển sang các trang web và chỉ số tìm kiếm hàng năm của cô ta luôn đứng trong top ba trên trang web.”

    “Năm năm qua, Đặc Ban Xử mỗi năm đều chọn ra một trong số những quái vật xuất chúng phiêu bạt nhân gian, vô luận là bao nhiêu, cô ta đều là một trong số đó.”

    Tóm lại, Hỗ Băng Thanh này có thể đạt được địa vị cao như vậy trong giới điện ảnh truyền hình, tất nhiên là Đặc Ban Xử cho rằng cô ta đã làm rất tốt, ở một số phương diện đã bật đèn xanh cho cô ta. Quái vật luôn giữ thanh danh, bị đội trưởng Lận Dương Phong trực tiếp nói không phải thứ tốt lành gì sao?

    Đặc Ban Xử tất nhiên là tin vào phán đoán của bản thân, nhưng thứ nằm ngoài phán đoán của họ mới là kẻ mạnh nhất của Đặc Ban Xử. Phương Chấn Bang bọn họ cũng thực sự sợ mất mặt, nhưng cũng biết con người có những mặt hạn chế, vậy nên càng tin tưởng nhận thức của Lận Dương Phong hơn.

    Vì vậy, nhận xét của Trâu Khải chỉ là phần mở đầu, còn điều cậu ta thực sự muốn nói là phần sau.

    “Sau khi Lận đội trưởng nói cô ta có dị thường, tôi đã phái người ngày đêm theo dõi cô ta, phát hiện cô ta bị trọng thương không rõ nguyên nhân. Sau đó tôi điều tra tung tích cô ta, từ khi Đặc Ban Xử nới lỏng quan sát mười năm trước, phát hiện cô có tổ chức một sự kiện hàng năm. Một hoặc hai cuộc họp fan, tiếp xúc gần gũi với những người hâm mộ được chọn. Bởi vì nhiều ngôi sao làm điều này, hành vi như vậy cũng không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, nhưng sau khi tìm hiểu sâu hơn, chúng tôi phát hiện, mỗi khi cô ta tổ chức một cuộc họp fan, một trong những người hâm mộ được lựa chọn đã chết, có người chết sau cuộc họp fan một năm, có người sau vài tháng, thậm chí có người sau hai ba năm, cũng không thường xuyên nên không gây chú ý gì.”

    “Sau đó, chúng tôi đã bí mật lấy lại tro hỏa táng của người quá cố, và sau khi so sánh cẩn thận với phương pháp đặc biệt của một thành viên trong nhóm, chúng tôi phát hiện chúng không phải là tro cốt của người quá cố mà là của một người khác. Tro cốt của ‘người khác’ này đến từ những người mất tích.”

    “Chúng tôi có lý do để nghi ngờ rằng khi những người hâm mộ này tiếp xúc thân mật với Hỗ Băng Thanh tại buổi gặp mặt và giao lưu, họ đã trúng yêu thuật của cô ta, bị cô ta chọn nhiều cách chết khác nhau để lấp cơn đói của mình, cô ta còn dùng yêu thuật trên cơ thể họ để đảm bảo độ tươi ngon của xác chết, thậm chí họ không chết thật mà chỉ là những biểu hiện giả để họ ảo giác mình đã chết, khi hỏa táng, sau khi đưa xác chết vào máy hỏa táng, Hỗ Băng Thanh cũng có thể sử dụng yêu thuật để thay thế ‘xác chết’, được dùng để thay thế những thứ cô ta đã ăn, những người đó bỗng dưng mất tích vì cô ta đã ăn bọn họ, còn những ‘xác chết’ được thay thế trở thành huyết thực của cô ta, và những bộ xương đó cũng bị cô ta giữ lại, dùng để sau này thay thế cho huyết thực mới mẻ hơn….”

    Ngay lúc Trâu Khải báo cáo, Phương Chấn Bang cũng đọc tài liệu trên tay, trong đó có nhiều chi tiết mà Trâu Khải không đề cập, cùng một số hình ảnh chứng cứ liên quan.

    Nếu tính toán không sai, suốt mười hai năm Hỗ Băng Thanh gia nhập giới giải trí, đã có hơn mười mấy hai mươi người bị các thủ đoạn ăn thịt của cô ta hại, trung bình mỗi năm ít nhất một người. Đối với yêu quái thọ mệnh dài lâu, mỗi năm một người cũng đủ để thỏa mãn cơn thèm.

    Phương Chấn Bang xem xong, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.

    Mỗi khi chọn ra một yêu quái xuất sắc, ông đều bình chọn cho Hỗ Băng Thanh, thậm chí ông còn rất thích những bộ phim điện ảnh và truyền hình do Hỗ Băng Thanh đóng, nên tất nhiên ông cũng có ấn tượng tốt với cô.

    Bây giờ xem ra, Hỗ Băng Thanh này thật xứng với danh hiệu ảnh hậu của cô ta, kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, thủ đoạn ăn thịt người cũng đủ thông minh, nếu không được nhắc nhở, hơn nữa còn là người liên quan đến Đặc Ban Xử, rất nhiều người bị hạn chế trong quá trình điều tra, tất cả sẽ bị cản trở, chỉ sợ, cũng không tra ra được suôn sẻ như vậy.

    Thật lâu sau, Phương Chấn Bang xoa xoa huyệt thái dương nói: “Trước tiên tiếp tục theo dõi, sau đó chú ý tập hợp nhân lực, tìm cơ hội diệt trừ cô ta. Quái vật lợi hại không nên tồn tại.”

    Trâu Khải đáp lại một tiếng rồi dừng một chút, nói: “Mấy ngày trước có người phát hiện trợ lý của một ngôi sao tuyến 18 đã đến tìm Hỗ Băng Thanh, nhưng sau đó lại không ra nữa. Đường vào của trợ lý rất kỳ quái rất bí mật, tôi nghi ngờ cô ta cũng là yêu quái, nhưng cuối cùng cô ta không có đi ra, có lẽ là bị Hỗ Băng Thanh nuốt vào bụng chữa thương rồi.”

    Phương Chấn Bang sửng sốt một chút: “Cậu đi tra thân phận của trợ lý kia đi?”

    Trâu Khải nói: “Tôi sẽ đi kiểm tra ngay.”

    Phương Chấn Bang gật đầu: “Tìm được rồi báo cáo cho tôi, minh tinh 18 tuyến kia cũng tra xét.”

    Trâu Khải nói: “Được.”

    Sau đó, Phương Chấn Bang liên tục xem qua thông tin, Trâu Khải cũng rời đi trước.

    Sau khi đọc mấy cuốn tiểu thuyết, Nhan Trinh thấy không có gì mới, trong cửa hàng cũng không có nhiều khách nên nằm dài trên bàn có chút buồn chán.

    “Hai…, Trứng bé con phải đến trưa mới về ăn cơm, giờ mới chín giờ, sống thế nào đây?” Anh lẩm bẩm, cầm lấy một viên Thương Ngọc to bằng lòng bàn tay trên giá, ngón tay chọc chọc vào nó.

    Thương Ngọc như cục bột nhào, chọc vào sẽ thủng lỗ chỗ, chỉ trong vòng hai phút, cả khối Thương Ngọc gồ ghề lồi lõm, không còn mịn màng tinh tế và cao quý như trước nữa.

    Chọc xong, Nhan Trinh cúi đầu xuống, quay sang bên kia, lấy một miếng ngọc bích trên giá bên kia, lại bắt đầu chọc.

    Sau khi chọc chọc, chỉ trong hơn một tiếng đồng hồ, toàn bộ mặt bàn đều được bao phủ bởi những viên Ngọc Thạch gồ ghề lồi lõm màu sắc sặc sỡ, người có chứng ám ảnh dày đặc nhìn vào chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.

    Nhan Trinh: “Hai…..”

    Anh lại thở dài, thực là, nhàm chán quá mà.

    Nếu không thì, anh cũng đến trường ngồi nghe giảng bài như Trứng bé con đi?

    Nếu biết sớm, anh đã không mở cửa hàng —— làm sao anh có thể ngờ được mình tìm ra Trứng bé con nhanh như vậy chứ, giết thời gian bằng cách phá nát những thứ nhàm chán, không ngờ lại khiến anh nhàm chán hơn.

    Lúc này, có một người quen đi vào, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy trên bàn chất đầy phế ngọc, mí mắt giật giật mấy lần.

    Nhan Trình chậm rãi dời sắc mặt, chống cằm nhìn về phía đó: “Mua cái gì? Tôi nói rồi, 20 ngàn tệ một cái, hỏi rồi mà không mua sẽ bị đánh.”

    Mặc dù khi Nhan Trinh nói mềm như bông, nhưng người tới lại không dám xem thường, lập tức liền cười gượng nói: “Không không không, lần này tôi thật sự đến mua đồ, tôi không mang tiền nhưng có thẻ, nghe nói bên này có thể quẹt thẻ, phải không?”

    Nhan Trinh khịt mũi “Hừ”.

    Vị khách thở phào nhẹ nhõm — cậu ta chính là Trâu Khải, cậu bé mặt non choẹt nhận được lệnh phải đi thiết lập quan hệ tốt với Nhan Trinh, nhưng bị nhận ra ngay từ đầu, cuối cùng xấu hổ chạy về.

    Trâu Khải vội vàng chọn trên giá mấy loại trái cây giàu linh khí, trực tiếp trả 100.000 tệ rồi mới cẩn thận cất số trái cây đó đi.

    Sau đó, thấy vẻ mặt Nhan Trinh có vẻ dịu đi một chút, cậu ngập ngừng mở miệng: “Nhân tiện, ông chủ cửa hàng, tôi muốn hỏi anh một chuyện, được không?”

    Nhan Trinh tiếp tục chọc Ngọc Thạch tả tơi trước mặt: “Hỏi đi.”

    Trâu Khải liếc nhìn Ngọc Thạch, đau lòng quay đi, điều chỉnh tâm trạng làm chính sự, nói: “Tôi muốn hỏi, vừa rồi có một tiểu minh tinh tên là Lưu Dịch Thần ở đây phải không?”

    Nhan Trinh suy nghĩ một chút: “Tôi không biết.”

    Anh không quan tâm tên mình là gì, có phải là ngôi sao hay không.

    Trâu Khải cũng phản ứng kịp, đổi cách hỏi: “Người đàn ông đó khá đẹp trai, rất mệt mỏi. Mà hình như có người mơ hồ nói gần đây tâm trạng anh ta không được tốt, luôn gặp ác mộng?”

    Nhan Trinh sực nhớ: “Đúng vậy, cậu ta đến mua một chậu cỏ, nhưng con thỏ của cậu ấy lại rất khó chịu, tôi bắt được muốn băm nhỏ kho thịt ăn, cậu ấy lại chạy đến mua về.”

    Trâu Khải khóe miệng giật giật, không nói nên lời.

    Cái này không sai, con thỏ tinh đó… suýt chút nữa đã bị băm thành thịt thỏ rồi?

    Trâu Khải hạ giọng: “Vậy anh có biết… cô ấy đã bị hồ ly tinh ăn thịt rồi không?”

    Nhan Trinh sửng sốt: “Vẫn bị làm thành đồ ăn sao?”

    Trâu Khải: “Uh, chắc là nuốt sống rồi.”

    Nhan Trinh nhíu mày, trên khuôn mặt trắng trẻo hiện lên một tia chán ghét.

    “Rất bẩn.”

    Trâu Khải: “…” Câm nín.

    Lúc này, hình như không phải là lúc thảo luận bẩn hay không……

Hết chương 30.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 30

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên