Chương 31: Da lông không tốt…..
Sau khi định thần lại, Trâu Khải hiểu mạch não của người này rất khó đoán, vậy nên dứt khoát không vòng vo nữa mà hỏi thẳng: “Con hồ ly kia ăn thịt thỏ để chữa thương. Tôi muốn hỏi, anh có gặp qua con hồ ly kia không?”
Nói trắng ra là, Đặc Ban Xử phát hiện con hồ ly bị thương nặng không hiểu ra sao, sau đó điều tra mối quan hệ giữa con thỏ tinh và hồ ly, phát hiện con thỏ tinh đó có liên hệ bí mật với hồ ly, cũng có thể xem như “em gái” của hồ ly, thậm chí có khả năng con thỏ tinh đó đã lấy huyết thực cho con hồ ly. Bây giờ hồ ly đột nhiên trở mặt, điều này thật không hợp lý. Nếu nói phải ăn nó để chữa thương, nó cũng không nhất thiết phải ăn con thỏ tinh đó. Vết thương của con hồ ly cũng không nghiêm trọng đến mức nếu không ăn thì sẽ chết ngay, vậy tại sao cô ta lại phải ăn con thỏ tinh kia?
Sau khi phân tích cẩn thận, Đặc Ban Xử cho rằng hồ ly ăn thỏ tinh không hẳn là để chữa thương, mà là để trút giận, chữa bệnh chỉ đi kèm thôi.
Vì vậy, bọn họ lại một lần nữa đặt ra câu hỏi, con thỏ tinh đã đắc tội với hồ ly tinh như thế nào? Nguyên nhân lớn nhất là việc con hồ ly bị thương nặng có liên quan gì đến con thỏ tinh.
Vì vậy, bọn họ lại đi điều tra từ những người mà con thỏ tinh kia đã tiếp xúc, và phát hiện ra rằng con thỏ tinh kia với tư cách là trợ lý của một ngôi sao tuyến mười tám, đã đến một cửa hàng ngọc bích nào đó vì ngôi sao nọ vừa tiêu một số tiền lớn trong cửa hàng ngọc bích đó, con thỏ tinh đến đó, rất có thể là để yêu cầu một lời giải thích. Và người quản lý của cửa hàng ngọc bích là đối tượng mà Đặc Ban Xử bọn họ nên thận trọng. Liệu con thỏ tinh kia có lấy được không? Có phải con thỏ tinh đã dụ con hồ ly đi xử lý ông chủ cửa hàng kia không? Làm vậy không chỉ chuẩn bị huyết thực cho hồ ly, mà còn trả thù được ông chủ cửa hàng, đây không phải là tiện cả đôi đường sao? Sau đó con hồ ly đi tìm ông chủ cửa hàng, rồi lại bị ông chủ đó đánh trọng thương, xong con hồ ly lại trở về trả thù con thỏ tinh nọ. Đó là một vòng nhân quả tuần hoàn – Mặc kệ con thỏ tinh kia có tính đến việc con hồ ly sẽ bị thương nặng như thế này hay không, trong mắt của con hồ ly, đó không phải là do con thỏ tính kế cô ta sao, khiến cho đạo hạnh của cô ta suýt chút nữa bị đánh về nguyên dạng?
Sau đó mọi chuyện lại xoay chuyển, Trâu Khải thay mặt toàn bộ Đặc Ban Xử đến hỏi ông chủ cửa hàng, bọn họ cũng không dám ép buộc, mua cái gì trước rồi hãy hỏi, như vậy ông chủ cửa hàng mới có thể hợp tác với cậu?
Sau khi suy nghĩ lung tung như vậy, Trâu Khải ngoài mặt vẫn rất thản nhiên, cố tỏ ra không cố ý như vậy.
Nhưng đối với Nhan Trinh mà nói, đối phương có cố ý hay không cũng không có gì khác biệt.
Chống cằm suy nghĩ một hồi, Nhan Trinh mới hiểu ra: “Ý của cậu là cái con hồ ly hôm làm tôi trễ giờ đi về nấu cơm?”
Trâu Khải mắt sáng lên.
Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói không hài lòng của Nhan Trinh.
“Hôm đó cô ta la hét trên đường, còn ngồi trong xe rác chặn đường tôi, thật sự rất khó chịu. Tôi muốn lột da cô ta để làm một chiếc áo choàng lớn cho trứng….. Chính là cho Lận đội trưởng trưởng của mấy người đó, Lận đội trưởng giục tôi nấu ăn, nên tôi không để ý, cô ta bỏ lại ba cái đuôi rồi bỏ chạy mất, sau đó tôi nghĩ lại, cô ta chỉ có tám cái đuôi, da lông của cô ta cũng không tốt lắm, vì vậy tôi không quan tâm đến cô ta nữa.”
Trâu Khải nghe mà gian nan nuốt nuốt nước miếng.
Lời này ông chủ cửa hàng nói ra thoạt nghe không đúng lắm, nhưng sau khi cẩn thận lắng nghe rồi phân tích một chút… Ngẫm lại thật sự rất sợ hãi, nhưng nghe đến câu cuối cùng, trong lòng vẫn có chút hâm mộ và ghen tị.
—— Một con hồ ly tám đuôi còn cảm thấy bộ lông của nó không tốt, đây chính là được voi đòi tiên mà.
Trâu Khải liếc Nhan Trinh một cái, thấy vẻ mặt anh rất thản nhiên lại có chút ghét bỏ, anh thật sự cho rằng cô ta xấu sao? tám đuôi không được, chín đuôi thì sao… hồ ly chín đuôi, đó mới thực sự là truyền thuyết, là truyền thuyết đó, nếu nó thật sự bị lột ra để làm áo choàng… thôi quên đi, cậu không dám nghĩ tới.
Nhan Trinh nói xong, thấy Trâu Khải sửng sốt, cũng không thèm để ý tới cậu ta, chỉ lấy một viên ngọc thạch khác ra chọc chọc.
Trâu Khải cao hứng, trong lòng lại nổi lên cảm giác ghét nhà giàu, nhưng lại không kìm được mà còn nhỏ giọng nói: “Mấy viên ngọc thạch này đắt thật đấy.”
Nhan Trinh liếc cậu ta một cái: “Dùng để luyện tập, cũng không đắt.”
Trâu Khải quét qua cái bàn, không nhịn được hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Nhan Trinh thản nhiên nói ra con số: “Dù sao tôi vẫn còn vất vả, vậy thì lấy hết 100.000 tệ đi.”
Trâu Khải trợn tròn mắt, không kịp chờ đợi lên tiếng: “Vậy thành giao, tôi quẹt thẻ ngay!”
Một phút sau.
Trâu Khải xách một túi Ngọc Thạch đủ màu đã bị chọc thành cái sàng, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.
Nhan Trinh nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ nấu cơm rồi, anh có chút sốt ruột với những người đứng đây: “Còn chuyện gì nữa không?”
Trâu Khải phản ứng đột ngột: “Ồ, hết rồi. Tôi đi đây, chúc anh làm ăn phát đạt.”
Nhan Trinh nói “Ừm”.
Trâu Khải vội vàng rời đi.
Dù sao, cậu ta chẳng những xác nhận được nguyên nhân bị thương của hồ ly tinh, còn hạ giá mua nhiều Linh Ngọc như vậy, chiếm hời rồi!
Sau khi trở về Đặc Ban Xử, Trâu Khải gọn gàng đổ những viên ngọc thạch lỗ chỗ khắp nơi trên bàn ra cho Phương Chấn Bang xem.
Phương Chấn Bang nhìn một chút, phát hiện những thứ này chí ít cũng mấy chục vạn, đừng nhìn hình dáng xấu xí, tính năng sử dụng cũng không có gì khác biệt, vừa nghe nói chỉ có 100 ngàn tệ, lập tức nở nụ cười đắc ý: “Tiểu Trâu, cậu làm rất tốt.”
Trâu Khải vẻ mặt trẻ con, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Tôi hỏi qua ông chủ cửa hàng rồi, việc anh ta đả thương Hỗ Băng Thanh là thật, nghe nói trên đường đi bị đối phương chặn nên ra tay đánh —— ” Lúc này, sắc mặt của cậu ta có chút kỳ quái, “Theo như cửa hàng trưởng nói thì, do Hỗ Băng Thanh đã làm chậm trễ thời gian anh ta về nhà nấu cơm cho Lận đội trưởng.”
Phương Chấn Bang sửng sốt: “Làm cơm cho Lận đội trưởng? Lận đội trưởng bây giờ không phải đang ở trong trường sao?”
Trâu Khải nhớ lại, nói: “Ông chủ nói ‘về’ nhà nấu ăn, chẳng lẽ bây giờ anh ta đang ở cùng Lận đội trưởng?”
Phương Chấn Bang nhíu mày: “Tôi gọi Lận đội trưởng hỏi một chút.” Sau đó ông vẫn là tập trung vào Hỗ Băng Thanh, “Ông chủ cửa hàng rốt cuộc nói cái gì? Sao lại đối phó Hỗ Băng Thanh như thế?”
Trâu Khải khóe miệng hơi co giật: “Ý của ông chủ cửa hàng nói là, Hỗ Băng Thanh không đáng nhắc tới, nếu không phải Lận đội trưởng thúc giục anh ta trở về, anh ta đã xử lý Hỗ Băng Thanh rồi. Hiện tại, Hỗ Băng Thanh vì mất đi ba cái đuôi nên mới bị trọng thương, nói cách khác, Hỗ Băng Thanh bây giờ chỉ là một con hồ ly năm đuôi, thực lực không bằng cấp năm, chúng ta hoàn toàn có khả năng diệt trừ cô ta.”
Nói một cách đơn giản hơn, bây giờ họ không cần quan sát, chỉ cần giết con hồ ly đó là xong!
Phương Chấn Bang cũng là người thực tế, đừng nhìn thấy ông sợ Nhan Trinh vì Ẩn Thân Phù thất bại, nhưng một khi xảy ra chuyện vẫn có thể ra lệnh chính xác.
“Lập tức đi đến đội một và đội hai điều động người, đề phòng chuẩn bị bốn đội từ bốn phương tám hướng đánh úp, đội trưởng mỗi đội đều phải là cao thủ cấp bốn, cao thủ cấp bốn tổng số không thể ít hơn mười người.” Mỗi đội đều mang theo trận pháp Tứ Tượng, tuyệt đối không được để Hỗ Băng Thanh chạy thoát! Một khi Hỗ Băng Thanh chống cự, bắt sống không được, lập tức giết chết!”
Trâu Khải lập tức đứng thẳng người: “Được! Đội phó!”
Sau đó, cậu ta liền đi đến các đoàn điều động người, trong đó ưu tiên những người không phải fan của Hỗ Băng Thanh, nhanh chóng tập hợp người lại, sau đó không xuất phát ngay mà cho người để mắt đến biệt thự của Hỗ Băng Thanh. bố trí kết giới tại khu biệt thự nơi Hỗ Băng Thanh ở, sau đó mang theo trận pháp, cùng vào săn hồ ly!
Chọc mấy chục miếng Ngọc Thạch xong, Nhan Trinh lại vào việc, trong lòng nhẹ nhõm, bước nhanh về phía Đại Học Nam Hồ, rất nhanh đã đến ký túc xá, tìm hơn chục nguyên liệu liền lập tức lao vào bếp. Anh ở trong phòng bếp binh binh bang bang bận rộn một hồi, hơn 20 món ăn đã được bày trên bàn.
Lận Dương Phong quay xe lăn bước vào cửa cũng rất tình cờ.
Lận Dương Phong đến Đại Học Nam Hồ không phải để che đậy thân phận, mà nhân gian thay đổi quá nhanh, cậu luôn cảm thấy mình phải luôn bắt kịp thời đại mới có thể đảm bảo sinh tồn tốt hơn, an toàn hơn.
Vì vậy, cậu ấy không chỉ học các môn mình chọn mà còn tham gia dự thính rất nhiều khóa học khác nữa, mỗi buổi sáng và buổi chiều đều được cậu lấp kín lịch, trừ khi có nhiệm vụ phải làm, còn không thì cậu sẽ không bao giờ trốn học — thậm chí còn cố gắng tìm cách học ké lớp khác.
Cuộc sống đại học tốt đẹp, Lận Dương Phong kiên trì sống cuộc sống vô cùng bình thường, ngoại trừ việc mỗi ngày không làm một xấp bài tập, thật sự có thể so với lớp 12 cấp ba, cậu thật sự rất chuyên tâm học hành.
Lúc Lận Dương Phong vừa vào cửa, Nhan Trinh đã ngửi thấy mùi hương của người đối diện, trong nháy mắt đã thấy người đó đứng ở cửa tươi cười chào đón, làn da trắng nõn càng thêm phát sáng khi cười rạng rỡ.
Lận Dương Phong đã quen, trực tiếp hỏi: “Hôm nay ăn gì?”
Nhan Trinh đi tới đóng cửa lại, cười nói với cậu: “Hôm nay có ba loại cánh nướng khác nhau, mười tám loại thịt rắn, cơm ngũ sắc, rượu hoa quả, còn có….”
Một đống tên món ăn bưng ra, Lận Dương Phong rửa tay trước, sau đó bưng lên bàn ăn.
Nhìn thấy khắp bàn bày đầy “sắc, hương, vị”, mắt cậu không khỏi sáng lên, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu ăn.
Nhan Trinh ngồi đối diện anh, mắt anh sáng, rất sáng, mỉm cười nhìn Lận Dương Phong ăn cơm, tâm tình thật tốt, Trứng bé con càng ngày càng thích những gì anh làm, nhất định sẽ càng ngày càng thích anh! Trứng bé con sẽ sớm nhớ ra mình là ai, nhớ lại tình bạn bao nhiêu năm của bọn họ… Hehe…..
Lận Dương Phong cũng quen bị Nhan Trinh nhìn chằm chằm, lúc đầu còn hỏi Nhan Trinh có muốn cùng nhau ăn cơm không, Nhan Trinh nói không ăn, thích nhìn cậu ăn, anh không ăn được. Vì anh từ chối nhiều lần nên cậu cũng mặc kệ Nhan Trinh —— Nhìn thêm cũng không mất hai miếng thịt đâu nhỉ, nếu cậu thật sự nói nhiều, tên đó lại khóc vì cậu thì phải làm sao đây?
Dù sao cũng kệ đi.
Nhan Trinh cũng không nghĩ nhiều, nhìn Lận Dương Phong ăn một lúc, cảm thấy món mình làm hôm nay rất hợp khẩu vị của Trứng bé con, bèn hài lòng lấy trong túi ra một miếng da lớn.
Lận Dương Phong chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng ập vào mặt, nhìn kỹ thì làn da đỏ như lửa, không chỉ có màu đỏ mà trên đó còn có hỏa diễm đang cháy, trong mùa hè nóng bức này, lấy nó ra đúng là nóng càng thêm nóng.
Đương nhiên, hiện tại Lận Dương Phong đã khôi phục hơn phân nửa thân thể, cậu cũng không cảm thấy hỏa diễm trên tấm da đó khó chịu, chỉ là khi cậu nhìn thoáng qua, phát hiện nó được lột ra từ cơ thể của hồ yêu, thậm chí nếu xem xét kỹ một chút, sẽ thấy thứ này có lẽ còn mạnh không kém so với cậu bây giờ.
Nhan Trinh chú ý tới ánh mắt của Lận Dương Phong, mỉm cười với cậu, nhẹ giọng hỏi: “Lận đội trưởng, tôi may cho em một cái áo choàng lớn nhé? Mùa đông em sẽ không lạnh.”
Lận Dương Phong: “…” Lặng yên không nói tiếng nào.
Nhan Trinh vẫn nhìn cậu chờ mong.
Lận Dương Phong bắt gặp đôi mắt trong veo sáng ngời kia, ma xui quỷ khiến gật gật đầu: “Được.”
Nhan Trinh lập tức bật cười.
Lận Dương Phong cảm thấy như cả thế giới bỗng dưng bừng sáng.
Hết chương 31.