Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 32

Chương 32: Vây giết hồ ly.

    Lận Dương Phong sửng sốt một giây, hoàn hồn lại, lại nhìn Nhan Trinh, trong lòng có chút khó chịu — dù cười đẹp đến đâu cũng là một tên biến thái, thiên hạ sao lại sáng được chứ? Đen thui mới đúng, phải không?

    Nghĩ tới đây, cậu vội vàng đưa tay đẩy mặt Nhan Trinh ra, cau mày nói: “Nói chuyện thì nói thôi, đến gần như vậy làm gì?”

    Nhan Trinh có chút khó hiểu: “Đâu có gần.”

    Trứng bé con vươn tay đẩy anh.

    Lận Dương Phong đỏ mặt lập tức quay đầu đi: “Không có thì thôi, tôi đi tắm.”

    Nhan Trinh: “Ồ.”

    Nhìn thấy Lận Dương Phong tiến vào phòng tắm, Nhan Trinh không khỏi nhắc nhở: “Em nghỉ ngơi trước đã rồi hãy tắm, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe.”

    Nhưng mà, xe lăn đã trượt vào phòng tắm, giọng nói Lận Dương Phong chậm rãi truyền đến: “Tôi không sao.”

    Nhan Trinh nghĩ nghĩ, đúng rồi, con người mới sợ như vậy, Trứng bé con thì hình như cũng không cần để ý như vậy, thế nên anh cũng không nhắc nữa, nhìn bộ lông hồ ly trước mặt đang bị mình quăng quật, lây cây kim ra đâm thủng nó…——

    “Phốc phốc…!”

    Hỏa diễm đốt cây kim thành sắt nóng chảy.

    Nhan Trinh sửng sốt, lấy trên bàn một cây kim khác, đâm vào lông cáo.

    “Phốc!”

    Kim sắt lại bị nung cho nóng chảy.

    Nhan Trinh thở dài, vắt óc suy nghĩ một lúc, dùng đầu lưỡi liếm chiếc kim sắt thứ ba, rồi đeo vào một sợi dây rơm rất mảnh xoắn ra để luồn vào kim… Lần này, kim sắt đâm thành công vào bộ lông, sau đó được khâu lại một cách trơn tru.

    Năm phút sau, Lận Dương Phong từ trong phòng tắm đi ra, cậu đã trở lại vẻ mặt vô cảm thường ngày, trong mắt hiện lên đầy lệ khí, nhưng vừa ngước mắt lên thì thấy Nhan Trinh đang nghiêm túc khâu lông cáo dưới ánh đèn.

    Cái gọi là mỹ nhân dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, cho dù có chút khuyết điểm cũng nhìn không ra, huống chi là tiên nhân như Nhan Trinh? Đặc biệt là vị thần tiên đó lại còn đang dịu dàng may áo, thậm chí trông anh còn xinh đẹp hơn…. xinh đẹp hơn ……

    Lận Dương Phong ngượng ngùng ngoảnh mặt đi.

    Kỳ thật cậu vẫn luôn biết tên biến thái này đẹp trai, nhưng cho tới bây giờ, cậu mới thật sự cảm thấy đối phương có thể đẹp trai đến như vậy.

    Sau đó, Lận Dương Phong đẩy xe lăn trở về phòng.

    Giọng nói nhẹ nhàng của Nhan Trinh từ bên ngoài vang lên: “Sấy khô tóc rồi mới ngủ.”

    Lận Dương Phong: “Ừ.”

    Trâu Khải dẫn đội của mình ẩn nấp trong bóng tối gần khu biệt thự.

    Đằng sau anh, một cô gái tóc xanh lặng lẽ đứng dang rộng vòng tay, từ lòng bàn tay mọc ra những dây leo mảnh khảnh, quấn lấy rất nhiều cây cối trong khu rừng xung quanh, sau đó, thế giới như im lặng, cả đội của Trâu Khải đều im lặng, như thể chúng được tích hợp với vô số cây cối.

    Đây là phía đông của biệt thự.

    Ở hướng Tây, tất cả đội viên tiểu đội 1 đều nằm rạp trên mặt đất, một người lòng bàn tay chạm vào mặt đất, những người khác vẫn luôn cùng hắn tiếp xúc thân thể một chút, cũng chính vì điểm tiếp xúc này mà bọn họ mới cùng tần với đại địa.

    Sau đó là phía nam, phía bắc, có hợp với bóng, có hợp với gió, tóm lại đều che giấu khí tức của mình.

    Mà bên trong biệt thự bọn họ vây quanh, mặc dù tận lực che giấu nhàn nhạt tà khí, nhưng vẫn khó tránh khỏi tràn ra —— đây là bởi vì đối phương bị trọng thương.

    Thời gian từng chút một trôi qua…

    Mười hai giờ, trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, ánh trăng hơi lạnh rơi xuống, hồ ly bị thương trong biệt thự nằm trên ban công, không ngừng hấp thu tinh hoa của ánh trăng.

    Cũng vào lúc này, Trâu Khải ra tay.

    Bao vây và giết con hồ ly tinh đó!

    Trong khoảnh khắc, hơn 20 bóng đen lóe lên giữa bầu trời đêm, đồng thời tế ra một tấm bùa màu vàng, giữa không trung cấp tốc xoay tròn, sau đó nhanh chóng cắm vào tứ phương, tạo thành một trận hình kỳ dị.

    Trong nháy mắt, tất cả mọi người đã tiếp cận con hồ ly trên ban công, hơn nữa trận chiến lớn như vậy, sát khí nồng đậm như vậy, cho dù hồ ly trên ban công không hề phát hiện ra, nhưng những người này một khi động đậy, cô ta sẽ lập tức chú ý tới.

    Một giây kế tiếp, hồ yêu nuốt trôi đan dược bên trong trôi nổi quanh miệng, cả người con hồ yêu nhảy dựng lên, từ nửa thước dài biến thành một con cáo khổng lồ dài ba bốn mét, móng vuốt sắc bén của nó vung lên, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, quyết liệt tiêu diệt những kẻ tấn công gần nhất!

    Các thành viên trong đội lần lượt ra tay, cô gái tóc xanh vung cánh tay, mấy sợi dây leo quấn chặt lấy hồ ly, khóa chặt lấy nó, nhưng hồ ly không chần chờ gì, năm cái đuôi lập tức mở ra, sau một vòng xoay, yêu lực bộc phát, những dây leo kia đều bị nó kéo đi!

    Tuy nhiên, những dây leo này không nhằm mục đích thực sự trói buộc hồ yêu mà là để tạo cơ hội cho các thành viên khác trong đội tấn công, khi hồ yêu tránh thoát đám dây leo, có lưỡi dao gió, có ánh đao, có kiếm quang, có các loại pháp khí khác nhau đánh trực tiếp vào con hồ ly.

    Hồ yêu ăn đau, ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng, thanh âm nữ tử thanh tú vang vọng trong không trung.

    “Đau quá, đừng bắt nạt tôi. . .”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Giọng nói tràn đầy mê hoặc, trong không khí xuất hiện từng gợn sóng âm, đội viên nghe được thanh âm này, không tự chủ được bị sóng âm không ngừng lan tràn chấn động, nguyên bản muốn công kích cũng dần dần tiêu tán.

    “A Di Đà Phật ——!”

    Đột nhiên, một tiếng phật hiệu vang lên, như một hồi chuông cảnh tỉnh, giáng xuống đầu tất cả các thành viên trong đội.

    Ngay lập tức, các thành viên trong đội tỉnh táo lại.

    Cũng vào lúc này, một người trong đội vội vàng chém ra, những người khác chú ý tới con hồ ly đã không một tiếng động chạy đến bên người đội viên, thậm chí còn há ra cái miệng đầy máu! Có thể thấy, nếu không phải tiếng phật hiệu kia vang lên, chỉ sợ thành viên trong đội bọn họ đã chết trong miệng con hồ ly kia!

    Sau một đao, hồ yêu không kịp ăn tươi nuốt sống người, đành phải cấp tốc rút lui, cô ta rất không cam lòng, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm các đội viên, thanh âm trở nên lạnh lùng: “Tôi, Hỗ Băng Thanh, đã đăng ký ở Đặc Ban Xử, Từ trước đến nay tuân thủ pháp luật, tại sao lại đột nhiên công kích tôi? Đặc Bạn Xử các người đã không chuẩn bị tiếp nhận dị loại chúng ta, vậy các người bắt chúng ta đăng ký làm chi?”

    Cô ta nhận ra, những kẻ tấn công mình là người của Lực lượng Đặc biệt!

    Trâu Khải là tổng phụ trách của đợt tấn công này, nghe cô ta chất vấn liền nở nụ cười châm chọc: “Nếu cô thật sự tuân thủ quy định, Đặc Bạn Xử chúng tôi tất nhiên sẽ đối xử tốt với cô, nhưng Hỗ ảnh hậu, cô có tuân thủ không? Cô thực sự chấp hành quy định à?” Khuôn mặt non nớt của cậu dường như phủ một tầng băng giá, “Cô ăn thịt người, ăn thịt quái vật, âm thầm mang theo giấy đăng ký của Đặc Bạn Xử, dùng thân phận minh tinh của mình để ăn tươi nuốt sống fan, chứng cứ rành rành, cô còn muốn phân minh?”

    Hỗ Băng Thanh phát ra âm thanh cảnh giác, nhưng nghe xong những lời này, cô ta không chỉ toát mồ hôi lạnh —— Không xong, tệ hơn nữa, chính cô ta là kẻ ăn thịt người bộc phát! Chỉ là, sao có thể chứ, cô ta đã chuẩn bị hết thảy thật tốt rồi, còn vô cùng cẩn thận nữa chứ.

    Thấy sự tình đã đến nước này, Hỗ Băng Thanh cũng không viện cớ nữa, há miệng phun ra một quả cầu lửa, quay đầu trái phải, phóng ra một biển lửa lớn.

    Biển lửa mạnh đến nỗi đội viên Đặc Bạn Xử cũng lần lượt bỏ chạy, có người nhéo ngón tay, một tầng băng giá từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt, một luồng khí lạnh mạnh quét qua, không mất nhiều thời gian để dập tắt hoàn toàn ngọn lửa.

    Đột nhiên có đội viên khẩn trương nhắc nhở: “Mau dùng trận pháp, nó muốn chạy!”

    Tứ Tượng Đại Trận lập tức mở ra vô số chướng ngại vật, bốn phương tám hướng ngăn trở Hỗ Băng Thanh vết thương chồng chất, Hỗ Băng Thanh lao tới tả xung hữu đột, mỗi một lần cô ta xông tới, đều sẽ phát hiện mình bị một vật vô hình nào đó bắt lấy bắn trở lại, và mỗi lần như thế vết thương của cô lại trầm trọng hơn, trong lòng cô dâng lên một cảm giác kinh hãi mãnh liệt.

    Không, nếu điều này tiếp tục, cô sẽ chết!

    Hỗ Băng Thanh cảm nhận được uy lực của Tứ Tượng trận, thậm chí còn thấy trong đám người ngăn cản cô ít nhất có ba bốn người thực lực không kém mình bây giờ, trong đó có mấy người chỉ kém cô một chút. Một mình cô làm sao có thể chống cự, sau khi nghiến răng nghiến lợi, sau lưng lại có thêm hai cái đuôi rơi xuống, hóa thành hai đạo công kích cực kỳ lợi hại, công kích toàn bộ đội viên!

    Sau đó, Hỗ Băng Thanh nhân cơ hội nổ thêm một cái đuôi nữa, từ trong trận pháp chỉ tồn tại trong giây lát, cho nổ ra một lỗ nhỏ, nhân cơ hội lao ra ngoài.

    Trâu Khải giật mình: “Không xong, Hỗ Băng Thanh chạy mất rồi!”

    Các thành viên trong đội hình nhanh chóng tản ra, tìm kiếm con hồ ly cực kỳ yếu chỉ còn lại hai cái đuôi, nếu bỏ cơ hội lần này thì chắc chắn sẽ tiềm ẩn nguy hiểm sau này.

    Tuy nhiên, dưới sự tìm kiếm ráo riết của mọi người, không có dấu vết nào của hồ ly tinh, họ gần như đã đào sâu ba tấc dưới mặt đất, nhưng họ cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào, cuối cùng, họ chỉ có thể rút đội hình và chán nản quay trở lại.

    Mọi người không biết rằng sau khi tất cả rời đi, một con hồ ly bẩn thỉu từ cống thoát nước của biệt thự chui ra, đằng sau nó thậm chí không có hai cái đuôi mà chỉ có trụi lủi một cái.

    Hóa ra nó dùng cái đuôi còn lại để khuếch đại năng lực mê hoặc của mình, khiến đội viên Đặc Ban Xử không phát hiện được, để nó trốn ở nơi bẩn thỉu này.

    Sau khi đi ra, Hỗ Băng Thanh ngửi thấy mùi hôi thối trên người liền có chút buồn nôn, nghĩ đến mình chỉ còn lại một cái đuôi, thực lực đã giảm xuống cấp hai, trong lòng tràn đầy tiếc nuối và không cam lòng.

    Nhưng cô ta đã bị bại lộ, lại bởi vì lần trước lừa gạt, sợ rằng Đặc Ban Xử càng hận cô ta, thành phố B này không thể ở lại được nữa…

    Hỗ Băng Thanh chậm rãi nuốt lấy tinh hoa ánh trăng, lại từ từ chui vào trong cống.

    Cô muốn mau chóng rời đi, nhất định phải nhanh chóng rời đi!

    Đã quá nửa đêm, điện thoại di động đặt bên giường đột nhiên vang lên.

    Lận Dương Phong sốt ruột nhấn nút nghe, trên mặt tràn đầy lệ khí vì bị phá giấc ngủ: “Có rắm thì mau phóng!”

    Người duy nhất có thể gọi cho cậu, ngoại trừ Nhan Trinh, người đã buộc cậu phải trao đổi thông tin liên lạc trước đó thì chỉ có Đặc Ban Xử.

    Giọng nói của Phương Chấn Bang từ trong điện thoại truyền đến, ông vô cùng thận trọng nói: “Lận đội trưởng, Hỗ Băng Thanh chạy rồi.”

    Lận Dương Phong bỗng nhiên mở to hai mắt, cả giận phun ra mấy câu: “Anh ngay cả một con hồ ly cũng bắt không được, các người làm ăn kiểu gì thể, tu hành đều tu hết vào bụng chó à?!”

    Phương Chấn Bang cũng rất xấu hổ, đây là do đội trưởng không biết bọn họ đã sắp xếp bao nhiêu mà để Hỗ Băng Thanh chạy mất, nếu đội trưởng biết, nhất định sẽ mắng chửi nhiều hơn nữa.

    Nuốt nước bọt, ông nhỏ giọng nói: “Hỗ Băng Thanh tự cho nổ tung ba cái đuôi, cô ta lợi dụng một giây liền bỏ chạy…. Cô ta quả thật quá xảo quyệt.”

    Lận Dương Phong tức giận nói: “Chạy rồi thì đi bắt về đi, còn gọi cho tôi làm gì? Các ngươi đầu bị hỏng hết rồi à?!”

    Phương Chấn Bang từ lâu đã quen với thái độ của Lận Dương Phong, đành phải nói nhỏ: “Chúng tôi đã thử nhiều cách nhưng không tìm được tung tích của cô ta, vậy nên muốn hỏi đội trưởng xem có cách nào tìm được cô ta không”.

    Lận Dương Phong: “Không!”

    Cậu đâu phải là cún, hơn nữa cậu cũng chưa bao giờ chú ý đến con hồ ly đó, tìm thế quái nào được.

    Mà lúc này, ngoài cửa có người nhàn nhạt lên tiếng.

    “Tôi có thể tìm được nó.”

Hết chương 32.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 32

Ngày đăng: 11 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên