Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 34

Chương 34: Cửu Vĩ Hồ

    Phương Chấn Bang theo phản xạ nhìn Nhan Trinh, có ý muốn hỏi.

    Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, ông lại nhìn thấy đối phương nở nụ cười rồi nhẹ nhàng nói.

     “Tới rồi.”

    Các thành viên trong nhóm đều sửng sốt —— Tới rồi? Đùa tôi đấy à?!

    Trâu Khải liếc nhìn cấp trên Phương Chấn Bang, cảm thấy các vị đồng nghiệp của mình sắp suy sụp, cuối cùng chủ động tới chỗ Nhan đại sư, nói: “Nhan đại sư, yêu khí ở chỗ này hình như còn mạnh hơn Hỗ Băng Thanh rất nhiều phải không?”

    Nhan Trinh giật mình: “Có à?”

    Mọi người: “…” Nghẹn họng.

    Vẫn là Trâu Khải lên tiếng: “…. Tất nhiên là có.”

    Nhan Trinh nghĩ nghĩ, chợt nói: “Không sao, đều như nhau thôi.”

    Các đội viên còn rất mơ hồ, như nhau là sao, chẳng lẽ bọn họ cùng rơi vào ảo giác, hay là ý vị Nhan đại sư này muốn nói, yêu khí này đáng sợ như vậy nhưng cũng giống như hồ ly Hỗ Băng Thanh đang trọng thương kia, không có mối đe dọa gì?

    Phương Chấn Bang thấy đề tài đi chệch hướng nên cũng xen vào: “Nhan đại sư, ngài chắc chắn là Hỗ Băng Thanh cũng ở đây sao? Mà quái kia… không phải là của Hỗ Băng Thanh à!?”

    Với một câu hỏi rõ ràng như vậy, câu trả lời của Nhan Trinh tất nhiên cũng rất rõ ràng: “Ở đây không phải cô ta.”

    Phương Chấn Bang thở phào nhẹ nhõm.

    Nhan Trinh nói tiếp: “Mà là tổ tiên của cô ta.”

    Các đội viên: Hả???

    Giờ khắc này, bởi vì cảm xúc trong lòng phức tạp quá, vậy nên biểu tình bọn họ biểu lộ ra ngoài cũng rất kỳ quái.

    Nhưng mà Nhan Trinh cũng mặc kệ, ngoại trừ Trứng bé con, anh không quan tâm đến sắc mặt của mọi người, lúc này mới bảo mọi người đi theo, nói: “Các người đi theo tôi, Núi Thanh Khâu đã thức tỉnh.”

    Mọi người lập tức bình tĩnh lại.

    Núi Thanh Khâu… Thức tỉnh?

    Bọn họ không tự chủ được nhìn về phía trước, đột nhiên phát hiện tại nơi phát ra yêu khí có một ngọn núi đứng sừng sững!

    Trâu Khải thấp giọng hỏi: “Vương Tình, anh thông thạo địa lý, có nhớ rõ địa hình nơi này không?”

    Một nữ đội viên tư thế oai hùng trong đội nhanh chóng lục lại trí nhớ của mình, chợt phát hiện nơi này không có ngọn núi nào cả.

    “Trâu đội trưởng, ngọn núi này xác thực là mới xuất hiện.”

    Trâu Khải há hốc mồm: “Thì ra ngọn núi này cũng giống như Chiêu Diêu sơn, đột nhiên xuất hiện.”

    Phương Chấn Bang cũng sửng sốt, nếu Chiêu Diêu sơn bọn họ có được chút tin tức, như vậy núi Thanh Khâu lần này nếu không phải đi theo Nhan đại sư ra ngoài tìm Hỗ Băng Thanh, e rằng cũng không phát hiện, vậy mà nó lại xuất hiện ngay trước mắt họ một thời gian rồi, trong dãy núi ở ngoại ô thành phố B, có những ngọn núi cổ xưa mới thức tỉnh!

    Nhưng lúc này, bọn họ cũng không suy nghĩ sâu xa, mắt thấy Nhan Trinh đang dần dần đi xuống núi cũng vội vàng đi theo.

    Nhan Trinh từ chân núi nhìn lên, anh khẽ nghiêng đầu gọi Trâu Khải đi tới.

    Trâu Khải vội vàng xuống xe, ngoan ngoãn chạy tới: “Nhan đại sư, ngài có gì phân phó?”

    Nhan Trinh nói: “Cậu đến gọi đi.”

    Trâu Khải sửng sốt: “Gọi cái gì?”

    Nhan Trinh nói: “Hét lên thật to, bảo: ‘Giao Hỗ Băng Thanh ra sẽ sống, không giao thì chết’.”

    Trâu Khải im lặng, khó vậy sao?

    Nhưng cậu ta cũng không do dự quá nhiều, dù sao bọn họ cũng đã tới, nhất định không thể để cho Hỗ Băng Thanh đi, Nhan đại sư đã yêu cầu, nên kêu lên càng sớm càng tốt.

    Vì thế…..

    Trâu Khải cao giọng hét:

    “Nghe đây, hồ ly tinh trong núi kia! Mau giao Hỗ Băng Thanh ra! Giao Hỗ Băng Thanh ra ngay! Các ngươi đã bị bao vây! Giao Hỗ Băng Thanh sẽ được sống, không thì chỉ có một con đường chết!”

    “Con hồ ly trong núi nghe đây! Giao Hỗ Băng Thanh ra…..”

    Thanh âm lãnh lót vang vọng trong bầu trời đêm, yêu khí trên dãy núi cao phía trước càng thêm dâng trào.

    Các thành viên trong đội lần này không chỉ run rẩy trong xe mà bản thân họ cũng cúi xuống vì không chịu nổi yêu khí, toàn thân run rẩy, thậm chí không nói nên lời.

    So với những người ở đây, Trâu Khải xuống xe ngồi bên cạnh Nhan Trinh rõ ràng còn thê thảm hơn, ngay cả khớp xương cũng đều kêu “răng rắc”.

    Nhan Trinh lỗ tai động đậy, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Trâu Khải, không khỏi sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn ra xe, lập tức hiểu ra – con người yếu như sên, không chịu nổi.

    Thở dài một hơi, Nhan Trinh phất tay về phía trước.

    Đột nhiên, những yêu khí xấu xa nọ dường như bị ngăn cách bởi một cái gì đó, rẽ trở lại hai bên, không còn ảnh hưởng đến tất cả các đội viên có mặt ở đây nữa.

    Bọn người Phương Chấn Bang vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe được một trận gầm rú uy lực cuồng bạo.

    “Chỉ là một tên huyết thực, dám ở trước mặt lão tổ nói xằng nói bậy, muốn bắt lão tổ tông? Tất cả đều ở lại đây hết cho ta!”

    Cùng với âm thanh đó là một luồng yêu khí đáng sợ hơn, rung chuyển cả trời đất, như muốn nghiền nát mọi thứ, mặc dù các thành viên trong đội đã tránh được sát thương áp chế của yêu khí do Nhan Trinh vung tay lần nữa, nhưng vào lúc này khi yêu khí giáng xuống, họ vẫn còn cảm giác sợ hãi như thể mình được đặt trên đĩa ăn và chẳng mấy chốc sẽ trở thành thức ăn vậy.

    Cổ họng Phương Chấn Bang gian nan chuyển động.

    Thật sự là yêu quái đáng sợ, chẳng lẽ Hỗ Băng Thanh lại có tổ tiên như vậy sao? Nếu như lần này Nhan đại sư không có ở đây, mà chỉ có một tiểu đội bọn hắn tập hợp, tự mình đi săn Hỗ Băng Thanh, cho dù có thể tìm được đến đây, e rằng cũng chỉ có thể trở thành thức ăn cho yêu quái mà thôi.

    Một đội viên nhỏ giọng nói: “Quái vật lợi hại nhất trên núi Thanh Khâu chính là Cửu Vĩ Hồ, lúc trước Hỗ Băng Thanh có tám cái đuôi, vậy cô ta chính là hậu nhân của Cửu Vĩ Hồ đúng không? Nhưng sau nhiều đời như vậy, Cửu Vĩ tại sao lại còn chống lưng cho Hỗ Băng Thanh?”

    Mọi người chợt hiểu, thảo nào Hỗ Băng Thanh đổi tính ăn thịt người, hóa ra tổ tiên của cô ta là Cửu Vĩ Hồ, cô có dòng máu này, đương nhiên Cửu Vĩ Hồ cũng có bản tính ăn thịt người.

    Trâu Khải nở nụ cười khổ, mặc dù Cửu Vĩ Hồ đột nhiên xuất hiện nhất định phải cách biệt với Hỗ Băng Thanh bao nhiêu đời, nhưng theo cách nhìn của nó, đám người này chẳng qua là huyết thực gửi tới cửa, thuận tay vừa che chở cho hậu đại huyền tôn của mình, vừa ăn được nhiều người như vậy, một mũi tên trúng hai đích, mắc chi không làm?

    Khi mọi người vội vàng nghĩ những lời này, một luồng yêu khí cực lớn từ trên núi giáng xuống, cách bọn họ càng lúc càng gần, đồng thời bọn họ cũng có thể thấy rõ ràng, yêu quái được bao phủ trong yêu khí lao xuống là một con hồ ly tóc lam khổng lồ!

    Bộ lông của con hồ ly này rất mượt mà, dường như được bao phủ bởi làn gió xanh, khi nó phi nước đại thì ánh trăng chiếu xuống càng khiến nó trở nên mộng ảo, sau lưng có chín cái đuôi dày đang đung đưa theo gió, mỗi lần đung đưa các tư thế đều rất mê hoặc, dáng người tuy to lớn nhưng lại tạo cảm giác mảnh mai mềm mại.

    Khi nó ập xuống theo gió, nó phát ra âm thanh như tiếng trẻ con khóc, âm thanh này dường như trong nháy mắt xâm nhập vào chỗ sâu trong não của bọn họ, khiến bọn họ trong nháy mắt sinh ra vô số ảo giác, giống như muốn giết chết bọn họ trong ảo giác rất thật này …..

   Hóa ra đây chính là Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết!

    Dù Hỗ Băng Thanh đã từng hiện nguyên hình, nhưng làm sao sánh được với con hồ ly này?

    Giờ phút này, đối mặt với Cửu Vĩ Hồ như vậy, các đội viên thực sự có cảm giác cam tâm tình nguyện muốn chết vì nó, trên mặt lộ ra vẻ si mê nhìn Cửu Vĩ Hồ mà không nhúc nhích — hay nói cách khác, là tiếng còi báo động trong tiềm thức đã vội vàng vang lên dồn dập, nhưng ngoài mặt, bọn họ vẫn không thể kiểm soát được bản thân để tránh né.

    Con Cửu Vĩ Hồ màu xanh kia càng ngày càng gần, nhìn thấy trong xe chất đầy huyết thực, hồ ly xinh đẹp nở nụ cười tàn khốc, đôi mắt đỏ tươi không chớp, mở cái miệng khổng lồ định đi tới cắn đứt đầu người duy nhất ở dưới xe là Trâu Khải!

    Nhưng mà, ngay lúc miệng hồ ly sắp tới gần đầu Trâu Khải, Trâu Khải trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi không thể động đậy, một bàn tay trắng nõn gầy gò từ bên cạnh vươn tới, nhẹ nhàng chặn cái miệng khổng lồ kia lại —— không, nói như vậy không thích hợp lắm, phải nói là, cái tay kia vặn vẹo một chút, không biết động tác như thế nào, trực tiếp bóp cái miệng khổng lồ kia ngậm lại, năm ngón tay dùng sức nhéo lên chóp miệng hồ ly đang khép lại.

    Tà khí khổng lồ trên người Cửu Vĩ Hồ lúc này dường như bị thứ gì đó trút bỏ, tất cả đều biến mất.

    Trâu Khải tỉnh táo lại, những người còn lại trong đội cũng tỉnh táo lại.

    Họ kinh ngạc nhìn Nhan Trinh dùng ngón tay bóp miệng con hồ ly Cửu Vĩ lơ lửng giữa không trung kia, trên mặt hiện lên những cảm xúc kỳ lạ khó tả.

    – Kia, đó là cái quái gì thế!

    Nhan Trinh không nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười với Cửu Vĩ Hồ, cùng nó bốn mắt nhìn nhau.

    “Này, đã lâu không gặp, Nữ Tân.”

    Vẻ kinh ngạc trên mặt Cửu Vĩ Hồ biến thành hoảng sợ với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

    Nó bị bóp miệng hồ ly nên không nói được lời nào, nhưng trong mắt người khác, con Cửu Vĩ Hồ này chỉ muốn cong đuôi mà chạy!

    Không, những sợi lông trên chín cái đuôi của nó đang dựng đứng, giống như gặp phải thiên địch vậy, cùng lúc đó, Cửu Vĩ Hồ khổng lồ và mạnh mẽ như vậy lại bất ngờ thay đổi khí thế, khiến người ta cảm thấy…. yếu đuối vô cùng, vừa đáng thương vừa bất lực?

    Đội viên của Đặc Bạn Xử giờ phút này cảm thấy như mình bị hoa mắt vậy, cái gì vậy trời! Cửu vĩ hồ yếu đuối đáng thương và bất lực à? Bọn họ suýt chút nữa bị nó ăn thịt còn đáng thương và bất lực hơn đó!!!

    Nhan Trinh lại cười: “Nữ Tân, sao không nói?”

    Khóe miệng của các thành viên trong đôi khẽ giật giật, ngài bóp miệng nó rồi nó làm sao nói.

    Nhưng mà, khi thấy Cửu Vĩ Hồ muốn ăn bọn họ khốn khổ như thế, thật sảng khoái.

    Nhan Trinh thấy ánh mắt của Cửu Vĩ Hồ, nghĩ nghĩ, khẽ mở hai tay ra, lại nói: “Nữ Tân, đã lâu không gặp?”

    Cửu Vĩ Hồ búng chín cái đuôi vào lúc Nhan Trinh buông tay, tiêu diệt hết yêu lực rồi điên cuồng chạy về phía núi, giống như tránh họa, không muốn nói chuyện với Nhan Trinh chút nào.

    Nhưng mà, Cửu Vĩ Hồ vừa quay người bỏ chạy, Nhan Trinh dưới chân núi liền nhíu mày.

    Nhan Trinh vô tội vươn tay về phía Cửu Vĩ Hồ.

    Cửu Vĩ Hồ phi nước đại nhất thời không thể nhúc nhích, sau đó như mang trên người một gánh nặng rất lớn, bị một lực lượng vô hình đáng sợ nào đó kéo lùi về phía sau, sau đó không tự chủ được trực tiếp trở về trong tay Nhan Trinh.

    Lúc này Cửu Vĩ Hồ đã không còn là thân hình khổng lồ như ngọn núi nữa, mà đã bị thu nhỏ lại vô số lần, Nhan Trinh cầm trong tay cả chín cái đuôi, xách ngược nó lên.

    Lúc này, đám người Phương Chấn Bang cũng lần lượt nhảy xuống xe rồi vây lại xung quanh, Trâu Khải cũng đi tới, có chút sợ hãi hỏi: “Nhan đại sư, Cửu Vĩ Hồ này… Anh biết nó à? “

    Nhan Trinh gật đầu: “Ừ.”

    Phương Chấn Bang cảm thấy căng thẳng, có chút lo lắng Nhan Trinh sẽ vì chuyện này mà buông tha cho Cửu Vĩ Hồ, để Cửu Vĩ Hồ trở thành nhân tố bất ổn trong xã hội, đang nghĩ có nên gọi ngay cho Lận đội trưởng hỏi thăm hay không? Để cậu ta thuyết phục Nhan đại sư, ít nhất cũng phải cho Cửu Vĩ Hồ một khắc chế, nếu không…

    Trong khi Phương Chấn Bang đang nghĩ hết cách này đến cách khác thì Nhan Trinh đã nói tiếp.

    “Tôi đã nhìn trúng da của nó từ lâu rồi, tiếc là sau này không tìm được. Bây giờ lâu ngày gặp lại, tôi rất vui.”

    Phương Chấn Bang: “…”

    Trâu Khải: “…”

    Các đội viên khác: “…” Nghẹn họng trân trối.

    Cửu Vĩ Hồ bi thương nhắm mắt lại.

    Ở trong một hang động nào đó trên núi Thanh Khâu, Hỗ Băng Thanh tận mắt chứng kiến ​​tất cả, nó đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt kinh hãi.

    Lão tổ tiên mạnh mẽ như vậy, thế nhưng, không ngờ …..

Hết chương 34.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 34

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên