Chương 36: Lột da…..
Hành trình suôn sẻ và bọn họ sẽ sớm quay lại Thành phố B.
Nhan Trinh đột nhiên lấy di động ra nhìn — A, mười một giờ rồi!
Lúc này, anh không còn chậm rề rề nữa mà trực tiếp quay đầu đi.
Phương Chấn Bang vẫn luôn quan sát Nhan Trinh, vừa thấy vậy liền lập tức hỏi: “Nhan đại sư, ngài có phân phó gì không?”
Nhan Trinh nói: “Tôi phải về đi nấu cơm.”
Phương Chấn Bang: “…”
Những người khác: “…”
——Xem đi! Nhan đại sư yêu Lận đội trưởng thật rồi! Còn đang nghĩ nấu ăn!
Đã bắt được Hỗ Băng Thanh, Phương Chấn Bang cũng không có lý do gì bắt Nhan Trinh cùng bọn họ trở về Đặc Ban Xử tổng kết công việc, lập tức đáp: “Ngài trở về đi, chúng ta ở đây không có việc gì. “
Nhan Trinh hài lòng gật đầu, vui vẻ thoải mái xách Cửu Vĩ Hồ đi thẳng về ký túc xá.
Lúc này, không sai biệt lắm là lúc anh đang nấu cơm, lấy trong túi ra một cọng cỏ dài, quấn quanh cổ Cửu Vĩ Hồ, buộc qua một bên.
Nữ Tân: “…” Câm nín.
Nếu không phải sợ lập tức bị lột da, nhất định có thể nói kẻ sĩ có thể giết không thể nhục.
Nhan Trinh mặc kệ nó đang nghĩ gì, sau khi lấy ra một số nguyên liệu, liền bắt tay vào nấu cơm cho Lận Dương Phong — giống như mọi lần trước đây, có hơn 20 món ăn khác nhau, đủ cả sắc lẫn hương.
Nữ Tân đành phải ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn thấy Nhan Trinh lấy ra mấy loại dị thú cường đại lột da, lấy ra bộ phận ngon nhất, toàn thân nó run rẩy.
Tệ hơn nữa là, không phải nó cũng sẽ bị giết rồi lột da ăn thịt như thế này chứ…
Sau nửa giờ, tất cả các món ăn đều đã được dọn lên bàn.
Như thể thời gian được sắp đặt vậy, có ai đó đã dùng chìa khóa mở cửa, sau đó là tiếng bánh xe lăn “cạch cạch” vang lên.
Nữ Tân lập tức chú ý, Nhan Trinh cười tươi như hoa, ra khỏi phòng bếp hết sức ân cần.
Sau đó là giọng nói dịu dàng của Nhan Trinh: “Em về rồi à? Cơm đã dọn xong rồi.”
Sau đó, người nọ thanh âm có chút trầm thấp, trong thanh âm mang theo vài phần lệ khí: “Cám ơn.”
Giọng nói của Nhan Trinh trở nên dịu dàng như nước: “Không có gì, ăn ngon miệng là được.”
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên, “Ừ.”
Nữ Tân: “…” Nghẹn họng.
Sơn thần kia thật đáng ghét, thái độ đối xử với nó và người vừa đến kia đâu có cùng một cấp bậc?
Ngoài phòng bếp, Lận Dương Phong vẫn ăn nhiều như trước, vừa ăn vừa đưa mắt nhìn Nhan Trinh, không phải vì cái gì khác, mà là vì cậu biết hôm nay Nhan Trinh cùng Đặc Ban xử ra ngoài từ sáng sớm để bắt con hồ lý kia, về phần con hồ ly, bây giờ Nhan Trinh đã trở về, chuyện hẳn là đã được giải quyết êm đẹp.
Thấy Nhan Trinh không có gì khác thường, cậu cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi ăn xong, Nhan Trinh cho tất cả bát đĩa, đũa vào máy rửa bát trong bếp — đây là thứ Lận Dương Phong mang về, khiến Nhan Trinh rất cảm động — khi bước ra, anh đứng dậy, tóm con hồ ly nhất bốn chân nó ra khỏi mặt đất, con hồ ly với một đống đuôi lắc lư yếu ớt.
Lận Dương Phong cúi đầu nhìn, sửng sốt: “Cửu Vĩ Hồ?”
Nhan Trinh vui vẻ cười: “Tôi mang cho em.…” Anh ngẫm nghĩ lời nói của loài người, “Tôi mang về làm quà, nhìn da của nó xem, em có thích không?”
Lận Dương Phong: “…” Nghẹn họng.
Không phải anh đi bắt Hỗ Băng Thành sao, Bát Vĩ Hồ kia không có có sao lại thành chín đuôi rồi?
Nhan Trinh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Lận Dương Phong, chờ đợi câu trả lời của cậu.
Lận Dương Phong khóe miệng khẽ giật một cái: “Cũng tạm.”
Nhan Trinh chớp chớp mắt: “Vậy em thích màu gì?”
Lận Dương Phong tựa hồ nghe được cái gì, toàn thân căng thẳng, hỏi: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Nhan Trinh nói: “Tôi đi lột da em thích.”
Lận Dương Phong xoa xoa thái dương, thật ra cậu đối với da lông cũng không có yêu cầu gì, trong ấn tượng của cậu, từ khi phá trứng chui ra cậu chỉ có một mình lăn lê bò lết, lúc đầu tránh những con yêu quái có da lông này còn không kịp, sau này khi cậu trở nên mạnh mẽ hơn, những tấm da lông kia con nào chết thì đã sớm chết, con nào ngủ thì đã ngủ say, cậu không có cơ hội, cũng không có tâm tình đi tìm, làm sao có thể nghĩ ra mình thích tấm da lông nào hơn?
Bây giờ được hỏi, cậu cũng không biết mình nên cảm động hay bối rối nữa.
Lận Dương Phong rốt cục nói: “Cái nào cũng được, nếu không anh cho tôi một bất ngờ đi.”
Nhan Trinh hai mắt lập tức sáng lên: “Được!”
Lận Dương Phong thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi về phòng đây.”
Nhan Trinh “Ừm” một tiếng, anh sắp lột da, không muốn cho Trứng bé con thấy cảnh máu me đó.
Lận Dương Phong gật gật đầu, xoay xe lăn trở về phòng.
Cậu không khỏi nghĩ lại, Nhan Trinh này là ai, tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy, tại sao mình lại đối với anh hình như rất quen thuộc như vậy, nhưng cậu lại không thể nhớ ra.
Lận Dương Phong có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Nhan Trinh nhận lầm người rồi, vốn định hỏi, nhưng mỗi lần muốn hỏi, nhìn thấy Nhan Trinh vẻ mặt vui vẻ, cậu lại không nỡ hỏi… Nhiều lúc cậu cũng không nhịn được tự hỏi bản thân có mất trí nhớ gì về lần gặp Nhan Trinh không, nhưng không phải, cậu vẫn còn nhớ rất rõ ràng từ khi sinh ra đến nay, tất cả những gì trải qua đều sống động trong đầu.
Sau khi Lận Dương Phong về phòng, Nhan Trinh ngồi xổm trước mặt Cửu Vĩ Hồ, cười với nó.
Nụ cười này không thể nghi ngờ là rất rất ưa nhìn, nhưng ở trong mắt Nữ Tân lại giống như nhắc nhở, không tự chủ được rùng mình một cái.
Nhan Trinh tò mò hỏi: “Mày tỉnh lúc nào?”
Nữ Tân cảnh giác nhìn anh: “Ba ngày trước.”
Nhan Trinh hơi kinh ngạc: “Vậy thì Hỗ Băng Thanh vừa mới bị thương là mày tỉnh luôn?”
Nữ Tân không hề buông lỏng cảnh giác: “Không phải, cô ta kế thừa huyết thống của tôi, lúc cô ta trọng thương sắp chết đã phát tín hiệu, tôi tỉnh lại trước.”
Những Cửu Vĩ Hồ còn lại thực lực chênh lệch không nhiều, có giả thuyết cho rằng nên cùng nhau thức dậy, hoặc là vì Hỗ Băng Thanh mà để Nữ Tân thức dậy trước.
Nữ Tân vốn cho rằng đó là vận may của mình, chỉ cần chắt của mình bình phục vết thương, cô có thể mang nó đến thế giới hiện tại, tùy ý ăn thịt người, chờ đồng tộc khác tỉnh lại, bọn họ căn bản sẽ không phải là đối thủ của nó, nhưng nó không ngờ rằng kẻ tỉnh dậy trước lại xui xẻo trước, trực tiếp đụng phải con quái vật thích lột da!
Từng giây từng phút trôi qua, nó hối hận trong lòng.
Nhan Trinh cũng không quan tâm Nữ Tân đang nghĩ gì, sờ sờ cằm cười nói: “Được, vậy tôi sẽ lột da, cố chịu đau nhé.”
Nữ Tân: “…” Không nói được lời nào.
Sống, lột sống sao???
Mười phút sau.
Nhan Trinh giơ ngang hai tay lên, giữa hai cánh tay tỏa ra một mảnh hào quang, phảng phất bộ lông màu lam bao phủ trong gió đang tỏa sáng, mỗi một tấc lông đều cực kỳ nhẵn nhụi, vô cùng mỹ lệ.
Da như vậy rất hiếm trên thế giới!
Nhan Trinh hài lòng sờ sờ, sau đó mới cẩn thận cất đi.
Sau đó, anh nói với cục thịt nằm trong góc: “Không sao đâu, để lại ba cái đuôi rồi đi đi.”
Nữ Tân chịu đựng những cơn đau dữ dội khắp người, vẫn đắm chìm trong nỗi đau khôn nguôi và niềm vui may mắn lạ lùng.
Lột da, thật sự chỉ lột da thôi à? Vậy mà, vậy mà nó không bị giết!
Ma lực cuồn cuộn khắp người, chỉ trong vài giây, người Nữ Tân lại phủ một lớp lông, lớp lông mới mọc không những thô ráp mà còn có màu rất ảm đạm, hoa văn trên đó cũng không rõ ràng. Hồ ly bây giờ giống như một con cáo bình thường. Nhưng mà, mạng sống của nó đã được cứu.
Nữ Tân nhớ lại lời nói của Nhan Trinh, gần như lập tức rụng ba cái đuôi, tà khí toàn thân đột nhiên giảm xuống mấy chục lần, không còn lực răn đe như hồ ly lúc đầu nữa.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cái đuôi thứ chín của Cửu Vĩ Hồ mới là bản chất, tám cái đầu cộng lại cũng không bằng cái đuôi thứ chín, cho nên Cửu Vĩ Hồ dù chỉ mất một cái đuôi, vẫn còn lại tám cái đuôi. Nó cũng đã yếu đi rất nhiều, chưa kể còn cắt thêm hai cái nữa.
Nói tóm lại, Cửu Vĩ Hồ hiện tại còn yếu hơn cả Hỗ Băng Thanh khi mới xuất hiện, chắc là cấp năm.
Sau khi cắt đuôi, Nữ Tân lo lắng nói: “Tôi, tôi làm xong rồi.”
Nhan Trinh liếc nó: “Vậy đi đi.”
Nữ Tân tựa hồ còn do dự, nhưng lại nhanh như chớp xuất hiện ở cửa: “Tôi đi đây.”
Nhan Trinh cũng không thèm nhìn, thản nhiên xua tay.
Ánh mắt Nữ Tân lóe lên, cơ hồ là trong nháy mắt, đã trốn đi rất xa.
Giờ phút này, nó căn bản không muốn ăn thịt người, cũng không muốn trà trộn vào xã hội loài người, chỉ muốn quay về Thanh Khâu sơn tu hành, lại mọc ra cái đuôi thứ chín!
… Con người đúng là món “khoái khẩu” của nó, nhưng trong cơ thể con người không có linh khí, chỉ là ngon mà thôi.
Cuối cùng, điều quan trọng hơn là được sống.
Trong ký túc xá, Nhan Trinh nhặt ba cái đuôi, lột bỏ lớp da bên ngoài, cắt bỏ phần thịt đuôi, băm nhỏ, viên thành từng viên, cho vào ngăn mát tủ lạnh cấp lạnh.
Anh phân chia rất cẩn thận, trong đó thịt viên làm từ cái đuôi thứ chín được cất riêng, dù sao linh khí của nó là mạnh nhất, để Trứng bé con của anh ăn mới được, còn cái yếu quá thì làm thịt viên băm nhỏ chuẩn bị chiên đem ra cửa hàng bán, đổi lấy ít tiền, đổi cái phòng chiếu phim gia đình tốt hơn cho Trứng bé con, để Trứng bé con vui vẻ ở nhà…
Nhan Trinh ngồi uống trà sau chiếc bàn gỗ chạm trổ, ở một góc bàn có chiếc bếp nhỏ, trên đó có một chiếc đĩa, bên trong có mười mấy viên thịt viên đang xèo xèo sủi bọt, bên dưới có một cái xô lớn. chiếc bàn đầy thịt viên, mỗi viên có kích thước và hình dạng giống hệt nhau.
Trâu Khải bước vào cửa, vẫn được lệnh phải giao hảo với Nhan Trinh, nhưng lần này vì bọn họ đã cùng nhau hợp tác nên không cần cậu ấy nói chuyện lung tung nữa.
Vừa nhìn thấy Nhan Trinh, Trâu Khải lập tức cười nói: “Nhan đại sư, nhờ có ngài mà bộ chúng ta đã phái người đi đào tài nguyên ở Thanh Khâu sơn về, nếu mọi việc thuận lợi, thực lực của các thành viên trong đội sẽ tăng lên rất nhiều, rất nhiều.”
Nhan Trinh nghe cậu khen ngợi, suy nghĩ một chút nói: “Tân Nữ đã trở lại rồi.”
Nụ cười Trâu Khải trên mặt đông cứng lại, không thể tin nói: “Nhưng mà, không phải là anh muốn lột da nó sao?” Trong lòng cậu ta đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, nhất định không phải là Cửu Vĩ Hồ hồ ngôn xảo ngữ lừa Nhan đại sư buông lỏng rồi chạy đi chứ, nếu vậy Đặc Ban Xử gặp rắc rối rồi!
Nhan Trinh ngạc nhiên nhìn cậu ta: “Lột rồi.”
Trâu Khải sửng sốt một chút, líu lưỡi: “Lột rồi? Vậy tại sao nó… nó vẫn còn sống?”
Nhan Trinh hiểu ý Trâu Khải, loài người yếu ớt lột da nhất định sẽ chết, nhưng Cửu Vĩ Hồ thì không, nên trực tiếp giải thích: “Nó có thể tự mọc da mới.”
Trâu Khải hít sâu một hơi, tâm tình có chút phức tạp: “Vậy chuyện đó… anh cảm thấy bây giờ chúng ta có thể giải quyết nó không?”
Nhan Trinh nói: “Chắc là có thể.”
Trâu Khải vui vẻ: “Lột da xong nó có mất sức không?”
Nhan Trinh gật đầu: “Có chứ?” Anh chỉ vào thịt viên đang nướng trên bếp, “Tôi cũng đã chặt ba cái đuôi của nó rồi.”
Trâu Khải đưa mắt nhìn theo từ ngón tay của Nhan Trinh đến viên thịt, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Lẽ nào, lẽ nào… Đây là thịt viên đuôi của Cửu Vĩ Hồ??! ! ! !
Hết chương 36.