Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 37

Chương 37: Rẻ như vậy?

    Nhan Trinh nói: “Đúng vậy, là thịt đuôi đó.”

    Trâu Khải sửng sốt một lúc, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình lỡ miệng hỏi ra suy nghĩ của mình.

    Nhan Trinh hỏi cậu ta: “Muốn mua không?”

    Trâu Khải bất giác run lên, sau đó kinh ngạc hỏi: “Anh bán hả???”

    Nhan Trinh có chút sốt ruột, sao người phàm này cứ hỏi mình hoài vậy, nhưng nghĩ đến Trứng bé con chính là Lão đại của cậu ta, vẫn gật đầu: “Bán.”

    Trâu Khải nuốt nước bọt, ngập ngừng hỏi: “Ừm, bao nhiêu tiền?”

    Nhan Trinh nói: “Hai vạn một miếng.”

    Trâu Khải lập tức trừng to mắt, cái này, rẻ như vậy?!

    “Anh có bao nhiêu viên thịt ở đây?”

    Nhan Trinh không đếm, chỉ nghĩ nghĩ liền đáp: “Năm, sáu trăm.”

    Cửu Vĩ Hồ lớn như vậy, đuôi cũng dài, nhưng thịt lại không nhiều lắm, cũng chỉ có thể moi ra được chừng này.

    Trong lòng Trâu Khải mừng rỡ, cũng không để ý tới những chuyện khác, vội vàng nói: “Chờ một chút, tôi đi xin cấp trên phê duyệt, anh đem mấy viên thịt này giữ lại cho tôi, Đặc Ban Xử chúng tôi muốn mua hết.”

    Nhan Trinh không ngại, thản nhiên đồng ý.

    Trâu Khải lập tức chạy ra ngoài, dừng xe lại, nhanh chóng gọi điện cho Phương Chấn Bang, nhờ anh ta tìm giám đốc phân bổ kinh phí, thịt Cửu Vĩ Hồ là thứ tốt, trong thời đại hồi phục linh khí, chúng ta có thể tiến bộ nhanh hơn.

    Trở lại Đặc Ban Xử, Phương Chấn Bang đã đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy Trâu Khải liền hỏi: “Vừa rồi cậu không nói rõ trong điện thoại, chuyện gì xảy ra? Ý cậu là Nhan đại sư lột da Cửu Vĩ Hồ nhưng không giết nó, nhưng Cửu Vĩ Hồ bây giờ không phải là một mối đe dọa đặc biệt lớn sao? Còn Nhan đại sư thì lấy thịt đuôi Cửu Vĩ Hồ làm thịt viên đem bán, đúng không?”

    Trâu Khải lại gật đầu lia lịa: “Chính là như vậy.”

    Phương Chấn Bang nói: “Được, tôi vừa nói chuyện với Bạch trưởng phòng, anh ấy đang chờ báo cáo chi tiết của cậu.”

    Trâu Khải trịnh trọng đồng ý: “Được!”

    Bước vào văn phòng giám đốc, người đàn ông trung niên mặc quân phục nhìn sang với vẻ mặt vui mừng và ánh mắt ân cần.

    Trâu Khải không dám lơ ​​là, vội thuật lại nguyên văn cuộc đối thoại giữa mình và Nhan Trinh.

    Bạch trưởng phòng ngẫm nghĩ, gật đầu cười nói: “Đây là chuyện tốt, mặc kệ Nhan đại sư kia có phải là khác loại hay không, năng lực ra sao, ít nhất cậu ta cũng không có vẻ ác cảm với chúng ta. Có một số việc cậu ta tùy tiện làm, có lẽ là không phải cố ý, nhưng đối với chúng ta cũng rất có ích…” Ông suy nghĩ một chút, “Mỗi ngày cậu ta đềugcó thể lấy ra nhiều đồ tốt như vậy, mỗi ngày tiếp tế cho Lận đội trưởng, cho nên Lận đội trưởng thân thể hiện tại hẳn là tốt hơn nhiều.”

    Phương Chấn Bang khựng lại: “Có ý gì?”

    Chẳng lẽ Lận đội trưởng sức khỏe tốt, về sau liền có thể…

    Bạch trưởng phòng nói: “Sau này nếu không cần thiết, cố gắng đừng quấy rầy Lận đội trưởng.”

    Phương Chấn Bang sửng sốt.

    Bạch trưởng phòng cười nói: “Tôi biết đội trưởng trong thời kỳ Linh khí bắt đầu khôi phục, cậu chủ yếu dựa vào Lận đội trưởng, bởi vì thực lực của cậu không theo kịp đám mới xuất hiện kia, nhưng Đặc Ban Xử khổng lồ của chúng ta, căn bản không thể đi tìm Lận đội trưởng mỗi khi gặp nạn phải không?”

    Phương Chấn Bang trên mặt nhất thời lộ ra vẻ xấu hổ.

    Đúng vậy, kỳ thật trước khi linh khí khôi phục, đội viên Đặc Ban Xử của bọn họ cũng không quá mạnh, nhưng mỗi khi gặp phải yêu ma, bọn họ đều có thể phái thêm vài người ra tay, nhưng sau khi linh khí khôi phục lại, khắp nơi đều có chuyện xấu xảy ra — tức là yêu ma không thuộc về phe hợp pháp thức dậy, hoặc là một số yêu quái xấu xa đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, khiến người Đặc Ban Xử không phải là đối thủ, hoặc cho dù có thể đối phó thì bọn họ cũng mất rất nhiều người, cuối cùng là phải thường xuyên gây rắc rối cho Lận đội trưởng, Lận đội trưởng tuy tính tình nóng nảy, đối xử cực kỳ thô bạo với các đội viên làm nhiệm vụ nhưng cậu ta chưa bao giờ làm gì đồng nghiệp mà chỉ thỉnh thoảng mắng mỏ vài câu như phế vật gì đó.

    Dần dà, được Bạch trưởng phòng nhắc nhở, sự phụ thuộc của bọn họ vào Lận đội trưởng thực sự quá nặng, cho nên khi không có Lận đội trưởng xuất chiêu, cho dù có chuẩn bị đầy đủ cũng khó tránh khỏi thất bại. Tựa như mấy ngày trước phái mấy chục người giăng lưới, lại như cũ để cho Hỗ Băng Thanh trốn thoát —— sau này rõ ràng tốn nhiều thời gian và sức lực hơn, chưa chắc có thể tìm được Hỗ Băng Thanh, nhưng ông vẫn như cũ gọi cho Lận đội trưởng, mục đích là giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt — đương nhiên gặp phải Cửu Vĩ Hồ là ngoài ý muốn, chỉ có thể nói lần này là tình cờ, lỡ như không gặp thì sao? Không gặp Cửu Vĩ Hồ thì lãng phí chiến lực cao cấp.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Tuy rằng làm như vậy xác thực nâng cao hiệu quả, đỡ được rất nhiều phiền phức, nhưng cũng khiến cho đội viên bọn họ thiếu rèn luyện, giống như tình huống hiện tại, về sau linh khí hẳn là tiếp tục khôi phục, sẽ còn xuất hiện càng nhiều thứ hung ác hơn không thể giải quyết được. Nếu bọn họ không rèn luyện, đồng thời xảy ra tai nạn ở nhiều thành phố, liệu họ có phải nhờ Lận đội trưởng ra tay không? Lận đội trưởng có mạnh đến đâu cũng chỉ có một người, cũng sẽ không có cách nào để làm điều đó, nếu không tận dụng những con quái vật xuất hiện ngay bây giờ để tự mình mài giũa rèn luyện, đến khi yêu quái thật sự lợi hại xuất hiện, nhân số thương vong của bọn họ sẽ càng ngày càng nhiều, thậm chí, dù cho có hi hinh nhiều mạng người đi nữa cũng không thể giải quyết quái vật được.

    Đến lúc đó, Đặc Ban Xử sẽ thật sự kết thúc.

    Và nếu họ làm xong đời, ai sẽ là người bảo vệ dân chúng vô tội?

    Trong đầu có vô số suy nghĩ, Phương Chấn Bang cúi đầu thật sâu: “Lúc trước chúng tôi đã làm sai rồi.”

    Bạch trưởng phòng trên mặt lộ ra nhẹ nhõm: “Hiểu ra cũng không muộn, hiện tại tôi biết Chiêu Diêu cổ sơn, Thanh Khâu sơn đã thức tỉnh, tái xuất ở nhân gian. Trong đó, trên Chiêu Diêu sơn, chúng ta đã có rất nhiều thành viên trong đội cùng với tinh tinh trên núi đạt được thỏa thuận, họ cung cấp cho chúng ta rượu hoa quế đặc sản của họ, loại rượu này chứa đầy linh khí các cấp, rất hữu ích cho các thành viên trong đội tu luyện. Ở đó còn có một số sản phẩm đặc biệt trên núi, tất cả đều mang theo linh khí, đối với chúng nó thì có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, còn đối với chúng ta, đó đều là những thứ tốt, cũng có thể dùng để giao dịch, hơn nữa, họ không có hứng thú với vàng và ngọc bích, cho phép chúng ta cử người lên núi để thu thập chúng thường xuyên. Tất nhiên, những thứ này không phải là lấy không. Đúng vậy, bọn chúng đồng thời yêu cầu Đặc Bạn Xử chúng ta cử các thành viên trong nhóm ở lại đó thường trú trên núi, để giải thích thế giới loài người hiện tại cho bọn chúng biết, và một khi bất kỳ ai trong số họ muốn bước vào thế giới loài người, chúng ta cũng cần phải cung cấp một danh tính đáng tin cậy và nơi trú ẩn tương ứng.”

    Phương Chấn Bang cũng biết điều này, gật đầu nói: “Những vật phẩm trao đổi đó có thể sử dụng một số thiết bị điện mà con người chúng ta hiện nay thường dùng, sau này nếu tìm được linh vật khác, chúng ta cũng có thể trao đổi.”

    Trâu Khải nói thêm: “Tinh tinh am hiểu nhưỡng rượu, chúng ta có thể cung cấp một ít cây ăn quả, chỉ cần trồng ở Chiêu Diêu sơn mà sống sót, đó cũng là nguyên liệu mới cho tinh tinh.”

    Bạch trưởng phòng hài lòng nói: “Chính là như vậy. Tinh tinh không phải chủng loại ăn thịt người, con người chúng ta chỉ cần có thể chung sống hòa bình với bọn chúng thì cứ sống hòa bình, nếu có thể đoàn kết tất cả các chủng tộc khác được thì đoàn kết lại.”

    Phương Chấn Bang và Trâu Khải đều nói: “Được!”

    Bạch trưởng phòng nói: “Về phần Thanh Khâu sơn mới, Cửu Vĩ Hồ chủ nhân hiện tại của ngọn núi đó đã bị Nhan đại sư hạn chế, nhưng cậu cũng có thể thấy được, Nhan đại sư không làm hại bất kỳ tộc nào nếu họ không chọc giận cậu ta. Không cần giết chết ai, nói cách khác, Cửu Vĩ Hồ có thói quen ăn thịt người, nó là kẻ thù của chúng ta, nhưng không phải là kẻ thù của Nhan đại sư. Vì vậy, nên nhắc nhở đội viên phải chú ý, và cố gắng tránh hang động Cửu Vĩ Hồ đang ngủ khi khai thác Thanh Khâu sơn Hơn nữa ——” Vẻ mặt ông đầy uy nghiêm, “Hãy phái các cao thủ đến đó, một khi gặp con Cửu Vĩ Hồ còn lại sáu i đuôi, có thể giết nhất định phải giết nó, nếu không, cho dù hiện tại nó bởi vì sợ Nhan đại sư mà không công kích nhân loại, cũng có khả năng sau khi phát hiện Nhan đại sư không thèm để ý nữa, loại chuyện đó có thể xảy ra, bọn họ có thể dùng phương pháp thôn phệ nhân loại để nhanh chóng tu luyện tăng thực lực.”

    Phương Chấn Bang nghe vậy có chút buồn bực: “Đáng tiếc Nhan đại sư không phải người.”

    Trâu Khải nói: “Đội phó không cần phiền não như vậy, Nhan đại sư vẫn nguyện ý giúp đỡ chúng ta, ít nhất nếu như độ thiện cảm của anh ta đối với nhân loại chúng ta là 10, đối với chủng tộc khác là 0. Cái này 10 và 0 có một khoảng cách rất lớn giữa họ.”

    Phương Chấn Bang nghẹn lời.

    Trâu Khải pha trò: “Bằng không để Lận đội đi lấy vợ đi, tôi thấy, nếu đem Lận đội giao cho Nhan đại sư, Nhan đại sư nhất định sẽ tăng tình hữu nghị lên đến 80.”

    Phương Chấn Bang khóe miệng giật một cái.

    Bạch trưởng phòng xua tay: “Đừng lộn xộn.”

    Phương Chấn Bang định thần lại, vươn tay xoa đầu Trâu Khải: “Đến lúc đó, sự ưu ái của Lận đội đối với chúng ta sẽ thành con số âm, Nhan đại sư khẳng định là sẽ bảo vệ Lận đội, đến lúc đó có được 80 điểm hảo cảm thì có ích gì?”

    Trâu Khải cười: “Vậy… Trưởng phòng, số tiền mấy chục triệu đó có được thông qua không? Thịt Cửu Vĩ Hồ, nghe nói ăn vào sẽ không bị tà khí ảnh hưởng, linh khí trong thịt cũng rất mạnh, đến lúc đó ăn xong, thực lực nhất định sẽ tăng lên.”

    Bạch trưởng phòng trực tiếp ra quyết định: “Duyệt, cậu đi mua tất cả thịt viên về đây, sau khi mua về phân phối cho tất cả mọi người từ cao đến thấp.”

    Trâu Khải ngừng cười, lập tức trở nên nghiêm túc: “Được!”

    Phương Chấn Bang nói: “Tôi sẽ tổ chức một cuộc họp đội viên. Sau này, trừ phi gặp phải tình huống cực kỳ khó khăn dẫn đến số lượng lớn đội viên tử vong mà vẫn không giải quyết được vấn đề, đến lúc đó chúng ta mới đi hỏi ý kiến ​​của đội trưởng.”

    Bạch trưởng phòng “ừm” một tiếng, nói: “Đi đi.”

    Trâu Khải và Phương Chấn Bang chào rồi lập tức ra ngoài, phân công nhau làm việc.

    Nhan Trinh dùng đũa cào thịt viên trên bếp nhỏ, vẻ mặt chán nản.

    Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ, từ trong cửa, một đạo sĩ thấp bé bước vào, thoạt nhìn sắc mặt vàng vọt, trên đầu buộc một cái búi tóc nhỏ, dính đầy dầu mỡ, sau khi đi vào, đôi mắt nhỏ của hắn đảo một vòng, một hồi lao tới các giá toàn Ngọc Thạch, hận không thể đưa tay sờ sờ, sau đó chạy tới giá trong cùng, đối mặt với mấy cái cây trong chậu đang chảy nước miếng, và cuối cùng, ánh mắt hắn rơi vào viên thịt viên nóng hổi, hắn đi đến trước bàn, mũi không ngừng giật giật, mùi thơm nồng nặc, hắn muốn lập tức đưa tay ra chộp lấy.

    Nhan Trinh liếc hắn một cái, mặc kệ hắn.

    Đạo sĩ gãi tai gãi má một hồi, rồi quăng mình lên bàn, ngẩng đầu nhìn Nhan Trinh sắc lẻm: “Tiểu tử, tôi thấy ấn ký của cậu thâm đen, gần đây có thể gặp chuyện không may.”

    Nhan Trinh nhướng mi: “Ồ?”

    Đạo sĩ mỉm cười: “Chẳng qua, bần đạo hữu duyên với cậu, giúp cậu giải quyết chuyện này không tính tiền, thế nào?” Hắn đảo mắt về phía thịt viên, “Chỉ cần ngươi đãi ta một bữa thịt viên, không quá nhiều, phải không?”

Hết chương 37.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 37

Ngày đăng: 11 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên