Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 38

Chương 38: Nữ sinh phải giữ thể diện.

    Nhan Trinh nói: “Quá mắc.”

    Đạo sĩ không ngờ Nhan Trinh lại nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

    Nhan Trinh giơ hai ngón tay: “Một viên là 20.000 tệ, không trả giá, hơn nữa chúng ta cần phải thương lượng với một nhóm khách hàng khác.”

    Đôi mắt nhỏ của đạo sĩ mở to, trông có vẻ buồn cười, ông ta nói: “Cậu không sợ ấn đường biến đen sao? Tôi đã hứa sẽ giải quyết vấn đề miễn phí cho cậu mà.”

    Nhan Trinh trầm ngâm: “Anh chính là bịp bợm giang hồ mà trên ti vi thường nói à?”

    Vẻ mặt của vị đạo sĩ kia đông cứng lại.

    Nhan Trinh cong ngón tay, chỉ vào trán đạo sĩ, búng vào khoảng không.

    Ngay lập tức, đạo sĩ bay lên như thể bị búa đập, và lăn vài vòng trong không trung trước khi đập xuống đất một tiếng “bịch”, biến thành một con chuột lớn màu vàng với một tiếng “bụp” .

    Nhan Trinh sửng sốt, nhíu mày: “Là con chuột xấu xí.”

    Con chuột lớn màu vàng —— kỳ thực nó là một con chồn, nó còn không kịp phản ứng, không đúng, trước khi nó biến thành tinh, nó luôn nhìn thấy lão đạo sĩ ở dưới cầu vượt làm việc này, lần nào ông ta cũng có thể kiếm được đồ ăn thức uống. Làm sao có thể đến lượt nó thì không được? Còn có, người trong cửa hàng đó quá giỏi, chỉ cần búng một cái là nó đã hiện nguyên hình rồi!

    Đột nhiên, đầu óc bị lòng tham làm cho chói mắt có chút minh mẫn, thân thể mảnh khảnh của con chồn được bao bọc trong một đạo bào rộng lớn, nó vươn hai móng vuốt trước hoảng sợ ôm đầu, nó không dám động đậy, bởi vì nó sợ đầu của nó sẽ bị đập nát rồi thổi bay mất, lúc này làm sao nó dám nghĩ đến những hàng như Ngọc Thạch mà nó ngửi là biết ngay là hàng tốt?

    Tuy nhiên, Nhan Trinh búng tay xong liền không để ý tới nó nữa.

    Lại nhìn con chồn, nó run run một hồi cũng không thấy có người đi ra, bèn cảnh giác ngẩng đầu lên —— Gì, ông chủ hung dữ làm gì nó vậy? Nó lấy móng vuốt lau mồ hôi trên trán, co giật hai bắp chân, nhanh chóng tránh sang một bên, di chuyển đến bức tường của dãy nhà ngược gần sân ngoài, kéo bức tường bằng hai chân trước, bắp chân nhảy lên vài cái, đứng ở cửa sổ và nhìn vào cửa hàng…

    Róc rách, nước miếng lại chảy xuống, làm ướt đám lông mịn trên ngực nó.

    Mùi thơm quá, thật muốn ăn, muốn ăn… Hức hức.

    Sau khi chăm chú nhìn một lúc, con chồn bực bội nhảy xuống, ngồi xổm trên bãi cỏ bên cạnh và bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

    20.000 một viên, nó hiểu, 20.000 không phải là tiền mà con người bây giờ sử dụng sao? Nhưng nó không có tiền, hay là… nó đảo mắt hai lần, lặng lẽ lẻn ra khỏi cổng. Ông chủ cửa hàng này thật quá đáng sợ, căn bản không nghe nó nhảm nhí, không lừa được đâu, nếu không nó sẽ xuống gầm cầu vượt xem bói cho người ta như các lão đạo sĩ khác, kiếm chút tiền rồi quay lại mua.

    Con chồn đi được chừng mười phút, Trâu Khải cầm chi phiếu đi tới, đi tới trước mặt Nhan Trinh: “Nhan đại sư, mười một triệu, bao hết thịt viên, được chứ?”

    Nhan Trinh cầm lấy ngân phiếu, lấy cái thùng lớn dưới gầm bàn ra, đưa cho Trâu Khải, nói: “Tự đếm đi.”

    Trâu Khải hít sâu một hơi, ngây ngẩn cả người cầm lấy cái thùng, còn chưa đếm, nếu thật sự đếm, chẳng phải rõ ràng là không tin Nhan đại sư sao? Có nhiều thịt viên như vậy sao? Nhất định phải mấy trăm người ăn, sao lại làm cho Nhan đại sư không vui?

    Nói xong, cậu ta cầm lấy cái đĩa trên bàn, cũng cất đi, trịnh trọng cảm tạ Nhan Trinh, sốt ruột sải bước đi.

    Trở lại Đặc Ban Xử, Trâu Khải đương nhiên lập tức đem toàn bộ thịt viên giao cho Bạch trưởng phòng, nhưng sau khi Bạch trưởng phòng đè nén vui mừng trong lòng, phản ứng đầu tiên chính là hạ lệnh.

    “Đầu tiên tính một trăm cho Lận đội, cậu ta là Định Hải Thần Châm của Đặc Ban Xử chúng ta, lúc trước thiếu linh khí nên phải cứu, cậu ta bị bạc đãi, bây giờ nên được cấp đủ đãi ngộ.”

    Trâu Khải không có phản đối, lớn tiếng đáp: “Được!”

    Ba ngày sau, Nhan Trinh đang trông cửa hàng thì một con chồn gầy có tướng mạo đạo sĩ bước vào. Lần này không dám nói gì về việc ấn đường của Nhan Trinh đã biến thành màu đen nữa, chỉ nở một nụ cười nịnh nọt nghiêng người trước mặt Nhan Trinh, nói: “Ông chủ, anh xem, thịt viên đó bán cho tôi được không? Tôi có tiền.”

    Vừa nói, con chồn vừa lấy trong túi ra một xấp tiền, xếp thành bốn xấp ngay ngắn, mỗi xấp gần 10.000 tệ.

    Nó giơ hai ngón tay lên, vui vẻ nói: “Tôi muốn hai cái!”

    Nhan Trinh nhướng mi: “Bán hết rồi.”

    Nụ cười của con chồn cứng đờ trên khuôn mặt: “….Cái gì?”

    Nhan Trinh cúi đầu nhìn điện thoại, gửi một hình động cho Lận Dương Phong: Đi làm nhưng không có việc gì làm thì phải làm sao?

    Lận Dương Phong: ? không biết phải nói gì.

    Nhan Trinh gởi một biểu tượng cảm xúc khác: Năm nay chúng ta phải cố lên.

    Lận Dương Phong: Không hiểu anh muốn nói gì.

    Nhan Trinh tiếp tục gởi hình động: Em là heo nhỏ của tôi.

    Lận Dương Phong: … Câm nín.

    Bấy giờ, Lận Dương Phong có lẽ đã nhận ra Nhan Trinh đang làm gì, vì thế mặc kệ anh không để ý nữa.

    Lúc này, đúng lúc con chồn bị câu hồn, Nhan Trinh cong môi nói: “Bị người ta bao hết rồi”.

    Như bị sét đánh ngang tai, con chồn ủ rũ, than khóc như ai chết vậy.

    Tại sao, tại sao lại bao hết chứ, tại sao lại hết mất!

    Con chồn rên rỉ, ngập ngừng nói: “Cái đó, cái kia, ai mua?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Nhan Trinh liếc hắn một cái: “Đặc Ban Xử.”

    Lại một tiếng sét nữa giáng xuống đỉnh đầu nó, con chồn như thoát xác, vẫn không quên chộp lấy xấp tiền, loạng choạng chạy ra ngoài… Đặc, Đặc Ban Xử à, vài năm trước nó đột nhiên thành như thế này. Đó là một nơi kinh khủng đối với một con yêu tinh!

    Con chồn không dám có chút oán hận nào, khập khiễng bước đi, hắn chỉ hối hận, hối hận, hôm qua đến đây sao không mang theo tiền, nếu có mang tiền chẳng phải đã mua được rồi sao? Hai….

    Mà sự việc này đối với Nhan Trinh cũng chỉ là một tình tiết nhỏ, cũng không gây ra gợn sóng gì.

    Lận Dương Phong đẩy xe lăn, trượt ra khỏi khu giảng đường, đi thẳng ra đường – cuối đường này rẽ phải là sẽ thấy khu ký túc xá.

    Còn chưa đi được bao xa, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ lo lắng, sau đó có người vội vàng đuổi theo.

    “Bạn học Lận, bạn học Lận, xin chờ một chút!”

    Lận Dương Phong mặt không biểu cảm dừng lại, quay đầu sốt ruột nhìn đối phương, trong mắt hiện lên lệ khí.

    Có một cô gái xinh đẹp chạy tới, cậu không có bất kỳ ấn tượng nào, nhưng khi cô gái gọi cậu, xung quanh rõ ràng có tiếng hít ngược khí lạnh.

    Nhưng đối với Lận Dương Phong mà nói, như vậy càng thêm phiền phức, khiến cậu càng cau mày chặt hơn.

    Khi cô gái đi tới chỗ cậu, cô chống đầu gối thở hổn hển vài hơi mới nói: “Tôi tên là Phó Giai Nghi, học cùng lớp với cậu, muốn nhờ cậu giúp một việc, không biết có được không.”

    Lận Dương Phong quay người lại, tiếp tục trượt xe lăn, lạnh lùng nói: “Không được.”

    Phó Giai Nghi nghe vậy vô cùng kinh ngạc.

    Nhưng Lận Dương Phong đã đi trước một bước, cậu ta cũng không thèm để ý đến cô hoa khôi xinh đẹp nổi danh Đại Học Nam Hồ này, còn chưa kịp để nhiều người kịp nhận ra thì cậu đã đi rất xa rồi, chỉ còn lại một mình cô gái cô độc đứng phía sau.

    Phó Giai Nghi cũng sửng sốt, chưa từng có bạn học nam nào khinh thường cô như vậy, lại chưa bao giờ bị cự tuyệt như lần này? Nhất thời cô quên phản ứng, lúc người con trai kia rời đi, cô không khỏi giậm chân, Mặt cô nóng bừng, nhưng người cũng quay lưng đi rồi.

    Đi đến bên cạnh tòa nhà dạy học, mấy nữ sinh đang đợi cô, thấy cô đi tới, không khỏi xì xào bàn tán:

    “Người này cũng làm cho người ta quá mất mặt?”

    “Không có gì ngạc nhiên. Nghe nói Lận Dương Phong là một kẻ cuồng học tập, trừ giờ học thì ngày nào cậu ấy cũng về ký túc xá. Khuôn mặt đáng sợ và không hề giao du với bạn học nào. Nất người nói xem, có phải cậu ấy tự ti không?”

    “Chắc do tự ti nên anh ta càng chạy nhanh hơn khi có bạn nữ xinh đẹp đến gần”.

    Phó Giai Nghi vừa nghe những lời này, tâm tình tốt lên một chút, sau đó cười nói: “Đừng nói xấu bạn học.”

    Mấy cô gái kia cũng cười: “Được, được, chúng ta hãy nghe hoa khôi Phó đi!”

    Một người trong đó ăn mặc thời trang bĩu môi: “Cái tên họ Lâm kia đi rồi, chúng ta tiếp tục đánh cược đi?”

    Một nữ sinh khác có khuôn mặt tròn trịa cười nói: “Đó là hoa khôi phó của chúng ta thua, ai bảo để bạn học Lận tự ti mà từ chối chứ?”

    Phó Giai Nghi bĩu môi: “Thôi thôi, là tôi thua.”

    Một cô gái khác thở dài: “Bạn học Lận kia giống như trong truyền thuyết vậy, rất khó đối phó.”

    Các cô cười nói vui vẻ một hồi rồi đi ăn.

    Phó Giai Nghi vẫn không cam lòng, cô nhìn lại nơi Lận Dương Phong biến mất, trong lòng âm thầm hạ quyết định – nhất định phải lấy lại mặt mũi.

    Lận Dương Phong nhìn cô gái trước mặt cản đường mình, lạnh lùng nói: “Tránh đường.”

    Phó Giai Nghi mặt đơ ra: “Tôi chỉ muốn mời bạn học Lận đến dự tiệc sinh nhật của tôi thôi. Ngoại trừ cậu, tất cả học sinh trong lớp đều sẽ đến, vì vậy tôi không muốn phải tiếc nuối…”

    Một nam thanh niên bên cạnh cô khó chịu, tiến lên vài bước mắng: “Cậu làm sao vậy, có biết lễ độ không? Giai Nghi có nhã ý mời, đây là thái độ của cậu sao?”

    Lận Dương Phong cả giận.

    Cô gái loài người này căn bản không hiểu tiếng người, ngay từ đầu cậu đã từ chối lời mời của đối phương rồi, tại sao cô ta cứ phải hết lần này đến lần khác tỏ ra thành khẩn “mời mọc” như vậy, trong khi cậu không hiểu nổi chút hư vinh phù phiếm nhỏ bé của cô ta? Cậu thực sự không quan tâm.

    Nếu không phải ở trước mặt công chúng, Lận Dương Phong có thể tùy tiện dùng một số thủ đoạn, khiến cho Phó Giai Nghi lăn đi, nhưng không phải bây giờ, nếu cậu làm vậy, những con người mỏng manh này sẽ chết.

     Thật phiền!

    Bây giờ đã đến giờ ăn, Lận Dương Phong càng ngày càng không vui, cái bụng vốn quen ăn thường ngày lại kêu đói, cảm giác đói đã lâu không có lại đột nhiên nổi lên — mặc dù cậu hiểu rõ ràng mình chỉ có chút đói bụng, còn cách cái đói đến thấu xương mấy ngàn năm trước rất xa, nhưng tựa hồ như so với cái đói của ngàn năm trước còn khó chịu hơn.

    Khi tâm trạng trở nên cáu kỉnh, Lận Dương Phong trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng khí áp quanh người đã giảm xuống đến mức thấp nhất, trong đôi mắt đỏ ngầu vốn dĩ tràn đầy địch ý của cậu hiện lên vài tia đỏ ngầu. dữ dội lan khắp nhãn cầu, cả người cậu có cảm giác bạo lực và tàn ác.

    Chàng trai mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng suy nghĩ đó chỉ lướt qua trong nháy mắt, khi nhìn thấy Phó Giai Nghi bên cạnh mình cả người xấu hổ, hai mắt đỏ hoe, tim nóng như máu sôi trào, không nhịn được nữa: “Chúng ta đều là bạn học, bạn học phó đã chân thành mời mọi người, nhưng cậu chỉ phớt lờ lòng tốt của cô ấy và đối xử với một cô gái với thái độ ác liệt như vậy, có quá đáng không ——”

    Lận Dương Phong ngước mắt lên, trong mắt hung quang trực tiếp rơi vào trong mắt thanh niên, khiến cho hắn ta đột nhiên dừng lại, trong lòng đột nhiên hiện lên nỗi sợ hãi không nói nên lời.

    Phó Giai Nghi cũng sửng sốt, nhất thời hối hận mình vô cớ tìm phiền phức, có đôi khi thật sự không cần phải giữ thể diện như vậy.

    Trong ký túc xá, Nhan Trinh nấu cơm xong rồi nhưng lại không đợi được Lận Dương Phong đúng giờ trở về, anh khẽ nhíu mày, có thể cảm giác được trứng bé con cách đó không xa, còn… tâm tình không tốt?

Hết chương 38.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 38

Ngày đăng: 11 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên