Chương 39: Gọi Trứng bé con về nhà ăn cơm.
Đôi mày đẹp trai của Nhan Trinh hơi nhíu lại, trên khuôn mặt trắng trẻo bất giác hiện lên vẻ không hài lòng — nhất định là có người bắt nạt Trứng bé con rồi, sau đó không chút do dự đặt xuống đĩa thức ăn nóng hổi trên bàn rồi đi ra ngoài.
Anh nghĩ, lúc trước Trứng bé con bị bắt nạt mà anh không biết, nhưng bây giờ thì không được, không ai có thể bắt nạt Trứng bé con trước mặt anh được!
Suốt một đường đi theo khí tức của Lận Dương Phong, bước chân của Nhan Trinh càng lúc càng nhanh, chỉ trong vài giây đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngồi trên xe lăn, tuy nhìn bề ngoài hung ác như thường nhưng thực ra lại rất nhẫn nhịn. Lúc này Lận Dương Phong đã bên lề của sự bùng nổ, cả người lộ ra khí tức cực kỳ không vui.
Nhan Trinh có thể nhìn rõ Trứng bé con của mình đã nổi gân trên mu bàn tay đang đặt trên tay vịn xe lăn, trong phút chốc đau lòng đến mức bước chân cũng nhanh hơn khi bắt đầu nói.
Lận Dương Phong đè nén cảm xúc sắp bùng phát, trong đầu cứ luẩn quẩn giữa hai suy nghĩ giết chết cặp nhân loại trước mặt rồi trực tiếp biến đi, bởi vì cảm xúc mãnh liệt mà không để ý Phó Giai Nghi và người chân chó bên cạnh cô ta cả hai chân đều run lẩy bẩy, thậm chí cô ta còn không thể nói được.
Đột nhiên, một mùi hương quen thuộc từ xa đến gần truyền đến, cùng lúc đó, một giọng nói dịu dàng truyền đến, lập tức làm dịu đi rất nhiều sự bực bội trong lòng cậu.
“Sao hôm nay về muộn thế, cơm đã dọn xong rồi.” Đáng lẽ Nhan Trinh phải ở ký túc xá nấu cơm cho cậu.
Bạo phát trên người Lận Dương Phong cũng tiêu tán đi rất nhiều, cậu chậm rãi dời ánh mắt khỏi đám người Phó Giai Nghi, quay đầu nhìn về phía sau hai người, liền thấy thiếu niên đang bước nhanh tới.
Cùng lúc đó, Phó Giai Nghi và cậu nhóc kia cũng mất đi cảm giác sợ hãi run rẩy, vừa thở phào nhẹ nhõm, sau lưng cảm thấy toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó, Nhan Trinh đi tới bên cạnh Lận Dương Phong, cười với cậu, nói: “Có người tìm em à?” Vừa nói vừa nhìn cặp nam nữ nhân loại dám chặn đường Trứng bé con nhà mình, rất không vui, nói: “Bọn họ không ăn cơm, còn ngăn cản em về à?”
Cả hai người Phó Giai Nghi cũng sửng sốt khi nhìn thấy bộ dạng của Nhan Trinh.
Mà đám học sinh Đại Học Nam Hồ vẫn theo dõi từ khi Phó Giai Nghi ngăn Lận Dương Phong lại, lúc này cũng hít ngược một hơi thật sâu.
—— Không có gì, chỉ là Nhan Trinh quá đẹp.
Làn da trắng nõn, lông mày và đôi mắt đẹp như tranh vẽ, chỉ trích người khác khi bảo vệ Lận Dương Phong, giọng nói như nước chảy trong núi, mềm mại và dễ chịu. Khi anh nghiêng đầu nhìn qua, mặc dù giọng điệu của anh đầy sự chỉ trích, nhưng một khi nhìn vào ánh mắt trong veo của anh, người ta lại cảm thấy những gì anh nói đều rất có lý, khiến cho người ta không thể phản bác, cũng không thể nói ra chữ “không”.
Nhan Trinh nói xong, thấy không còn ai nói chuyện, liền đi nhanh đến sau lưng Lận Dương Phong, đẩy xe lăn đưa cậu một đường về khu ký túc xá, bây giờ Trứng bé con ăn cơm còn gì quan trọng hơn, giờ đã muộn hơn thường lệ mười phút rồi, Trứng bé con nhất định là đói bụng lắm, hai người vừa rồi đúng là phiền phức, Trứng bé con vừa đói vừa gầy, nhất định phải làm cho bọn họ đói theo…
Mãi đến khi Nhan Trinh đẩy Lận Dương Phong ra xa, đám sinh viên có mặt mới trở nên ồn ào, mấy nữ sinh không thích phong cách của Phó Giai Nghi không khỏi chỉ trỏ sang một bên.
“Cái cô Phó Giai Nghi đó cho rằng mình là hoa khôi của trường thì rất ghê gớm, còn phải ép người ta đến buổi tiệc sinh nhật của mình, cô ta nghĩ mình là ai chứ? Tôi đã biết bạn học Lận không phải loại chân chó hời hợt rồi mà, đừng nhìn chân người ta không đi được, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy cậu ấy đẹp trai như thế nào. Một ngôi sao lớn cũng so ra kém khí chất của cậu ấy, phải không? Phó Giai Nghi đó, ai cũng muốn cho cô ta mặt mũi? Ha ha, bây giờ bị vả mặt rồi?”
“Đúng vậy, có câu ‘Rồng không ở với rắn’. Phó Giai Nghi ưa nhìn, nhưng ở Đại Học Nam Hồ của chúng ta cũng có mấy người nổi tiếng như cô ta. Nếu chỉ nhìn qua khuôn mặt của cô ấy thôi, Phó Giai Nghi thực sự không xứng với bạn học Lận, hơn nữa các người cũng đã thấy rồi đó, chàng trai vừa đến gặp bạn học Lận kia thực sự rất đẹp trai! Tôi sống hơn hai mươi năm rồi mà chưa từng gặp qua người nào đẹp hơn anh ta, ngay cả những ngôi sao lớn trong làng giải trí cũng không đẹp hơn anh ấy được”.
“Đúng vậy! Tôi chưa bao giờ thấy ai đẹp trai như vậy! Mà các người có nghe thấy không, anh ấy nói với bạn học Lận rằng anh ta đã chuẩn bị cơm cho bạn học Lận rồi. Trời ơi, bạn học Lận của chúng ta thực sự rất may mắn, mới về trễ có một chút xíu mà đã chạy tới đây tìm cậu ấy, còn giúp cậu ấy vỗ mặt mấy người Phó Giai Nghi, khiến bọn họ không nói được lời nào, nhìn người đó dỗi cũng thật đẹp trai, ha ha!”
“Nhìn mặt Phó Giai Nghi mà xem, chẳng vui vẻ gì cả. Mấy người chân chó bên cạnh cô ta nhìn thấy, không biết bọn họ có còn cho rằng cô ta đẹp không nữa? Thật sự là sảng khoái mà.”
Phó Giai Nghi gần đây đặc biệt dính với Lận Dương Phong, rất nhiều người đều biết hướng đi của hoa khôi trường, nhưng không phải hoa khôi trường nào cũng có thể được ủng hộ, giống như Phó Giai Nghi vậy, trong giới nữ sinh không có tiếng tăm gì tốt, bây giờ cô ta xấu hổ, các cô gái khác nhìn như đang xem kịch vui, rất vui.
Bị giễu cợt như vậy, sắc mặt Phó Giai Nghi tái xanh, không nhịn được che mặt bỏ chạy.
Hết chương 39.