Chương 04: Động đất?
Trở lại nhà Chu Ích Dân, Chu Ích Dân đã đợi sẵn, nghe thấy tiếng chìa khóa xoay, vội đứng dậy, tay cầm cuốn sổ mỏng, háo hức nhìn ra cửa, chợt thấy Nhan Trinh, mắt ông sáng lên ngay lập tức.
“Nhan đại sư!”
Nhan Trinh phất tay về phía ông.
Chu Ích Dân mỉm cười, mở sổ ghi chép ra nói: “Ngài xem đi, tôi tìm được mấy danh sách, tất cả đều theo yêu cầu của ngài, ngài có thể chọn một trong số đó, nếu không vừa ý, tôi lại chạy đi tìm chỗ khác cho ngài “
Nhan Trinh vốn đã biết Laptop là gì nên ngồi trên ghế sô pha nhìn Chu Ích Dân mở thư mục và thả ra mấy tấm ảnh mình chụp.
Có rất nhiều ảnh, và có ít nhất chục bức ảnh ở các nơi, mọi chi tiết đều đã được xem xét.
Nhan Trinh nhìn bọn chúng một cái, trên mặt cũng không có biểu tình gì đặc biệt, điều này khiến Chu Ích Dân có chút luống cuống — ngài ấy không hài lòng sao? Làm không tốt, nếu như Nhan đại sư thực sự không hài lòng, làm lại chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Nhan đại sư sẽ không hài lòng.
Lưu Tiêu Tư bên cạnh cũng nín thở, cảm thấy rất lo lắng.
Vài phút sau.
Nhan Trinh xem hết ảnh rồi nhìn Chu Ích Dân.
Chu Ích Dân nín thở.
Nhan Trinh cười tươi như hoa, ngón tay gầy guộc trắng nõn chỉ vào màn hình: “Cái này rất tốt.”
Chu Ích Dân thở phào nhẹ nhõm, Lưu Tiêu Tư nhìn sang bên kia – Chà, đúng là đồ cổ!
Nhan Trinh chọn Tứ Hợp Viện, nguyên chủ là hậu duệ của một vị đại nhân tiền triều, hai cửa ra vào, thiết kế nhà cửa, trang trí bên trong đều là đồ cổ.
Sau khi vương triều tan rã, chủ nhân của gia tộc này cũng sa sút, những căn nhà khác cũng bị lấy đi, chỉ còn lại một nơi này, nhưng nếu dính vào Tứ Hợp Viện thì không kiếm được cơm ăn, đến lúc đó, Tứ Hợp viện cũng không tăng giá cao, đương gia chủ mẫu đã cải tạo viện tử này thành quán ăn nhỏ để kiếm sống, dùng để chiêu đãi khách nhân.
Sau này do nhiều biến cố, quán ăn nhỏ không thể kinh doanh được nữa, gia đình càng ngày càng nghèo hơn, sau khi lập quốc mới dần khá giả, cũng không để dành được bao nhiêu tiền. Bây giờ có một sinh viên đầy triển vọng trong thế hệ trẻ đã được đào tạo bồi dưỡng, họ đã tìm thấy một số dự án ở nước ngoài mà họ có thể tham gia, nhưng họ không có tiền trong tay, và cả gia đình muốn chuyển ra nước ngoài, vì vậy họ cũng nóng lòng muốn bán căn nhà đang có trong tay, để trả đủ số tiền đó càng sớm càng tốt, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà gia đình đó không hề đòi giá cao ngất trời, báo giá là 12 vạn một mét vuông, diện tích cả căn nhà khoảng 650 mét vuông, tổng giá chưa đến tám ngàn vạn.
Chu Ích Dân tìm khắp nơi rao bán Tứ Hợp Viện ở đường vành đai 2. Hầu hết những căn được rao bán đều đã cũ nát, chỉ có ba bốn căn được bảo trì tốt, căn này cũng là một trong số đó, diện tích lớn nhất, nhưng bảo trì tương đối kém, bất quá tổng giá trị cũng ngang nhau, bây giờ Nhan Trinh chọn, gã vẫn có chút kinh ngạc.
Nhan Trinh mắt cong cong nhìn ảnh chụp: “Sân khá lớn, phía trước đã sửa sang lại, vừa vặn dùng để mở cửa hàng.”
Chu Ích Dân và Lưu Tiêu Tư chợt hiểu ra, thì ra ban đầu Nhan đại sư vốn muốn mở cửa hàng.
Lưu Tiêu Tư nhất thời quên mất sự kính trọng mà mình dành cho Nhan Trinh, hỏi: “Anh mở cửa hàng? Cửa hàng bán gì?”
Chu Ích Dân đập cháu gái một cái, Lưu Tiêu Tư phản ứng lại, vội xin lỗi.
Nhưng Nhan Trinh đã trả lời rồi: “Tiệm ngọc.”
Thấy anh không để ý, Chu Ích Dân cũng hỏi: “Viên ngọc bích mà ngài cho ——”
Nhan Trinh cười rạng rỡ: “Là cùng loại với cái cho các người.”
Chu Ích Dân hiểu ra, lập tức chúc mừng: “Chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Nhan Trinh khẽ nhướng mày, mục đích của anh không phải kiếm tiền.
Chu Ích Dân vốn định tặng quà nhân ngày khai trương nhưng lại không nói gì, nghĩ đến Tứ Hợp Viện nhìn thấy ngày đó, liền đề nghị: “Nhan đại sư, có muốn sửa sang lại khu nhà đó trước không?”
Nhan Trinh gật đầu: “Tôi cũng giao cho anh làm.”
Chu Ích Dân đã sớm chuẩn bị tâm lý, thẳng thắn nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ lo liệu cho ngài, có yêu cầu gì cứ nói chi tiết cho tôi biết. Ngoài ra, tôi cũng đã tìm được đường cho những viên gạch vàng đó, hai ngày tới bọn họ sẽ cử người tới đây kéo đi, nếu ngài không muốn nhìn thấy họ thì cứ ở trong phòng xem TV. Những người đó, để chú cháu chúng tôi tiếp xúc…”
Phố Nam La, có hơn chục con phố nhỏ sắp xếp theo hình xương cá, là con phố phong cách cổ kính lớn nhất thành phố B.
Trên con phố này có rất nhiều nhà trọ cổ kính, tất cả đồ đạc trong nhà trọ đều được truyền lại từ xa xưa, tuy không tránh khỏi việc một số nơi sử dụng tiện nghi hiện đại để tiện lợi, nhưng các chi tiết vẫn còn nguyên bản, hàng năm có thể thu hút rất nhiều khách du lịch đến đến thành phố B để ở. Trong đó, giá cả chỉ cao hơn mặt bằng chung một chút, còn có một con phố ăn vặt hấp dẫn, có rất nhiều cửa hàng lâu đời truyền từ xưa đến nay với đủ loại đồ ăn vặt, dù đó là bánh phồng, chè hay các loại mì phở gì cũng tập hợp các thương hiệu lâu đời từ khắp cả nước, cũng là một yếu tố quan trọng thu hút khách du lịch nán lại.
Tất nhiên, các loại cửa hàng thủ công mỹ nghệ, cửa hàng đồ cổ, Kim Ngân Lâu và các cửa hàng mang phong tục dân gian cổ xưa mọc lên khắp nơi trên đường phố, và bởi vì ở đây có nhiều khách du lịch và có nhiều cửa hàng tương tự nên nếu muốn tìm một chỗ đứng thì bắt buộc phải có những đặc điểm riêng, rất nhiều cửa hàng mở ra và đóng cửa hàng tháng, và việc âm thầm thêm một hoặc hai cửa hàng vào là điều hết sức bình thường.
Lần này, Tứ Hợp viện ở ngõ Trân Lung đổi chủ, mời đội xây dựng đến sửa sang lại, nhất là sân trước và dãy nhà sau, trang trí rất chân thực.
Đến bây giờ, cửa vẫn mở, sau khi vào cửa, rẽ trái là có thể nhìn thấy sân trước, nơi cửa giữa của một dãy phòng ngược đã bị dỡ bỏ, các cửa khác đều bị niêm phong. Đi vào đảo phòng, bạn có thể nhìn thấy bên trong đã được mở hoàn toàn, bức tường hướng ra sân trước có đầy kệ, và dưới cửa sổ đối diện là một hàng ghế dài bằng tre tinh xảo, được phủ bằng thảm rơm được dệt cẩn thận, trông rất mềm mại, màu sắc nhẹ nhàng và rất phù hợp với nội thất của căn đảo phòng.
Nơi mà căn phòng được thông với căn đảo phòng, nơi mà bức tường ban đầu được làm bằng gỗ chất lượng cao được làm thành hình vòm, cái này thông với cái kia, và mỗi phòng đều có đồ nội thất tương tự. Chiếc bàn và chiếc ghế gỗ lưng cao phía sau là nơi chủ nhân thường uống trà, đọc sách và bảo vệ quán.
Có bảy gian đảo phòng, năm gian đầu tiên từ ngoài vào trong, mỗi một ô lưới gỗ trên giá treo đầy ngọc bích, trắng, đỏ, vàng, đen, tím, lam,… Ngoại trừ những màu đơn sắc này ra, Ngoài ra còn có ngọc bội tam sắc, ngũ sắc, bảy màu và các loại ngọc hỗn hợp khác, và hầu hết các loại ngọc này đều có hình dạng tự nhiên, chẳng hạn như chuông, quả bầu, mặt dây chuyền ngọc, Ngọc Kiếm, Ngọc Hoàn,….. Mỗi loại ngọc đều có đường vân tinh xảo, trong suốt như pha lê, không phải hàng bình thường, nhưng khi đến gian phòng thứ sáu, hai bên đều có kệ, thứ đặt trong mỗi ô không còn là ngọc mà là hoa và quả, cũng như một số loài côn trùng và rắn, vỏ cây, vảy ve sầu, ….., hoa và thực vật có những cây sống đã được nhổ và đặt trong những chậu hoa nhỏ, và một số cành cây và đá. Một số trông khá đẹp, trong khi một số đang ở trong một mớ hỗn độn giống như chúng được nhặt ngẫu nhiên từ trong núi, dù sao thì chúng đều rất kỳ lạ.
Một bóng người mảnh khảnh đứng trước kệ trong cùng, đặt chậu hoa nhỏ cuối cùng ở chính giữa, mỉm cười hài lòng, sau đó chậm rãi đi về phía sau, xuyên qua cửa thùy hoa, nhìn thấy nội viện mới sửa sang, sân trong là những căn phòng đầy nét duyên dáng cổ xưa, không gian mở xung quanh chúng rất rộng và bằng phẳng, không có bất kỳ vật thể lạ nào.
Chàng trai trẻ đứng trước khoảng đất trống với tâm trạng vui vẻ.
À, đây là tổ mới của anh.
Anh lui về phía sau hai bước, duỗi tay phải ra sau lưng, sau đó tựa hồ nhặt được cái gì đó, ném về phía trước ——
Trong nháy mắt, một ngọn đồi tinh xảo xuất hiện ở giữa nội viện, sau đó nhanh chóng lớn mạnh, rất nhanh chiếm cứ hết nửa nội viện!
“Rầm.”
Vào lúc ngọn núi sụp xuống, dường như không có một hạt bụi nào bị khuấy động, nhưng toàn bộ mặt đất rung chuyển không nhỏ đến khó phát hiện.
Hình dáng của ngọn núi này không dốc đứng, trên núi phủ đầy cỏ xanh cây cối xanh tươi, có tiếng chim thú nhàn nhạt vang lên, nhưng tựa hồ chỉ là ảo giác, cũng không phải là thật. Ở dưới chân núi có một cái cửa đá thật lớn, theo tỷ lệ, nó ít nhất cũng có chiều cao bằng một phần mười chiều cao của ngọn núi này. Một dòng nước trong vắt tràn qua cổng đá, lao ra ngoài và chảy về phía tây, tạo thành một cái hồ nhỏ — và điều kỳ lạ là nước hình như là nước chảy, từ trong núi phun ra, nhưng trong núi không có nguồn, khi nước chảy vào ao, nước trong ao sẽ không tràn ra ngoài, không biết sâu bao nhiêu.
Chàng trai hài lòng nhìn ngọn núi và vươn vai.
Thật thoải mái.
Vào khoảnh khắc núi lở, trong một căn biệt thự nằm khuất trên đường số 1 của thành phố B, ngọn thi thảo trước mặt một đạo sĩ già bốc cháy mà không có lửa khiến ông giật mình.
“Làm sao vậy? Động đất à?” Ông ta vò vò mái tóc trắng bồng bềnh, khó chịu đi tới đi lui, “Không đúng, ta đã tính toán nhiều lần, mấy năm nay đất nước này không có động đất, chuyện vừa rồi là do ngài làm sao? Chẳng lẽ lại xuất hiện dị tượng?”
Suy nghĩ một hồi, không hiểu ra sao, lão đạo sĩ vội vàng chạy ra cửa, nhất định phải hỏi người kia.
Sau khi ra ngoài, ông lão vội vàng đi vào con ngõ bên cạnh, đi đến cuối ngõ đẩy cánh cửa nhỏ ra, đi vào một con đường tối om, đi vào một gian phòng mành trúc dày đặc.
Sau khi hít một hơi thật sâu, lão đạo sĩ trước bức màn trúc cúi đầu, sau đó cung kính nói: “Lận tiên sinh, hôm nay lão đạo phát hiện thành phố B đột nhiên xuất hiện một trận rung chấn quy mô toàn thành phố. Người bình thường mặc dù không thể cảm nhận được, nhưng lão đạo lại rất lo lắng, không biết chuyện này có liên quan đến những năm gần đây dần dần xuất hiện dị tượng, lão đạo không giỏi, xin tiên sinh hãy cho ta một lời khuyên.”
Người trong màn trúc còn chưa kịp trả lời, tiếng bước chân vội vã từ xa đã đến gần, một người đàn ông trung niên khác hừng hực khí thế chạy tới, cũng khom người trước màn trúc, vội vàng nói: “Đội trưởng, có một kênh thu nhận đã thu của người đàn ông bình thường hơn một trăm thỏi vàng, người đó từng là một thư ký, có quan hệ tốt với mọi người, bỗng nhiên lại có nhiều thỏi vàng như vậy, chúng tôi nghi ngờ nguồn gốc của những thỏi vàng này có hơi cổ quái, ngài xem, có nên điều tra nhân viên văn phòng kia không?”
Nhưng mà, mặc kệ hai người này cung kính như thế nào, giây kế tiếp, sau bức mành trúc truyền ra một giọng nói không kiên nhẫn: “Hỏi hỏi hỏi! Hỏi con khỉ, chuyện gì cũng hỏi tôi thì đồ ngốc các người làm cái gì? Không tính ra được thì không biết tính thêm mấy lần nữa à? Không tra ra người ta như thế nào lại chạy đến đây hỏi tôi? Anh chưa cai sữa à?!! Cút khỏi đây ngay! Nói nữa tôi cho các người tự bế luôn bây giờ!”
Lão đạo và người trung niên kia nghe vậy thì lập tức cười khổ, hai người cũng không dám nói thêm lời nào, đều vội vàng khom người, lui ra sau, sau đó vội vàng rời đi.
Hết chương 4.