Chương 44: Đi Bắt Chim…..
Không phải đùa chứ, làm sao có thể? Cái tên Lận Dương Phong trong trường không ai biết, sao có thể là Lận đội trưởng của Đặc Ban Xử chứ? Còn cái tên Nhan Trinh đẩy xe cho cậu ta, không phải đuổi theo Lận Dương Phong đến đại học Nam Hồ để làm gay với cậu ta à? Sao bây giờ thành “Nhan đại sư” rồi?
Phó Giai Nghi cố gắng nhớ lại, cuối cùng nhớ tới lúc mình nhắc tới chuyện cãi nhau với Lận Dương Phong, cô cho rằng nên gọi người đó qua điều tra, người trong Đặc Ban Xử đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng bọn họ vẫn lộ ra một số biểu cảm kỳ quái. … Chắc lúc đó bọn họ nghĩ cô là trò đùa!
Lúc này Phó Giai Nghi từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều cảm thấy xấu hổ, mặt cô đỏ bừng vì quá xấu hổ, hơn nữa cô chợt nghĩ, nếu như Lận Dương Phong thật sự là đội trưởng của Đặc Ban Xử, nhất định là có bản lĩnh, nếu là thật, như vậy trong yến hội tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ thật sự là Lận Dương Phong làm, cậu ta chán ghét cô vì cô đã đi tìm cậu ta, cho nên mới cho cô một bài học kinh khủng như vậy? Nếu là thật thì cô… Cô phải làm sao đây, Lận Dương Phong có buông tha cho cô không?
Lúc này, một thanh âm tức giận từ bên cạnh truyền đến: “Sẽ không.”
Phó Giai Nghi giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy một anh chàng đẹp trai, có vẻ là trưởng nhóm đang đứng cạnh cô, nói chuyện với cô rất khó chịu.
“Nếu như Lận đội trưởng thật sự muốn làm khó cô, ngày đó cô đã không đi được rồi, sao có thể ở sau lưng làm khó cô? Lận đội trưởng căn bản không có kiên nhẫn, cũng không thèm để cô vào mắt.”
Phó Giai Nghi nghe đến đây, không biết nên bực hay là nên may mắn, bất quá cũng không có tiếp tục đề tài này, mà là thận trọng hỏi: “Lận Dương Phong. . . Đội trưởng là cái gì? Tôi thấy anh cũng là đội trưởng, xem ra anh rất kính trọng cậu ấy nhỉ?”
Người bên cạnh Phó Giai Nghi chính là Trâu Khải, vừa rồi cậu ấy đi ngang qua cô ta, nhưng lúc đi ngang qua nghe thấy Phó Giai Nghi buột miệng hoài nghi Lận Dương Phong, không nhịn được mới đến ngăn cô ta đừng bổ não nữa.
Bây giờ nghe được câu hỏi của Phó Giai Nghi, sau khi suy nghĩ lại, cậu nghĩ rằng Phó Giai Nghi đã biết sự tồn tại của Lận đội trưởng, để tránh cho cô ta quấy rầy Lận đội trưởng và bị Lận đội trưởng treo cổ, cậu nên nói rõ ràng với cô ta về vị trí của Lận đội trưởng ở Đặc Ban Xử lý cho thỏa đáng.
Vì vậy, Trâu Khải trực tiếp đáp: “Lận đội trưởng là tổng đội trưởng Đặc Ban Xử của chúng tôi, đừng nói đến những tiểu đội trưởng như chúng ta, ngay cả những đại đội trưởng của chúng ta cũng đều thuộc quyền quản lý của cậu ấy. Nếu không phải ngày thường cậu ấy không thích quản mọi việc, căn bản sẽ không bao giờ đến Đại học Nam Hồ tham gia các lớp học, cũng sẽ không cho cô có cơ hội để nói xấu mình.”
Phó Giai Nghi nghe Trâu Khải nói như vậy, nụ cười trên mặt đông cứng lại.
Trâu Khải không có tâm trạng nói tiếp với Phó Giai Nghi, tiếp tục công việc của mình, chỉ để lại Phó Giai Nghi với sắc mặt vô cùng khó coi.
Phó Giai Nghi hít sâu một hơi, chợt hiểu ra một chuyện.
Nếu địa vị của Lận Dương Phong trong Đặc Ban Xử quá cao, mong muốn kết giao với một thành viên của Đặc Ban Xử về cơ bản là khó đạt được, cho nên tốt hơn hết là cô không nên tán tỉnh và để lại ấn tượng xấu cho người khác.
….. Cô ta không thể tự cho là thông minh được nữa.
Nhan Trinh tựa khuỷu tay lên lưng xe lăn của Lận Dương Phong, vô cùng thích thú nhìn thành viên đội đặc chủng đang nơm nớp lo sợ phía đối diện đang ghi chép cho Lận Dương Phong.
Đúng vậy, đến bây giờ Phó Giai Nghi cũng đã sâu sắc nhận ra, Lận Dương Phong không dễ chọc, cũng hiểu được không phải Lận Dương Phong cố ý lật tẩy Phó gia bọn họ, nhưng ghi chép nên làm thì vẫn phải làm.
Sau khi Lận Dương Phong nói ra một số chuyện khiến cậu tức giận, đội viên ghi sổ bỏ chạy thật nhanh như lửa đốt cháy mông, đây cũng chỉ là chuyện thường tình thôi, bởi vì người trong bộ đội đặc chủng ai cũng biết, nếu Lận đội trưởng thật tâm muốn làm cái gì Phó Giai Nghi thì cô ta đã trực tiếp chết không biết bao nhiêu lần rồi, còn cần đi đường vòng lớn như vậy làm gì? Dù sao, không một đội đặc công nào của bọn họ, thậm chí cả nước cũng không ai có thể vượt qua Lận đội trưởng, người duy nhất có thể vượt qua được lại có một chân với Lận đội trưởng…. Lận đội trưởng bọn họ bị kéo vào chuyện này, đối với bọn mà nói có chút dở khóc dở cười.
Sau khi mọi người rời đi, Nhan Trinh và Lận Dương Phong chỉ còn lại một mình.
Nhan Trinh từ phía sau cúi đầu, kề gần sát sườn mặt Lận Dương Phong, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta trở về đi?”
Lận Dương Phong liếc nhìn các đội viên gật đầu, chuyện này bọn họ không nhờ cậu quản, cậu cũng không thèm quản.
Nhan Trinh khẽ cười, đẩy xe lăn, đang định đẩy cậu trở về.
Nhưng mà, đột nhiên trong đêm tối truyền đến một tiếng kêu quái dị, rất nhiều người đều nghe được, khách nhân trước đó còn kinh hãi sắc mặt đại biến, bọn họ suýt chút nữa kinh hô lên: “Lại tới! Lại tới nữa rồi! Ai đã biến thành quái vật? Mau tìm ra bọn họ!”
Một giây tiếp theo, những vị khách nhớ tới xác người xuất hiện sau khi giết quái vật, trong giây lát họ bỗng suy sụp, nếu tái phạm, họ sẽ giết quái vật hay người?!
Rất nhanh, đội viên Đặc Ban Xử cũng phản ứng lại, Phương Chấn Bang lớn tiếng nói: “Đừng hoảng sợ, đứng yên đó! Cho dù phát hiện xung quanh có người biến thành quái vật, cũng đừng làm gì, mau rời khỏi nơi này, chúng tôi sẽ bắt sống quái vật!”
Tất cả các vị khách đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều này.
Vậy là tốt rồi, bọn họ không muốn làm gì nữa, cũng không muốn tạo thêm bất kỳ gánh nặng tâm lý nào — chỉ cần không phải là sát nhân, sẽ không có ai muốn tự mình ra tay trong hoàn cảnh này.
Về phần Nhan Trinh và Lận Dương Phong chuẩn bị rời đi, dưới tình huống như vậy cũng không tiện rời đi.
Nhan Trinh có chút buồn bực, sao lại kéo Trứng bé con lại không cho cậu ngủ, hôm nay Trứng bé con đã vất vả lắm rồi.
Lận Dương Phong dường như cảm nhận được khí tức không vui của Nhan Trinh, quay đầu nhìn lại.
Nhan Trinh chú ý tới hành động của Lận Dương Phong, trên mặt lộ ra vẻ không vui cười nhẹ, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lận Dương Phong xoay người: “Không có việc gì.”
Cậu thật ra không quá… không quá thích Nhan Trinh không vui trước mặt mình.
Tâm trạng Nhan Trinh khá lên rất nhiều, anh đi theo sát các thành viên trong đội Đặc Ban Xử căng thẳng, trái ngược với nhóm các ông chủ đang hoảng loạn, anh khẽ khịt mũi, giống như đang ngửi thấy gì đó, sau đó ánh mắt từ từ dừng lại ở một khu rừng nhỏ cách đó không xa lắm.
Lận Dương Phong nói: “Tìm được rồi?”
Nhan Trinh nhẹ giọng nói: “Ừ.” Anh bĩu môi, “Tóm chúng đi, nếu thịt ngon thì có thể tha cho.”
Lận Dương Phong: “…” Nghẹn họng.
Nhan Trinh suy nghĩ một chút, vẫy tay với Trâu Khải: “Lại đây.”
Trâu Khải: “… Nhan đại sư có gì phân phó à?”
Nhan Trinh thấp giọng chỉ vào Tiểu Lận Tử, nói: “Tôi đi bắt chim, cậu thay tôi trông Lận đội trưởng, được không?”
Trâu Khải: “Hả?” Cậu ta sửng sốt một chút rồi vội vàng gật đầu, “À, Vâng.”
Hết chương 44.