Chương 45: Gầy quá……
Nhan Trinh bước nhanh vào rừng cây bên kia, Trâu Khải nhìn theo anh đi vào, bất giác quay đầu nhìn Lận Dương Phong ngồi trên xe lăn bên cạnh.
Trâu Khải thấy vậy, trong lòng cảm thấy “Thật câm nín”.
Bởi vì, Lận đội trưởng nhà bọn họ luôn trông coi người ta chứ chưa bao giờ cần ai trông, giờ phút này cậu lại yên lặng nhìn về phía rừng cây, trong mắt chỉ có lệ khí, tựa hồ như còn có chút lo lắng nữa?
Trâu Khải xoa cằm, người giống như Nhan đại sư mà còn cần lo lắng sao? Cậu đột nhiên nhảy dựng lên, chẳng lẽ Nhan đại sư tìm ra thủ phạm rồi, còn đang chạy vào đó bắt hả?
Đủ loại ý nghĩ không xong trong đầu đều hiện ra, Trâu Khải nhíu mày, có chút rối rắm vì Lận đội trưởng của bọn hắn vẫn còn ở yên, không được, Nhan đại sư đối phó không được, Lận đội trưởng cứ đứng nhìn như vậy à ? Không đi giúp đỡ hả? .. . . .
Lúc này, những thành viên khác trong đội đều đang cố gắng xoa dịu những vị khách và chủ nhà đang hoảng loạn, đồng thời họ cũng đề phòng những con quái vật đột ngột xuất hiện, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, nhưng họ không chú ý đến chuyện ở một góc nhỏ nào đó — Suy cho cùng, lúc Nhan Trinh gọi Trâu Khải, cũng chỉ có một mình Trâu Khải nghe được mà thôi.
Vì vậy chỉ có mỗi mình Trâu Khải là người lo lắng.
Nhưng khi Trâu Khải đang lòng đầy bất an thì Nhan Trinh lại từ trong khu rừng nhỏ đi ra, trên tay cầm một thứ gì đó, trông anh vô cùng bình tĩnh và thong dong.
Trâu Khải: “…” Nghẹn họng
Nhan đại sư không phải giải quyết thật nhẹ nhàng sao, Lận đội trưởng lo cái gì chứ?
Rồi cậu ta như chợt sực tỉnh, yên lặng mà vuốt vuốt ngực, ôi, Lận đội trưởng của bọn họ vì quan tâm đâu mà loạn đi.
Lận Dương Phong không nghĩ mình có gì lo lắng, không ngờ trong lòng Trâu Khải lại suy diễn nhiều kịch tính như vậy, thấy Nhan Trinh đi ra, ánh mắt rơi vào con chim lạ mà anh đang tóm cổ.
“Cái quái gì vậy?”
Nhan Trinh bóp con chim lạ lắc lắc trước mặt cậu: “Gầy như khúc củi, chắc ăn không ngon, nhưng cánh vẫn rất khỏe, chặt nó xuống tôi nướng cho em ăn nhé?”
Lận Dương Phong nhìn con chim kỳ quái rồi gật đầu.
Cả hai đều không để ý đến Trâu Khải.
Trâu Khải thực sự đang nhìn con chim kỳ lạ này… Thật sự là kỳ lạ, thân hình thon dài, thấy con chim này khá giống rắn, nhưng rắn không có bốn cánh, sáu mắt, ba chân. . . Có điều, nó có cánh nên gọi phải gọi là chim, đúng không?
Nhưng cậu ta không khỏi có chút do dự, dễ dàng như vậy bị bắt ra, đây là hung thủ phải không? Nhưng thực lực của Nhan đại sư, có lẽ cũng giống như Cửu Vĩ Hồ, rất lợi hại, chuyện này đối với Nhan đại sư mà nói chắc cũng chỉ là việc dễ dàng như nhấc tay lên mà thôi, đúng không?
Trâu Khải còn chưa kịp xác nhận, con chim lạ đã khó khăn ngẩng đầu lên, từ cổ họng bị bóp chặt phát ra một tiếng kêu kỳ quái, gần đến mức Trâu Khải có thể nhận ra hình như nó đang gọi… Mưa axit? Con chin mày chắc là từ thời viễn cổ mới thức tỉnh lại đi ra làm chuyện xấu đi, nó biết mưa axit là cái gì không? Nhưng âm thanh này đã gợi lên hồi ức khủng bố trước đó, mỗi lần quái vật xuất hiện đều có âm thanh như vậy xuất hiện! Con chim kỳ quái này, e rằng thật sự là kẻ gây chuyện!
Trâu Khải hít sâu một hơi, nhanh chóng nhìn về phía Phương Chấn Bang đang chặn khách chủ phía sau, chỉ thấy những người vốn lúc trước giằng co với bọn họ, lúc này dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi ầm ầm ngã xuống đất.
Sau khi ngã xuống đất, bọn họ dường như hôn mê bất tĩnh, cũng đã trở lại hình dạng con người.
Trâu Khải thở phào nhẹ nhõm, còn Phương Chấn Bang thì không thể tin được — Chuyện này cũng quá bất ngờ, quá, quá nhẹ nhàng, đúng không? Bọn họ nguyên bản còn tưởng rằng, phải đánh cho đám quái vật này ngất đi rồi mang về nghiên cứu nữa chứ.
Thấy Phương Chấn Bang vẻ mặt nghi hoặc, lại thấy Lận đội trưởng bọn họ, Nhan đại sư còn tính xẻ thịt lấy cánh làm thịt nướng, Trâu Khải vội vàng chạy đến bên cạnh Phương Chấn Bang, kẻo ông ta không biết chuyện gì đang xảy ra.
Phương Chấn Bang nhìn thấy Trâu Khải, Trâu Khải nghiêng người thì thầm nói với ông đã có chuyện gì xảy ra, Phương Chấn Bang cuối cùng cũng hiểu ra, xấu hổ nói: “Cuối cùng là Nhan đại sư chủ động, chúng ta mới hóa giải được chuyện này một cách suôn sẻ.”
Trâu Khải cũng cười khổ, đối với Nhan đại sư mà nói chỉ là chuyện đi bắt chim, nghĩ lại quả thực là rất đả kích người ta.
Có điều, bị đả kích nhiều lần cũng quen, Phương Chấn Bang mặc dù quyết định để các đội viên Đặc Bạn Xử rèn luyện tốt, nhưng cũng đã tạo thành thương vong rất lớn, sớm giải quyết vấn đề đương nhiên là chuyện tốt.
Thế là người của Đặc Bạn Xử được Phương Chấn Bang sắp xếp đi kiểm tra quái vật đã lấy lại hình dạng con người, Trâu Khải tiếp quản việc của Phương Chấn Bang, sắp xếp cho những vị khách đã kinh hãi cả đêm trở về.
Chỉ có cha con Phó gia, chủ nhân của bữa tiệc, vẫn cần ở lại, dù sao ở đây còn có rất nhiều việc tang lễ cần xử lý, còn phải giải thích với gia đình những người đã mất dưới sự chứng minh của các thành viên nhóm Đặc Ban Xử…
Bên kia, Nhan Trinh để Lận Dương Phong chọn cho mình đôi cánh mình thích, không hiểu sao trong tay anh lại xuất hiện một lưỡi dao sắc bén, giơ dao lên chém đứt đôi cánh ở giữa bằng một tiếng “xoẹt”, vết thương nhẵn nhụi, gân cốt đều có, thịt cũng tươi rói và còn khá mềm.
Nhan Trinh quả quyết dứt khoát, từ trong tay áo lấy ra một sợi dây rơm, trói con chim lạ kia lại rồi ném sang một bên, sau đó lấy ra hai cái giá gỗ, trông giống như cái vỉ nướng —— không ai biết cái vỉ nướng lớn như vậy được làm như thế nào nhét vào ống tay áo được, sau đó cạo sạch lông ở trên cánh, vốc một vốc nước, rửa sạch rồi thả lên vỉ nướng.
Sau khi hai cái cánh bị chặt đi, chúng trở nên rất lớn, dùng mấy cây gỗ dài xuyên thủng đặt ở hai bên giá nướng, may mà giá nướng cũng khá chắc chắn, có thể vững vàng chống đỡ được, có điều, đôi cánh đặt bên trên không cảm giác như cánh nướng, nó còn to hơn cả thịt dê nướng nguyên con.
Nhan Trinh búng ngón tay một cái, lửa liền bốc cháy, ngọn lửa càng ngày càng bùng lên cao, ngọn lửa trực tiếp quấn lấy hai cái cánh thịt to lớn, trong nháy mắt, trên bề mặt xuất hiện một tầng màu vàng óng, mỡ nhanh chóng tràn ra ngoài, trông như nó sắp nhỏ giọt vậy.
Sau đó, Nhan Trinh lại sờ soạng từ trong tay áo, lấy ra một nắm cỏ không biết tên, xoa xoa trong lòng bàn tay cho nát thành bột, rắc lên hai cái cánh nướng lớn, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi, khiến cho người ta phải nuốt nước miếng.
Chưa kịp dừng lại, anh lại lấy ra một cái hũ khác đựng đầy mật ong trong vắt, rất ngọt, anh lấy một nắm cỏ nhúng vào, quệt thật đều lên cái cánh lớn đang nướng.
Xèo xèo…
Mùi thịt thơm nức mũi lan tỏa khắp nơi.
Hết chương 45.