Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 48

Chương 48: Cùng nhau xem phát sóng trực tiếp……

    Khi Phó Giai Nghi bắt đầu trốn tránh Lận Dương Phong ở trường đại học Nam Hồ, thì cuộc sống trong khuôn viên trường của Lận Dương Phong cũng trở lại bình thường, Nhan Trinh vẫn chỉ treo thân phận sinh viên dự thính, hoàn toàn không đi học, chỉ la cà quán xá, lại nấu cơm.

    Người của Đặc Ban Xử đã lâu không gọi điện cho Lận Dương Phong.

    Cho nên gần đây Lận Dương Phong cũng khá rảnh rỗi, được tự do cũng rất vui, dù sao đâu có ai lại thích tăng ca chứ?

    Hơn nữa mỗi ngày được Nhan Trinh cho ăn toàn những món đầy linh khí, Lận Dương Phong dù tính tình có xấu cỡ nào cũng mềm miệng, nhiều lắm cũng sẽ nói vài câu trong lòng với Nhan Trinh, nhưng căn bản là không nói gì — đương nhiên, cậu chỉ cần nói thêm một chữ, Nhan Trinh sẽ vì cậu mà khóc, cậu căn bản không đành lòng.

    Nhan Trinh mặc dù không biết Lận Dương Phong đang nghĩ cái gì, nhưng cũng cảm thấy Trứng bé con nhà mình càng ngày càng thân thiết với mình, vì vậy càng ngày càng cảm thấy tốt hơn, chỉ cần cho cậu ăn no là được, Trứng bé con là đáng yêu nhất!

    Hai người có suy nghĩ trong lòng hoàn toàn khác nhau, nhưng khi họ ở cùng nhau, thực sự khá hài hòa.

    Bất tri bất giác, tháng 11 đã trôi qua và tháng 12 sắp tới.

    Lẽ ra, học kỳ này bắt đầu khai giảng khi lập thu, nhiệt độ nóng bức gần như không còn, sang tháng mười thời tiết sẽ mát mẻ hơn, nhưng bây giờ đã là nửa tháng mười hai, vậy khẳng định trời sẽ lạnh, quần áo cũng cần bổ sung thêm nhiều thứ.

    Nhưng, trời vẫn chưa lạnh lắm phải không?

    Nói một cách đơn giản, ngay cả những người già yếu, thân thể suy nhược rất sợ lạnh, hiện tại cũng không thể mặc áo khoác mà chỉ mặc quần dài — dù vậy, vận động thêm một chút cũng sẽ cảm thấy nóng, trán đổ đầy mồ hôi.

    Điều này thực sự là kỳ lạ.

    Hơn nữa, không chỉ thành phố B, mấy ngày gần đây chuyên gia đưa tin nhiệt độ trên toàn quốc đang tăng cao, hình như có chuyện gì đó, thời tiết thay đổi như vậy, ảnh hưởng đến rất nhiều thứ, trên toàn quốc đều có thảo luận, tất cả họ đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên, sau khi thảo luận và thảo luận, không thể đi đến kết luận nào. May mắn thay, cấp trên đã công khai và xoa dịu kịp thời, vì vậy tin tức về nhiệt độ nóng lên không làm thay đổi tin đồn thất thiệt được, chẳng hạn như tin đồn tận thế khiến dư luận hoang mang gần đây.

    Nhan Trinh cảm thấy nhiệt độ bên ngoài không hề hạ xuống, thậm chí mấy ngày nay nhiệt độ còn hơi hướng của mùa hè nóng bức, anh rất khó chịu.

    Lận Dương Phong đang xem ti vi uống canh cá, phát hiện Nhan Trinh không ở bên cạnh mình mà chạy ra ban công, trong lòng có chút khó hiểu.

     “Làm sao vậy?”

    Nhan Trinh chưa bao giờ bỏ qua lời Trứng bé con nói với mình, bèn nhíu mày đáp lại: “Nhiệt độ không chịu giảm, tôi đã làm xong chiếc áo khoác lông cáo cho em rồi, nhưng không có cơ hội cho em tay nghề của tôi được.” Sau một hồi tạm dừng, anh bày tỏ cảm xúc, “Không vui.”

    —— Anh ấy nhăn mặt trông vẫn rất đẹp trai.

    Lận Dương Phong thấy anh như vậy, trong lòng không biết vì sao lại khẽ run lên, bưng đĩa trái cây đưa tới: “Ăn chút ngọt đi.”

    Nhan Trinh bỗng dưng nhíu mày, không vui thì phải ăn đồ ngọt à, Trứng bé con đây là đang dỗ anh sao?

    Sau đó, anh không lấy hết đĩa trái cây, chỉ chọn ra một quả đỏ tươi như quả đào nhét vào miệng, cười nói: “Được!”

    Lận Dương Phong bị nụ cười của Nhan Trinh làm cho sững sờ, há miệng không biết nói gì, đành thôi không nói nữa.

    Lúc này Nhan Trinh nằm xuống bên cạnh, chớp chớp mắt nói: “Lận đội trưởng trưởng này.”

    Lận Dương Phong vừa nghe đã cảm thấy da đầu tê rần: “… Cái gì?”

    Nhan Trinh tâm tình đặc biệt tốt, thăm dò nói: “Ăn cơm trưa xong, buổi chiều không cùng tôi đến cửa hàng sao? Cửa hàng mở lâu như vậy, em cũng không tới nhiều.”

    Lận Dương Phong: “…” Không biết phải trả lời như thế nào.

    Nói như vậy cũng rất tự nhiên, cậu đối với tên này không phải là người nhà, cậu lấy thân phận gì mà luôn đi cùng anh ta, hơn nữa cậu cũng không cần đi đến chỗ đó.

    Thế nhưng, khi Lận Dương Phong bắt gặp ánh mắt ngây thơ đầy mong đợi của Nhan Trinh, lời chối từ quanh quẩn trong miệng rồi thu lại.

    “Ừ.” Anh thật sự không nói ra lời cự tuyệt được.

    Vừa thấy Nhan Trinh hai mắt sáng lên, không khỏi nở một nụ cười rạng rỡ, vô cùng vui vẻ.

    Lận Dương Phong thoạt đầu hối hận khi mình đã đồng ý, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng Nhan Trinh rõ ràng vui vẻ như vậy, xem ra cũng không có hối hận nhiều lắm.

    Thời gian trôi qua thật nhanh, Lận Dương Phong cảm thấy không bao lâu sau Nhan Trinh đã chuẩn bị xong cơm, không bao lâu cậu đã ăn xong, sau đó hình như trong nháy mắt Nhan Trinh đã đẩy xe lăn cậu đi rồi, đã sẵn sàng đưa cậu ra ngoài.

    Lận Dương Phong im lặng một giây, Nhan Trinh đẩy cậu ra khỏi cửa.

    Trong cửa hàng, Nhan Trinh rất nhiệt tình giới thiệu sản phẩm của mình với Lận Dương Phong, những viên ngọc thạch kia thật ra cũng không có gì để nói, phần lớn chỉ là linh Ngọc tràn đầy linh khí mà thôi, những người luyện công hiện tại đều yêu thích, có thể dùng để luyện công mà thôi, chỉ một ít trong số chúng là có các chức năng khác, chẳng hạn như ngọc ngũ sắc có thể xua đuổi tà ma, thủy ngọc có thể tránh lửa…. Tương đối hấp dẫn người ta vẫn là cái kệ lớn trong phòng kia, tất cả đồ vật trên đó đều là dị vật thần kỳ, không thể bị đánh giá thấp được.

    Lận Dương Phong biết rõ hàng, sẽ không bị vẻ ngoài của hàng này lừa gạt, nhìn mấy lần cái giá lớn, liền có thể gọi ra tên của rất nhiều thứ, gọi từng cái một.

    Nhan Trinh thấy Lận Dương Phong thích thì mừng lắm, bèn bảo cậu chọn bao nhiêu cũng được.

    Lận Dương Phong lắc đầu, chưa sẵn sàng.

    Nhưng lúc này, Nhan Trinh đã chất đống mấy thứ tốt lên chân Lận Dương Phong.

    Lận Dương Phong nhìn đồ vật trên chân càng ngày càng cao, cuối cùng không nhịn được nói: “Đừng chất thêm nữa.”

    Nhan Trinh sắc mặt hơi suy sụp, hốc mắt hơi đỏ: “Em không thích à?”

    Lận Dương Phong hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Không phải.” Cậu nhìn Nhan Trinh giống như không tin, nói tiếp: “Thứ tôi muốn, anh sẽ không cho tôi sao?

    Nhan Trinh chợt cười: “Đương nhiên không phải.”

    Lận Dương Phong nói: “Vậy không phải được rồi sao?”

    Nhan Trinh thu lại vẻ mặt buồn bực: “Em nói rất đúng, lát nữa tôi hái cho em một ít trái cây!”

    Lận Dương Phong cố ý thản nhiên nói: “Tôi muốn ăn thịt khô.”

    Nhan Trinh nghiêm túc nói: “Em chỉ có thể ăn hai miếng, nhiều thịt khô không tốt, nhưng nhiều hoa quả thì tốt hơn.”

    Lận Dương Phong thấy anh không khóc nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, đồng ý, sau khi đồng ý, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút xấu hổ, hiện tại xem ra, cậu đã nghe theo những gì Nhan Trinh phân tích rồi… Cậu bất đắc dĩ nghĩ, tên Nhan Trinh này, thật là biến thái.

    Sau đó, Nhan Trinh vô cùng chăm chú đi loanh quanh, nhanh chóng rửa sạch một đĩa hoa quả khác, đặt trước mặt Lận Dương Phong cho cậu ăn rồi đi lấy laptop, tìm một chiếc ghế đẩu cao dựng đứng trước mặt cậu, đặt máy tính xách tay lên trên, để cậu tự tìm chương trình mình thích xem, sau khi Nhan Trinh làm xong việc, anh cũng dọn ghế của mình ra, ngồi bên cạnh Lận Dương Phong, cùng anh nói chuyện xem “TV”.

    Trên laptop có rất nhiều chương trình phát sóng trực tiếp, Lận Dương Phong chỉ cần mở một chương trình.

    Đối với Lận Dương Phong mà nói, xã hội loài người này có chút thú vị, một cái là chỉ mười năm thôi sẽ có biến hóa kinh thiên động địa, cho nên mỗi lần cậu đều phát hiện mình có thể không theo kịp thời đại, sẽ đi theo Đặc Ban Xử —— hoặc những người nắm quyền lúc bấy giờ để yêu cầu học thêm. Một điều nữa là xã hội không ngừng phát triển cũng không ngừng sửa cũ thành mới, có rất nhiều trò giải trí và nghệ thuật mới trong khi xã hội phát triển, giống như những bài thơ và bài hát, các vở opera và vũ điệu, và sau này là một số hoạt động trong cuộc sống hàng ngày như đá cầu, ném thẻ, cưỡi ngựa và bắn súng …. Sau khi khoa học và công nghệ phát triển ở thời hiện đại, nó thậm chí còn đa dạng hơn, các bộ phim truyền hình và các chương trình truyền hình xuất hiện không ngừng, còn có các chương trình phát sóng tin tức, phim tài liệu, đủ tất cả mọi thứ …

    Lận Dương Phong không đủ kiên nhẫn để theo dõi cả bộ phim, cũng lười xem phim quá dài, vì vậy ngoài việc xem tin tức phát sóng mỗi ngày để hiểu những vấn đề thời sự mới nhất, nếu cậu thực sự muốn vui vẻ hoặc giải trí vào những lúc khác, cậu chỉ xem video, cậu cũng biết một vài trang web video liên quan.

    Lận Dương Phong không kịp suy nghĩ, lướt chuột tìm chương trình, muốn tìm thứ gì đó thư giãn hơn, đang nghĩ như vậy lại vô tình liếc nhìn Nhan Trinh, liền phát hiện Nhan Trinh đang nhìn chằm chằm vào một cột nào đó của video – Phát sóng trực tiếp?

    Lận Dương Phong vốn định tìm một bộ phim điện ảnh xếp hạng cao gần đây, thời gian ngắn chút chắc cũng được, sau khi phát hiện ra động tác nhỏ của Nhan Trinh, không hiểu sao lại cậu lại rê chuột đến chỗ phát trực tiếp.

    Nhan Trinh vốn chỉ cho rằng Lận Dương Phong đang nghiêm túc tìm video, lại không phát hiện đối phương nửa chừng lại nhìn mình, đương nhiên cũng không phát hiện ra Lận Dương Phong vì mình mà chọn cái này, còn tưởng rằng mình và Trứng bé con tâm linh tương thông chứ.

    Vì vậy anh vui vẻ nói: “Lận đội trưởng, cậu cũng thích xem phát sóng trực tiếp à, nghe nói cái này rất thú vị! Hiện tại nhân loại hình như rất thịnh hành cái này?”

    Lận Dương Phong “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Muốn xem loại nào?”

    Nhan Trinh suy nghĩ một chút: “Không biết, sao chúng ta không từ trên bảng xếp hạng xem xuống?”

    Lận Dương Phong cũng không thèm nhìn cái gì, gật đầu nhấn vào kênh trực tiếp, di chuột đến video mới nhất của mỏ neo ở trên cùng.

    Khi chuột được di chuyển qua, có thể hiển thị phần giới thiệu sơ bộ của át min, hóa ra lý do người này thường được xếp hạng nhất là vì về cơ bản anh ta sẽ phát bất cứ thứ gì thú vị, cũng đa tài đa nghệ. Hiện tại, anh ta phát sóng trò chơi, và kỹ thuật cũng tốt, phát sóng các chuyến thăm các ngôi nhà ma, và thực sự có thể nhìn thấy một số bóng đen đáng sợ, phát sóng ca hát nhảy múa, và tất cả đều rất hot; Phát sóng sinh tồn dã ngoại, và thậm chí còn thực hiện một chương trình phát sóng trực tiếp về mỹ thực……

    Nhãn lực của Nhan Trinh và Lận Dương Phong đều rất tốt, vừa đảo qua chuyên mục đã có thể nhìn rõ mọi vật, Nhan Trinh vui vẻ nói: “Chọn cậu ta đi, chúng ta cùng xem cậu ta phát sóng cái gì.”

    Lận Dương Phong gật đầu, nhân tiện click vào video.

    Video được mở ra nhanh chóng, giây tiếp theo, một thanh niên đẹp trai đội mũ xuất hiện, với làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, dáng người cao và rất chuẩn.

    Thật tình cờ khi họ nhấp vào video, đó là khoảng mười phút sau khi phát sóng, trong mười phút đầu tiên, người này vừa nói đùa trên đường vừa nói về Talk Show linh tinh, lúc này, người này vừa đến đích.

    Mà điểm đến này là một dãy núi nhỏ có hai mươi ba mươi đỉnh.

    Người thanh niên đầu tiên nhìn thoáng qua toàn cảnh dãy núi nhỏ, sau đó nói: “Xin chào mọi người! Đây là mục tiêu của chúng ta, một dãy núi nhỏ ở ngoại ô thành phố HC, chúng ta tới đây làm gì? Thứ nhất, bởi vì nó tình cờ có mười tám ngọn núi, rất phù hợp với mục tiêu khiêu chiến của tôi, thứ hai, dãy núi nhỏ này là một dãy núi cổ, nghe nói phong cảnh tương đối cổ xưa, rừng cây trên núi cũng tương đối sâu, nói không chừng chúng ta có thể tìm thấy một số sinh vật cổ đại? Tất nhiên, nếu thứ chúng ta gặp không phải là sinh vật cổ đại mà là một con hổ hiện đại, mọi người phải cổ vũ động viên tôi, tôi sẽ chạy để cứu mạng mình.”

    “Được rồi, mọi người đều biết, mục đích của chúng ta là gì? Các bảo bối đến trước, xin hãy làm mới màn hình, để các bạn đến sau có thể nhìn thấy mục tiêu nhỏ của chúng ta!”

    Nhan Trinh nhìn thanh niên với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

    Trên màn hình, mọi người thả bình luận dày đặt ——

    [Leo mười tám ngọn núi trong nửa ngày!] [Leo mười tám ngọn núi trong nửa ngày!] [Leo mười tám ngọn núi trong nửa ngày!] [Nửa ngày…]

    Người thanh niên tựa hồ có thể nhìn thấy màn bình luận liên hồi kia, vui vẻ nói: “Được! Mục tiêu của chúng ta là nửa ngày leo lên mười tám ngọn núi! Về phần tại sao sáng sớm không tới, đương nhiên là chờ lão đại của các vị ăn sáng nạp năng lượng rồi, nếu không thì tôi phải làm gì nếu hết năng lượng khi leo núi đến giữa chừng chứ, mọi người có nghĩ vậy không?”

    Bình luận lại hiện lên dày đặt trên màn hình——

    [ Vâng! ] [ Vâng! ] [ Vâng! ] [ Lão đại uy vũ! ][ Lão đại uy vũ! ]

    Trong đám người đông đúc bình luận trên, cũng có không ít người spam màn hình, điều này rất dễ thấy.

    [ Hãy đến chạy Marathon với hổ đi! ] [ Lão đại chúng tôi tin cậu! ] [Sốc! Một người đàn ông gặp một con hổ trên núi và chạy thi với nó!]

    Nhan Trinh xem mà không khỏi buồn cười: “Nếu người này gặp hổ thật thì đó không phải là cuộc chạy đua giữa người và hổ mà là hai con hổ thi chạy, xem ai chạy nhanh hơn”.

    Đúng vậy, điều khiến Nhan Trinh vừa rồi kinh ngạc chính là, thanh niên nhìn qua này hoàn toàn không phải là người, mà là hổ tinh, mặc dù đạo hạnh không được cao lắm, nhưng mà dù sao vẫn là yêu tinh. Mà con hổ tinh này còn trêu chọc mọi người bằng cách nói nếu gặp hổ sẽ chạy, kia trừ phi cậu ta gặp hổ cái bị mình cô phụ mới bỏ chạy.

    Nhưng nghĩ lại, con hổ này phát sóng trực tiếp rất thích hợp, nếu là người bình thường, một ngày không thể leo mười tám ngọn núi được, nhưng nếu là hổ tinh thì không có vấn đề gì. Thân thể căn bản không có áp lực, bình thường cảm nhận được khí tức của hổ cậu ta sẽ không đi qua, tạm thời kiềm chế bản thân liền có thể dễ dàng như hổ săn mồi.

    “Đó là gian lận.” Nhan Trinh nói.

    Lận Dương Phong không ngại xem và thảo luận cùng hắn: “Đối với nhân loại mà nói, phát sóng trực tiếp đẹp là tốt rồi.”

    Nhan Trinh tán thành: “Lận đội trưởng nói đúng.”

    Sau đó, hai người không phải con người này tiếp tục xem một chương trình phát sóng trực tiếp do một phi nhân loại khác với hàng chục nghìn người.

    Nói hơi ngoa một chút, nhưng ý nghĩa cơ bản là: Trên mạng không ai biết đó là người hay chó.

    Trong video trực tiếp, lão hổ tinh kia còn cố ý xắn tay áo một cách khoa trương, trực tiếp bước lên ngọn núi gần nhất, khi đến trước đường núi, cậu ta cúi người làm tư thế xuất phát, sau đó lớn tiếng nói: “Hú hú hú….! Xem tôi chinh phục ngọn núi đầu tiên! Gâu gâu gâu! Hây A Hây A!”

    Một loạt những tiếng la hét kỳ lạ gây ra một tràng “hahaha” trên màn hình.

    Mọi người đều tỏ ra thích thú trước sự hài hước của lão hổ tinh này.

    Nhan Trinh cũng rất hứng thú, nói với Lận Dương Phong: “Đột nhiên tôi cảm thấy cậu ta không còn ăn gian nữa, đối với cậu ta mà nói, trực tiếp chạy trên mặt đất càng quen hơn, dùng hai chân người tuyệt đối không bằng cậu ta chạy bằng bốn chân.”

    Lận Dương Phong khóe miệng hơi giật giật: “Ừm, anh có lý.”

    Con hổ trong video đang chạy rất nhanh, có lẽ thiết bị chụp ảnh tự sướng đã được camera trên không theo dõi, vì vậy video cho thấy nó ngày càng chạy nhanh hơn, và sau đó hình bóng trở thành một dư ảnh! Thiết bị quay video tăng tốc, dần dần cũng đuổi kịp Lão hổ tinh.

    Lão hổ tinh vẫn không quên mỉm cười với thiết bị quay chụp, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ kiêu ngạo: “Nhìn kìa! Ngọn núi này bản tôn đã chạy được một nửa rồi! Bản tôn chính là người chinh phục ngọn núi này!”

    Nhan Trinh vừa ăn một miếng trái cây suýt nữa thì phun ra.

    Chinh phục đại sơn? Đây là nằm mơ à.

    Lận Dương Phong ở một bên nói: “Hổ được nhân loại xưng là vua của muôn loài trên núi, nói nó có thể chinh phục đại sơn cũng không sai.”

    Nhan Trinh thực xấu hổ, nếu anh không phải đại sơn thì cũng không sặc, lão hổ tinh này lại dám chinh phục mình sao? Xem cậu ta thường xuyên chạy bộ như thế chất thịt chắc không tồi, da lông cũng thực mượt mà, còn không bằng thêm món cho Trứng bé con nhà mình, trên giường trải thêm một tấm da hổ làm nệm giường cũng được.

    Hiếm khi thấy Lận Dương Phong lắc đầu, anh sửng sốt, có chút tò mò: “Em không đồng ý với ý kiến ​​của tôi?”

    Nhan Trinh bĩu môi: “… không gì có thể chinh phục được núi”.

    Lận Dương Phong nghĩ nghĩ, nhìn anh, chẳng lẽ người này có quan hệ gì với núi sao?

    Nhan Trinh thấy Lận Dương Phong nhìn mình rồi trầm ngâm, càng tò mò hơn trước: “Lận đội trưởng? Cậu đang suy nghĩ gì?”

    Lận Dương Phong nhớ lại mọi chuyện về Nhan Trinh, chợt hỏi: “Anh là sơn linh?”

    Nhan Trinh sửng sốt một chút, hai mắt chợt sáng lên, buột miệng nói: “Trứng bé con, cậu nhớ ra tôi rồi à?”

    —— Trứng bé con ngữ khí bình tĩnh như vậy, có phải đang trách anh không?!

    Lận Dương Phong: “???” Nghẹn họng.

    Lúc này, cậu thực sự không khỏi bàng hoàng.

    Đôi mắt Nhan Trinh vẫn sáng ngời, mắt thường có thể nhìn thấy sự vui mừng.

    Vốn mới đầu Lận Dương Phong còn có chút vui mừng khi đoán ra được thân phận của Nhan Trinh, nhưng hiện tại lại trở nên buồn bực và kỳ quái, Trứng bé con là cái quỷ gì? Anh tưởng tượng cái quái gì vậy!

    Lát sau, Lận Dương Phong cắt ngang niềm vui của Nhan Trinh, hỏi thẳng: “Chúng ta đã biết nhau từ trước phải không?”

    Nhan Trinh: Nụ cười nhạt phai hơn phân nửa.

    Trứng bé con, Trứng bé con không nhớ ra anh!! Hừ, có phải vừa rồi anh bị vạch trần…..

    Giờ phút này Nhan Trinh trong lòng có chút cứng ngắc, Trứng bé con không nhớ ra anh, nhưng anh lại vui vẻ vô ích như vậy, sau đó lại cảm thấy có chút áy náy, không nhớ ra anh cũng có nghĩa là Trứng bé con không nhớ ra anh đã mất Trứng bé con, nói cách khác, Trứng bé con vẫn còn chưa biết anh có lỗi với cậu ấy, cho nên bây giờ Trứng bé con có thái độ tốt cũng vô dụng, Trứng bé con sẽ nhớ lại, nhớ lại quãng thời gian Trứng bé con của anh phải tự ra ngoài kiếm sống vì anh ngủ nhiều quá… Đến lúc đó Trứng bé con có thể lại trở nên gắt gỏng.

    Lận Dương Phong nhìn vẻ mặt Nhan Trinh, lại đoán già đoán non: “Chúng ta trước kia là quan hệ gì?”

    Nhan Trinh âm thầm buồn bực, còn có thể là quan hệ gì nữa, anh muốn đem Trứng bé con ấp cho ra quan hệ đó.

    Thấy Nhan Trinh không trả lời, Lận Dương Phong nhíu mày: “Chúng ta trước giờ đâu có thù hận gì? Sao lại ra vẻ áy náy với tôi?”

    Nhan Trinh vắt óc suy nghĩ, vô tình đánh mất Trứng bé con, liệu có gọi là thù oán không?

    Lận Dương Phong Thấy Nhan Trinh vẫn không trả lời, kiên nhẫn có chút hao mòn.

    “Có cái gì không thể nói cho tôi biết?”

    Nhan Trinh thận trọng nói: “Tôi chỉ là… không muốn nói.”

    Lận Dương Phong càng nhíu chặt mày: “Trước kia chúng ta có thù à?”

    Cậu cảm thấy không giống có thù, nếu có thù thì Nhan Trinh đã không cần mỗi ngày làm đồ ăn đầy linh khí cho cậu bồi bổ cơ thể, chỉ cần nhân lúc cậu yếu ớt là có thể xử lý cậu không tốt hơn à? Hà tất gì lúc nào cũng đối xử tốt với cậu, còn ngoan ngoãn phục tùng cậu như vậy nữa?

    Trong lòng Lận Dương Phong, cậu cảm thấy Nhan Trinh chắc sẽ không có thù hận gì với mình, mà hình như là anh ta đã làm chuyện gì có lỗi với mình, nếu cậu biết chuyện có lẽ cũng sẽ không hận Nhan Trinh, nhưng mà…. Chắc Nhan Trinh nghĩ nếu mình biết thì sẽ ghét anh ta chăng?

    Lúc này, tâm tình Lận Dương Phong càng quái dị.

    Nghĩ thế nào cũng giống như là Nhan Trinh phản bội cậu vậy, thật sự trước kia cậu và Nhan Trinh có vướng mắc tình cảm sao…. Trước đó cậu bị Nhan Trinh bỏ rơi à?

    Nhưng Lận Dương Phong vẫn cảm thấy không giống lắm, Nhan Trinh đối với cậu rất quan tâm, nhưng cái kiểu chiêu đãi này hình như không phải là cái loại ân cần với cậu, không giống như kiểu thề non hẹn biển với cậu, mặc dù chỗ nào cậu cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cậu vẫn không hình dung được đố là loại nào.

    Thấy Lận Dương Phong còn đang suy nghĩ lung tung, Nhan Trinh càng cảm thấy áy náy.

    Có nên nói rõ với Trứng bé con không… hay là thôi đi, Trứng bé con bây giờ đối với anh rất tốt, anh muốn ở bên cậu ấy nhiều hơn, để Trứng bé con tự mình nhớ ra, nói theo cách của con người là, cần phải có thời gian để giảm xóc đó, như thế Trứng bé con mới có thể chấp nhận tốt hơn? Anh không muốn làm Trứng bé con tức giận chút nào, nhỡ Trứng bé con đuổi anh ra khỏi nhà thì sao? Trứng bé con không cho anh nấu cơm cho cậu ấy nữa thì sao? Sau này phải làm sao bây giờ? Trứng bé con còn gầy như vậy mà, lại phải nhịn đói nữa thì làm sao để Trứng bé con khôi phục? Trứng bé con đã nhiều năm không có người bên gối….. Tuy rằng Trứng bé con bây giờ rất cao lớn, nhưng cậu ấy vẫn chưa thể lấy vợ được.

    Lận Dương Phong híp mắt: “Nói cho tôi biết.”

    Nhan Trinh: “Không nói.”

    Lận Dương Phong: “…” Nghẹn họng.

    Lần đầu tiên cậu bị anh chàng này từ chối, thực sự có chút không quen.

    Nhan Trinh liếc trái nhìn phải, chỉ vào laptop trước mặt nói: “Tiếp tục xem phát sóng trực tiếp đi.”

    Vừa nói vừa cẩn thận nhìn Lận Dương Phong.

    Lận Dương Phong bắt gặp ánh mắt anh.

    Đôi mắt Nhan Trinh ngấn nước, tràn đầy chân thành và chờ đợi…

    Lận Dương Phong quay mặt đi nhìn màn hình máy tính.

    “Xem phát sóng trực tiếp đi.”

    Nhan Trinh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi mừng rỡ nghĩ, Trứng bé con thật tốt, không ép anh nói ra, anh sợ sẽ không nhịn được!

    Lận Dương Phong không vui lắm, dù sao cũng không ép Nhan Trinh được, sau này có cơ hội sẽ hỏi, đợi lần sau… Có điều, Nhan Trinh là ngọn núi nào? Xem cách anh ấy lấy cái này cái kia từ trong tay áo ra, tất cả đều là ở trên núi của anh ấy à? Vậy thì trên núi của anh ấy có quá nhiều thứ đi, như thể có tất cả vậy.

    Cả hai đều bình tĩnh, rất bình tĩnh, sau đó cả hai lại bắt đầu xem phát sóng trực tiếp.

    Trên video trực tiếp, ngay khi họ đang nói chuyện, hổ tinh đã chạy một mạch rồi, đã vượt qua một ngọn núi và đang ở chân ngọn núi thứ hai nhìn lên trên.

    “Xin chào các bạn! Hôm nay chúng ta đã hoàn thành một phần mười tám mục tiêu nhỏ của mình rồi. Nhìn thời gian, chính xác là… mười lăm phút! Nếu cứ theo tốc độ này, chúng ta có thể leo lên bốn ngọn núi trong một giờ, và mười tám ngọn núi chính là bốn lần “Nửa tiếng”. Một giờ chiều chúng ta sẽ tới ngọn núi thứ nhất, năm giờ rưỡi leo xong, vui không, thích không?”

    Hàn hình lại điên cuồng hiện lên bình luận ——

    [ Vui! ] [ Thích! ] [ Nhưng chắc anh sẽ không làm được!] [Hahahahaha…]

    Lão hổ tinh cố ý tỏ ra không hài lòng: “Ha ha! Nói không được thì tôi làm không được à? Nhìn tôi đẹp trai như lốc xoáy, cho các người xem tôi chạy nhanh như chớp là thế nào!”

    Nói xong, lão hổ tinh lại làm tư thế chạy, lại hóa thành tàn ảnh, điên cuồng chạy lên núi, tốc độ của hắn cực nhanh, lại qua mười lăm phút, cũng đã chạy xong ngọn núi thứ hai.

    Sau mười lăm phút nữa, ngọn núi thứ ba, và mười lăm phút nữa, ngọn núi thứ tư cũng qua.

    Vừa nói, tựa hồ hắn cũng không có chút nào chậm lại, mới có hai giờ chiều, chỉ mới một giờ mà hắn đã thật sự chạy được bốn ngọn núi, có thể nói là giữ đúng lời hứa.

    Đương nhiên, tương tác trên màn hình còn điên cuồng hơn, những thổ hào giàu có lần lượt spam quà, vô số tiền đổ xuống màn hình, rương tiền bên cạnh đầy tiền, còn có một cái rương kho báu mới xuất hiện.

    Làm chủ thớt mà làm được đến mức này thì thực sự có thể kiếm được rất nhiều tiền.

    Nhưng mà, đối với người bình thường mà nói, chuyện này rất kích động, nhưng đối với Nhan Trinh và Lận Dương Phong, hai người này như người ngoài hành tinh, chạy còn nhanh hơn cả hổ chạy nữa thì cũng không có bao nhiêu kích động.

    Nhan Trinh dần điều chỉnh tâm trạng bằng cách xem phát sóng trực tiếp.

    Lận Dương Phong cũng vậy, dù bỏ lỡ cơ hội nhưng cậu cũng không muốn “lăn lộn” Nhan Trinh nữa.

    Hai người nhìn nhau trong vô thức.

    Nhan Trinh nói: “Đổi người khác nhé?”

    Lận Dương Phong gật đầu.

    Hai người nhìn màn hình, chuẩn bị đi thoát ra xem người khác.

    Nhưng đột nhiên, lão hổ tinh đang định chạy lên núi bỗng kêu lên một tiếng, khiến Lận Dương Phong đang định bấm chuột giật mình.

    Nhan Trinh muốn bịt tai Lận Dương Phong lại.

    Nhưng Lận Dương Phong lắc đầu, sau đó chỉ vào màn hình nói: “Huynh đệ của anh ra kìa.”

    Nhan Trinh: “Hả?”

    Ánh mắt anh không thể không nhìn vào màn hình.

    Lúc này, trên màn hình hiện lên vô số bình luận, mật độ cũng không phải bình thường, nó hoàn toàn bao phủ toàn bộ màn hình, khiến cho người ta chỉ có thể từ khe hở nhìn thấy một chút.

    Tất cả đều là bình luận ——

    [ Năng lượng cao, năng lượng cao! ] [ Bà nó, có động đất hả, chủ thớt à, anh mau chạy đi! ] [ Ahhhhhhhh núi sập rồi! Tôi đi đây!!! ] [ Chủ thớt nhìn lại phía sau kìa!!! ][ Kinh khủng quá! Tại sao lại có động đất thế! ] [Chủ thớt, hãy cẩn thận! ]

    Nhan Trinh vội vàng chuyển bình luận trên màn hình thành trong suốt, lúc này mới phát hiện màn hình đang rung chuyển, phía sau lão hổ tinh có vô số tảng đá từ trên núi lăn xuống, có vài viên rơi xuống gần lão hổ tinh, Hổ tinh cũng cảm nhận được rung chuyển trên mặt đất, hắn nhanh chóng nhảy lên, dùng đôi chân dài của mình chạy vòng quanh, tránh được tất cả tảng đá, năng lực phản ứng của hắn cực nhanh, chắc chắn hắn đã gặp phải chuyện đặc biệt như này rồi, bởi vì hắn là yêu tinh, hắn vẫn không dừng phát sóng trực tiếp, thay vào đó lại nhảy cẫng lên để cho khán giả xem, vẻ mặt đắc thắng.

    “Các bạn thân mến, buổi phát sóng trực tiếp của chúng tôi đã có tin tức, tôi sẽ cho các bạn thấy cảnh chấn động nhất!”

    Sau đó, hổ tinh cố gắng chạy càng xa càng tốt, đồng thời phát đi cảnh tượng chấn động toàn bộ ngọn núi sụp đổ khi đang chạy, sau khi bình luận điên cuồng một lúc thì bình tĩnh lại một chút, và về cơ bản chỉ bình luận một câu đại loại như “Đó không phải động đất” “Không có chấn động trên mặt đất” “Chỉ có ngọn núi bị sập” “Bà nó, nó không ảnh hưởng đến những ngọn núi khác” “Núi này không phải rất gần ngọn núi sao?” “Bà nó, nhìn những viên đá đó rơi xuống đất và đá ngay lập tức biến thành bột phấn” “Ta XXX cái quái gì vậy.” và những câu tương tự như thế.

    Nhan Trinh nheo mắt xem video.

    Trứng bé con nhà anh nói cái gì… Xem ra cũng không sai hoàn toàn.

    Sau khi toàn bộ ngọn núi sụp đổ, tảng đá khổng lồ khi nó rơi xuống vẫn là một tảng đá lớn, và nó biến thành cát bụi trong vòng hai giây sau khi nó rơi xuống đất, và những người có đôi mắt sắc bén và không bị ảnh hưởng bởi những câu bình luận trên màn hình có thể phát hiện ra, ngọn núi không phải tùy tiện sụp đổ, khi nó đang sụp đổ, giống như có một vật cực lớn từ dưới đất trồi lên, vắt kiệt thân thể, đột ngột “dựng” lên một ngọn núi!

    

Hết chương 48.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 48

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên