Chương 49: Hổ Biến Thành Người…..
Khoảnh khắc ngọn núi xuất hiện, tương tác trở nên điên cuồng hơn.
[Mẹ ơi, trong núi vẫn có núi!] [Ngọn núi vắt ra từ lòng đất và núi sụp đổ! Tôi đang nói cái quái gì thế này!] [Ngày này là ngày gì vậy!] [Chủ thớt à, anh vẫn còn ở đó chớ?] [ Chủ thớt có nhìn thấy không! Có những ngọn núi phía sau anh đó!] [ Tôi…. Tôi không biết mình đang nói cái quái gì nữa!] [ Trà sữa trong tôi tay tôi suýt chút nữa rớt rồi!] [ Mẹ tui hỏi tui tại sao lại quỳ nhìn bàn phím!] [ Chủ thớt tốt quá, Chủ thớt tốt quá, Chủ thớt là tốt nhất trên thế giới! Chủ thớt hãy lại gần, xin hãy nhìn vào nó!] [Phía trước đừng gây rắc rối, để chủ thớt chạy đi, ngọn núi chết dẫm!!]
Và lão hổ tinh vẫn nhảy lên nhảy xuống, sau khi cảm nhận được sự rung động phía sau và sự phong hóa kỳ lạ của những viên đá rơi xuống kia, hắn cũng kinh hãi mà nhìn lại ——
Bà nó! Hắn không nhịn được phun ra một câu chửi thề, cái quỷ gì chui ra từ lòng đất vậy!
Hổ tinh tự hỏi bản thân rằng mình đã sống hàng trăm năm, giữa những con quái vật cũng có thể xem như đã thích nghi hơn với xã hội loài người, nhưng bây giờ hắn cảm thấy rằng mình vẫn còn quá trẻ để nhìn thấy những điều kỳ lạ như vậy trong cuộc đời!
Sau đó hắn còn phát hiện, linh khí ở thế giới này kỳ thật mạnh hơn rất nhiều —— hắn phát hiện những năm gần đây linh khí đang ngày một tăng, nhưng ngay cả khi có tăng cũng không mạnh như bây giờ, giống như linh khí đột nhiên bùng nổ vậy.
Hổ tinh thông minh, hắn rất nhanh liền phát hiện, sở dĩ linh khí giống như phun trào, là bởi vì bọn hắn theo sau ngọn núi đi ra, khi ngọn núi đi ra, linh khí cũng tản ra tứ phương, gần như hắn vậy, không phải sao? Hắn không phải là người đầu tiên cảm nhận được, đúng không? Hắn không khỏi ngây ngẩn cả người, đây nhất định là Linh Sơn! Hơn nữa, cũng là một tên khá mánh lới.
Tuy nhiên, hổ tinh vẫn luôn rất chuyên nghiệp để trà trộn vào thế giới loài người, dưới niềm vui sướng mãnh liệt như vậy, hắn đã nhớ ra mình vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, nhanh chóng thu lại biểu cảm của mình, đối với ngọn núi khổng lồ đã mọc lên gọi “Gia” rồi vui vẻ nói: “Mọi người ơi! Đây là tin tức lớn, chúng ta vừa vặn có mặt tại hiện trường xảy ra chuyện, nhất định phải kiếm chút danh khí chứ? Hôm nay liều mạng đi theo mọi người, đi đến nơi không có ai đến! Mọi người ơi, tại sao không tạo một làn sóng quà tặng chứ?”
Trên màn hình, đầu tiên là hiệu ứng đặc biệt của vô số phần thưởng quà tặng, sau đó đột phá tăng vọt, thể hiện sự phân cực, một số người nói rằng chủ thớt làm vậy quá nguy hiểm, một số người thì nói rằng chủ thớt nên nhanh lên vì bọn họ cũng muốn xem có gì trên ngọn núi kỳ diệu đó…..
Hổ tinh cẩn thận cảm ơn mọi người, nhe răng cười lộ ra hàm răng trắng to nói: “Mọi người, mọi người! Mọi người nhất định phải tin tưởng bước chân thần tốc này, có thể mưu cầu phú quý, nhất định có thể chạy trốn. Ngoài ra, nếu may mắn, tôi sẽ tìm thấy được thứ gì đó tốt, những thổ hào ở đây nếu muốn nó thì cũng có thể thương lượng giá cả nha, haha!”
Nói xong, hắn không kịp chờ mà xông về phía sau núi, vừa chạy như điên, vừa thầm cười: Ha ha ha ha ha… Hắn là hổ đại vương may mắn nhất! Linh vật trên núi, ta tới đây! Dù chỉ đào được một cây nhân sâm thôi cũng tốt rồi nha.
Nhan Trinh vui vẻ nhìn con hổ đang phát sóng trực tiếp, chớp chớp mắt: “Hắn sắp xui xẻo rồi.”
Lận Dương Phong sửng sốt: “Cái gì?”
Nhan Trinh nói: “Tôi biết ngọn núi này.”
Lận Dương Phong: “Tôi biết, là huynh đệ của anh.”
Nhan Trinh nhăn mũi sửa lại: “Là dãy núi hàng xóm cách vách bên cạnh, gọi là Diên Hi Sơn. Trừ tôi ra, những ngọn núi khác đều không có linh trí.”
Mọi người đều chỉ là ngọn núi thôi, nên không phải là anh em, có linh trí mới có thể miễn cưỡng gọi một tiếng huynh đệ.
Lận Dương Phong trong lòng khẽ động, trong đầu chợt lóe lên cái gì đó, nhưng ảo giác lại nhanh chóng biến mất.
Nhan Trinh không để ý mà nói: “Hãy nhìn mấy con có cánh trên sườn núi kìa”.
Lận Dương Phong nhìn sang, cậu nhận ra: “Thục Hồ?”
Thứ này, hình như trước đây cậu đã từng cố gắng bắt lấy, để nó chở mình đi khỏi phải cuốc bộ, rất rất lâu rồi.
Nhan Trinh gật đầu: “Đấy, con đó nó rất thích nhấc bổng người ta lên.”
Điều gì sẽ xảy ra sau khi bị nó nhấc nó lên? Chắc chắn nó sẽ không giữ mãi được. Nếu không giữ nữa thì sẽ ném người đi. Điều gì sẽ xảy ra nếu bị nó ném ra khỏi núi? Tất nhiên là…
Trên chương trình phát sóng trực tiếp–
Lão hổ tinh điên cuồng chạy tới lưng chừng núi, đột nhiên, một cái đuôi rắn dài từ bên cạnh nhảy ra, trực tiếp ngăn cản đường đi của hắn, Hổ Tinh khẩn trương “Phanh” một tiếng, lập tức tựa hồ muốn lùi lại.
Đột nhiên, một đôi cánh khác duỗi ra, lông vũ bay tứ phía, che khuất tầm mắt của hổ tinh, hổ tinh cảm nhận được áp lực kinh khủng vây quanh, căn bản không thể động đậy, giống như bị thứ gì đó cố định lại. Sau đó hắn bị tóm lấy và trực tiếp và nâng thẳng lên trên đầu.
Hổ Linh: “…” Cứng họng.
Tương tác lại một lần nữa nổ tung ——
[ Bà nó bà nó bà nó! ][ Đó là quái vật gì vậy! Nó có khuôn mặt người, đuôi rắn và đôi cánh chim, các người có nghĩ rằng cơ thể của nó trông giống một con ngựa không! Ah!!] [ Chủ thớt đã bị bắt! Con quái vật đó sẽ ăn thịt người sao? Mau gọi cảnh sát đi!] [Đúng đúng đúng, gọi cảnh sát ngay lập tức!] [Cảnh sát còn không xem phát sóng trực tiếp, chuyện lớn như vậy sao lại chậm như thế!] [Hết rồi! Chủ thớt sắp bị ăn thịt rồi] [ Chủ thớt bỏ chạy đi! Hãy lấy hòn đá đánh nó!] [ Sử dụng năng lực động thủ đi! Dùng đầu đập vào nó!] [ Chủ thớt nhanh lên!] [ Tôi không dám xem…] [ Hãy đến cứu chủ thớt đi!!!]
Nhưng dù có tung đòn thế nào cũng vô ích, sau khi bị nhấc lên, hổ tinh dường như vẫn bị khống chế không thể cử động, sau đó con quái vật đã ném hổ tinh ra ngoài trong tư thế “giơ tay” lên như thế. Mà thật trùng hợp, chỗ nó ném lão hổ tinh lại chính là vực sâu …
Nhan Trinh nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là ném ra ngoài.”
Lận Dương Phong: “…” Câm nín.
Khi lão hổ tinh đang điên cuồng rơi xuống, màn hình đầy các bình luận “ah ah ah….”, vô số bình luận lo lắng liệu Chủ thớt có bị ném xuống núi chết hay không, cùng với vô số bình luận lo lắng báo nguy gì đó. Ngay sau đó, những lời thốt ra phía trên đột nhiên thay đổi, và trở thành [Chủ thớt đã biến thành một con hổ] [Chủ thớt hàng ngày của tôi là một con hổ tinh] [Bà nó, một con hổ lớn như vậy] [Cái quái gì không thể thành tinh từ sau khi kiến quốc vậy] và những từ ngữ tương tự như vậy.
Hóa ra máy quay trên không bay xuống theo sát lão hổ tinh với tốc độ rất nhanh, hổ tinh sau khi bị ném ra ngoài lập tức thấy mình khôi phục tự do, nhưng nếu ở hình dạng con người mà rơi xuống ở độ cao này thì nó chết. Ít nhất nếu nó trở lại nguyên hình thì khi đáp đất sẽ dễ dàng hơn nhiều, có thể tránh được nguy cơ ở mức lớn nhất.
Hổ tinh giờ phút này cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có thể vì mạng nhỏ của mình mà biến thành nguyên hình “dưới cái nhìn chăm chú của đám đông” dùng đệm thịt giẫm lên mấy phiến đá nhô ra giữa không trung, cuối cùng ngã xuống mặt đất, sau khi lăn vài vòng mới đứng dậy được, con hổ khổng lồ lắc lắc bộ lông rồi cuối cùng biến thành hình người – bây giờ có che giấu cũng chẳng có ích gì.
Cùng lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp tối đen.
Từng bình luận ầm ầm lướt qua, tất cả đều tức giận mắng chửi thúc giục, sau khi phòng phát sóng trực tiếp run rẩy vài cái mới được mở lại, cũng là lúc này, hổ tinh xấu hổ đứng trước ống kính ngẩng đầu nhìn vào máy quay giơ tay chào.
“Chào mọi người, từ hôm nay trở đi, chủ thớt sẽ đổi tên.”
Có nhiều bình luận hiện lên ào ào, vô số người vô cùng phấn khích.
Nhưng Hổ tinh lại bình tĩnh nói: “Chủ thớt đã đổi tên thành ‘Hùng Vương Tuần Sơn’, bổ sung thêm một tấm huy chương chứng nhận thân phận hổ yêu, phụ trách phát sóng trực tiếp quá trình phát triển ngọn núi mới.” Nghĩ nghĩ, hắn lại bổ sung, “Cũng có thể sẽ có những buổi phát sóng trực tiếp tương tự khác trong tương lai.”
“Vậy bây giờ chúng ta làm quen đi.”
“Tôi tên thật là Hổ Soái, là tân binh của Đặc Ban Xử, tôi 497 tuổi, trưởng thành hơn 400 năm, 125 năm làm người, cho nên mọi người cứ coi tôi như mãi mãi tuổi hai lăm đi, cảm ơn mọi người.”
Bình luận lại trở nên điên cuồng một lần nữa, những món quà cũng liên tục xuất hiện.
Nhan Trinh nhìn tất cả những thứ này, có chút hiếu kỳ: “Màn hình của con người không phải là màu đen sao, còn tiếp tục tương tác được?”
Lận Dương Phong nghe Hổ tinh nói xong, liền nói: “Những người Đặc Ban Xử đó chắc là sắp tới quyết định không che giấu nữa.” Cậu khịt mũi, “Không có gì lạ, hàng xóm của anh mọc lên tứ phương, nhân loại chúng sinh yếu ớt, nếu không nói rõ ràng chắc sẽ dọa chết cả đám người.”
Nhan Trinh nghĩ đi nghĩ lại cũng có lý.
Trứng bé con nói đúng, con người vừa nhỏ vừa nhút nhát, bị dọa sợ cũng không tốt.
Bất quá hiện tại Đặc Bạn Xử cũng không gặp phải đại sự gì, lại cũng không đến tìm Lận Dương Phong nhiều lắm, Nhan Trinh đương nhiên sẽ không rảnh giúp Đặc Ban Xử, như vậy mặc kệ Đặc Ban Xử bây giờ quyết định như thế nào, và ôm mục đích gì khi bỏ qua các hạn chế phát trực tiếp như thế… Cũng không liên quan gì đến một trong hai người.
Nhan Trinh nghĩ nghĩ, nói: “Em muốn ăn Thục Hồ không? Ở trong núi tôi cũng có.”
—— Khi Lận Dương Phong đoán Nhan Trinh là đại sơn, Nhan Trinh cũng không hề che đậy lời mình nói.
Lận Dương Phong suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Canh rắn, cánh nướng, heo quay.”
Vừa lúc có thể hoài niệm chuyện ngày xưa cậu bắt được Thục Hồ, lúc đó mới vừa sinh ra cũng không dễ dàng gì, nếu không phải sinh ra với hình hài mười một mười hai tuổi thì chắc cậu đã chết từ lâu rồi, cho nên mới nói lúc đó cậu rất yếu, nhưng lúc đó cậu đã dùng hết bản lĩnh mình có để tóm lấy Thục Hồ, bị thương rất nặng, sau này Thục Hồ cũng đã cõng cậu mấy chục năm, cậu càng ngày càng mạnh, Thục Hồ cũng càng ngày càng mạnh, nhưng Thục Hồ thì càng ngày càng ngỗ ngược, sau này đói quá bèn xử lý Thục Hồ ăn luôn, đó là một trong số ít lần cậu được ăn no trước khi lớn lên. Cậu chưa bao giờ đòi hỏi cái gì, nhưng lại cảm thấy rất muốn ăn cái gì đó ngon, bèn bắt chước con người thời bấy giờ nấu canh rắn, nướng cánh, cho thịt Thục Hồ vào máng đá treo lủng lẳng. Bây giờ nghĩ lại, thật vô vị, nhưng nó đã là thứ tốt nhất mà cậu có thể ăn.
Nhan Trinh không biết Lận Dương Phong đang nghĩ gì, chỉ thấy vẻ mặt của cậu có chút thất vọng, liền nghiêng người, nhướng mày cười với cậu: “Nhất định sẽ làm thật ngon cho em.”
Lận Dương Phong định thần lại, thấy khuôn mặt xinh đẹp kia thật gần, tim đập thình thịch.
Một giây kế tiếp, cậu vươn tay muốn đẩy ra, lui về phía sau: “Tôi đói bụng, muốn ăn nhanh một chút.”
Nhan Trinh mắt sáng ngời: “Được!”
Ngay khi Nhan Trinh và Lận Dương Phong cùng nhau sống những ngày bình thường, thì thế giới vì hổ tinh phát sóng trực tiếp mà rơi vào đại loạn, vô số người nghị luận, vô số người sợ hãi, vô số người kích động…
Đương nhiên, Đặc Bạn Xử đã dám buông phát sóng trực tiếp, chứng tỏ bọn họ cũng đã sớm có chuẩn bị, cho nên trong thời gian ngắn, đội ngũ của Đặc Ban Xử cũng đã phân tán khắp cả nước để hỗ trợ cảnh sát địa phương truy bắt những kẻ đã gây ra nhiễu loạn, và nhiều người trong số họ đã được các chuyên gia tuyển chọn để các chuyên gia trên cả nước tọa đàm, giới thiệu những thay đổi trên thế giới hiện nay, và vô số bác sĩ tâm lý đã đến nhiều nơi để điều giải và trấn an mọi người.
Mà khả năng thích nghi của con người luôn rất mạnh.
Hết chương 49.