Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 51

 Chương 51: Trốn Thoát Khỏi Phố Ăn Vặt…..

    Phố Vĩnh Hòa.

    Phố ăn vặt ở thành phố B là một con phố cổ mà cả khách du lịch và người dân địa phương đều thích ghé thăm.

    Ngày này cũng không ngoại lệ, trên con đường rộng thênh thang, hai bên đường hầu như cách vài bước chân đều có quán nhỏ bán thức ăn, trong quán có nguyên liệu nấu ăn đủ loại nhìn rất đã mắt, mùi thơm của các món ăn tỏa khắp bốn phương tám hướng, ngửi những mùi này, không có ai là không muốn mua.

    Trên đường có rất nhiều người, hầu như đều vừa đi vừa ăn, thỉnh thoảng sẽ bị một cửa hàng nhỏ nào đó “dụ dỗ”, sau đó không nhịn được đi vào… Khi bọn họ đi ra, họ có thêm một ít thức ăn trên tay.

    Trong đám đông, một người đàn ông da ngăm đen, mập mạp dừng lại trước một quầy bán đồ ăn ngon, nhìn chằm chằm vào một chiếc đùi vịt to tướng, khuôn mặt dữ tợn thèm đến nước dãi chảy ròng ròng.

    Chủ quán đang bận đóng gói đồ ăn cho khách vào, không để ý đến lão mập đen thui này, lão béo vừa nhìn một cái, nước miếng đã tích thành một vũng nhỏ trên mặt đất, tản mát ra mùi tanh hôi vô cùng.

    Đồ ăn nấu ở cửa hàng này vừa ngon lại tốt cho sức khỏe, rất hấp dẫn, vậy nên trước cửa hàng lúc nào cũng đông khách, nhưng bây giờ trước cửa hàng lại có một người như vậy, nhìn vào đã thấy ghê, làm sao còn có ai đứng đó đợi nữa. Vì vậy, những người ban đầu đứng ở phía sau người đàn ông da đen mập mạp này đã chú ý đến và bỏ đi với vẻ mặt chán ghét.

    Chủ tiệm đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên phát hiện không có khách, cảm thấy rất kỳ quái, vội vàng nhìn ra bên ngoài, thấy một vị khách đang muốn đi vào, lại đưa mắt nhìn về phía ngoài tủ đồ nguội, sau khi nhìn xong, anh ta không hài lòng bịt mũi bỏ đi, trực giác của ông chủ không ổn, anh ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài quầy, thấy một người đàn ông đen mập mạp đang chảy nước miếng nhìn thức ăn nấu chín của mình ngoài cửa! Thật sự nhìn rất bẩn.

    Anh ta đột nhiên tức giận, đây là ai!? Anh ta liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, mà vừa đi, anh ta đã nghe mùi hôi thối, đúng là đến từ cái người mập mạp kia. Bà nó, đầu anh ta sắp bị mùi hôi hun cho hôn mê luôn rồi. Như vầy thì anh ta buôn bán kiểu gì được nữa?

    Nhưng mà, người buôn bán chỉ muốn yên ổn kiếm tiền, ngay cả khi người đàn ông mập đen này khiến anh ta không thể làm ăn ngày hôm nay, thì anh ta cũng phải cố gắng hết sức lịch sự, ông chủ cửa hàng nhẫn nhịn và chịu đựng, cuối cùng cũng kìm nén cơn giận của mình, nói với người đàn ông đen mập mạp kia: “Khách quan muốn mua gì?”

    Người đàn ông béo đen hoàn toàn phớt lờ anh ta.

    Ông chủ cửa hàng càng thêm tức giận, anh ta lại nhịn không được, cao giọng nói: “Quý khách? Muốn mua cái gì? Mua là được rồi, đừng đứng ở cửa ảnh hưởng việc làm ăn của tôi? Buôn bán nhỏ cũng không dễ dàng gì, phiền anh thông cảm một chút, được không?”

    Người đàn ông béo đen lần này liếc nhìn anh ta rồi mỉm cười, trong mắt không còn chút nào gọi là thèm thuồng.

    Chủ tiệm chỉ cảm thấy mình như bị cái gì theo dõi, toàn thân tóc gáy đều muốn dựng thẳng đứng, rất đáng sợ, dùng hai tay xoa xoa lên người, chộp lấy cái chổi chỗ góc cửa, cố nén sợ hãi trong lòng, anh ta vẫy tay với người đàn ông béo đen trước mặt, chửi: “Cút! Cút! Tên ngốc này, đừng đứng đây nữa, không thấy ảnh hưởng đến người khác à?”

    Sau đó, sắc mặt tên mập mạp kia thay đổi, trong mắt hiện sự hung dữ.

    Ông chủ giơ chổi lên, bất giác run lẩy bẩy, dường như cảm thấy mình quá mất mặt nên cố thò cổ ra quát tên béo đen trước mặt: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau cút đi?”

    Người đàn ông béo đen kia nheo đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh rồi nhếch miệng lộ ra một nụ cười dữ tợn.

    Giây tiếp theo, chủ cửa hàng kinh hãi phát hiện người đàn ông béo đen trước mặt đột nhiên phình to lên, quần áo mặc trên người rách bươn, trong nháy mắt biến thành một con lợn rừng lớn cao mấy thước!

    Chủ quán sợ đến phát khóc, muốn chạy trốn nhưng hai chân mềm nhũn như bún, dù thế nào cũng không chạy thoát được…

    “A – quái vật!!”

    Cặp nanh của con lợn rừng rất lớn, rất dài, nhưng nó không dùng nanh để đâm chủ quán trước mặt, mà há miệng phun ra một cột lửa, lao thẳng qua người chủ quán rồi xuyên qua người anh ta vươn vòa cửa hàng tiến vào sau bếp, thậm chí còn bao trùm đồ ăn ngon trong toàn bộ cửa hàng! Hỏa lực mạnh đến mức chủ cửa hàng ngay từ đầu chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi sau đó liền biến thành than đen.

    Trong cửa hàng, mọi thứ đều bị cháy, thậm chí có một số đồ còn bị cháy rụi, kính tủ đồ nguội bị cháy, đồ ăn nguội bên trong cũng cháy thành than.

    Con lợn rừng lớn phát hiện ra điều này, trên mặt lộ ra vẻ không vui, nhưng rất nhanh nó liền khụt khịt mũi, giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, há miệng hút ——

    Ngay lập tức, thi thể của chủ cửa hàng và một số thi thể chết cháy sém không thể nhìn thấy khuôn mặt bay ra từ nhà bếp phía sau, theo sau là một thứ gì đó màu đen dường như là một loại nước xốt nào đó….. Trong nháy mắt đó, mọi thứ đều bị con lợn rừng to lớn này hút vào miệng, nhai vài lần rồi nuốt vào bụng.

    Tuy nhiên, biểu hiện của con lợn rừng to lớn cho thấy nó có vẻ không hài lòng nên quay thân hình to lớn nhìn đám đông đang hoảng loạn bên đường.

    Nó há to miệng rồi bắn một cột lửa vào người chạy nhanh nhất.

    Chu Ích Dân dẫn vợ về nhà, ông cũng đi bộ qua con phố này.

    Cũng chẳng có gì khác, chỉ định mua ít thức ăn từ cửa hàng lâu đời ở đây mang về nhà, vợ ông mang thai nên ăn không ngon miệng lắm, ở đây đồ ăn nhiều, ông lái xe cũng tiện, cho nên mua một ít mang về cho vợ.

    Vu Nhạc Linh hiểu tâm ý của chồng, lòng ngọt ngào ngồi vào ghế phụ lái, dây an toàn thắt chặt, cố gắng không làm chồng lo lắng.

    Hai vợ chồng hòa thuận vui vẻ, hạnh phúc vô cùng, lúc nào cũng ngọt ngào như thuở mới cưới.

    Khi ghé vào một cửa hàng dưa muối lâu đời, Vu Nhạc Linh ngửi thấy mùi thơm từ cửa sổ xe phả vào, không khỏi nuốt nước bọt nói với Chu Ích Dân: “Ông xã, chúng ta đi mua củ cải muối về ăn nhé?”

   Đương nhiên Chu Ích Dân sẽ không từ chối chuyện nhỏ này, ông cười với Vu Nhạc Linh, hôn lên mặt cô một cái: “Được, anh đi ngay đây vợ, em từ từ xuống xe nhé.”

    Vu Nhạc Linh đỏ mặt, trừng ông một cái: “Biết rồi.”

    Chu Ích Dân Vui vẻ xuống xe, đậu xe đàng hoàng.

    Hôm nay tâm tình ông rất tốt, mặc dù tiêu rất nhiều tiền, nhưng có thể yên tâm tiêu, vì không có chuyện Nhan đại sư bán đồ giả, hiện tại thiên hạ nguy cơ như vậy, vợ lại sinh cho ông hai đứa con, vất vả như vậy mà…. Có đồ vật có thể bảo vệ vợ ông rất yên tâm, tình cảm vợ chồng ông rất tốt, thời gian ông gặp xui xẻo cũng khiến vợ ông xui xẻo theo, vợ ông nói không muốn rời xa ông, nhưng ông vẫn bắt vợ về nhà mẹ đẻ, dù vậy, vợ ông vẫn cách mấy ngày sẽ quay về một lần, kiểm tra xem ông có khỏe không rồi mới đi, một người phụ nữ tốt như vậy, sao ông không đối xử tốt với cô ấy được? Tiền thì tính là cái gì, hết rồi có thể kiếm lại được, nếu vợ ông có chuyện gì, ông có hối hận cũng đã muộn.

    Rất nhanh xe đã dừng lại, Chu Ích Dân đi sang một bên mở cửa xe cho Vu Nhạc Linh rồi đỡ cô xuống.

    Vu Nhạc Linh trong lòng ngọt ngào, trên mặt lại liếc chồng mình một cái.

    Chu Ích Dân bật cười, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.

    Sau khi hai vợ chồng đỗ xe, Chu Ích Dân thấy quán dưa chua có nhiều người nên bảo Vu Nhạc Linh đợi mình ở một nơi an toàn gần đó, Vu Nhạc Linh không muốn gây phiền phức cho Chu Ích Dân đành ngoan ngoãn đứng đó đợi.

    Đột nhiên, Vu Nhạc Linh nghe thấy cách đó không xa có tiếng chửi bới, kinh ngạc nhìn sang, thấy chủ quán đang vung chổi về phía một người đàn ông da đen mập mạp.

    Vu Nhạc Linh khẽ nhíu mày, đãi khách như vậy không phải cũng tệ quá sao, nhưng cô rất nhanh liền phát hiện phản ứng của tên mập đen kia cũng không đúng lắm, liền thôi không nhìn nữa, chuẩn bị dời ánh mắt đi.

    Thế nhưng, chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến Vu Nhạc Linh trợn tròn mắt kinh hãi.

    Người đàn ông béo đen đó đã biến thành một con lợn rừng khổng lồ cao bằng tòa nhà hai tầng!! Con lợn rừng lớn phun lửa vào cửa hàng đồ ăn nhanh, thiêu rụi nó, thiêu rụi mọi người trong đó và ăn thịt tất cả!

    Vu Nhạc Linh vội vàng xoay người, khắp nơi tìm Chu Ích Dân, cô muốn rời đi, nhất định không thể ở lại nơi này! Cô hoảng hốt không biết làm sao tìm người, lúc này một luồng khí tức lạnh lẽo từ cổ tay cô bật ra, định thần lại một lúc, cô nhớ ra chồng mình đang xếp hàng trước cửa hàng dưa chua, không màng đến chuyện gì khác, cô vội vàng chạy đến.

    Cùng lúc đó, bởi vì tiệm dưa muối rất gần, Vu Nhạc Linh chú ý tới cái gì, bên kia cũng có người chú ý tới, Chu Ích Dân cũng quay đầu lại, phát hiện đám người đang sợ hãi bỏ chạy, đồng thời cũng nhìn thấy con heo rừng to lớn kia.

    Chu Ích Dân đồng tử co rút lại, chợt nhìn đến chỗ vừa rồi Vu Nhạc Linh đứng, vừa vặn nhìn thấy vợ mình chạy về phía này, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã vội vàng chạy tới đón cô. Bây giờ ông rất lo lắng —— Loại quái vật đó sao có thể đột nhiên xuất hiện trên đường phố chứ? Điều này thật đáng sợ! Ông rất hối hận, tại sao ông cứ khăng khăng đòi mua đồ ăn vặt với vợ mình, nếu không bọn họ đã đi về trươc rồi mua sau cũng được mà. Nghĩ đến đó, ông chạy thật nhanh, mong mình có thể đến gần vợ ngay lập tức, rồi cõng cô ấy trở lại xe!

    Nhưng Chu Ích Dân mới chạy được nửa đường, con lợn rừng lớn đằng kia đã nhìn về phía này.

    Đường phố hỗn loạn, mọi người chạy tán loạn, gây ra mấy trận giẫm đạp, nhưng bây giờ ai thèm quan tâm? Con lợn rừng to lớn phun ra một cột lửa, thiêu chết những người chạy nhanh nhất, những người đó trong nháy mắt biến thành những cái xác cháy đen, bị con lợn rừng to lớn không chút do dự hút sạch cho vào miệng, nhai nhai ngấu nghiến ba hai miếng liền nuốt xuống, nó lại há miệng, phun lửa ở những nơi khác!

    Lần này, hướng của ngọn lửa chính là hướng mà Vu Nhạc Linh đang chạy.

    Cùng lúc đó, ngọn lửa bao vây Vu Nhạc Linh, Chu Ích Dân gần như mất trí, ông rống lên một tiếng đầy phẫn nộ – Vợ của ông! Con của ông!

    Trong lúc vô cùng cấp bách, Chu Ích Dân lại quên mất Vu Nhạc Linh vẫn đang đeo một chiếc vòng ngọc thủy có thể ngăn lửa, gầm lên điên cuồng lao về phía “Hỏa Nhân” kia, liệu có bị con heo rừng dã thú kia ăn thịt không, ông cũng không quan tâm!

    Hỏa diễm tán đi, Vu Nhạc Linh tuy bình an vô sự, nhưng sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn đầy mồ hôi mịn.

    Chu Ích Dân tìm lại được vợ, ông ôm Vu Nhạc Linh vào lòng, sợ đây chỉ là một giấc mộng, lúc này mới ý thức được mình đã mua bảo bối, nhưng vừa rồi ông thật sự không nhớ gì cả, chỉ có sợ chết khiếp.

    Vu Nhạc Linh cũng vô cùng hoảng sợ, suýt chút nữa đã khóc rống lên sau khi được chồng ôm vào lòng.

    Nhưng nguy hiểm vẫn còn, Chu Ích Dân chưa kịp an ủi vợ đã trực tiếp cõng người liều mạng chạy đến chỗ đậu xe.

    Nhưng con lợn rừng to lớn đã nhận ra Vu Nhạc Linh chưa chết, sau khi nuốt chửng những cái xác cháy thành than kia chỉ trong một ngụm, nó giương vó lao thẳng về phía hai vợ chồng! Miệng há rộng, nước dãi chảy ròng ròng, theo nước miếng chảy xuống còn có cả những tia lửa phun ra cùng, chiếc răng nanh sắc nhọn lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.

    Chu Ích Dân cảm giác được mùi tanh từ phía sau phả đến, cảm thấy khí tức yêu ma đang đến gần, vừa chạy vừa thở hổn hển, lại tuyệt vọng phát hiện cái miệng khổng lồ của con lợn rừng to lớn kia đã bao phủ đỉnh đầu của mình! Nó càng ngày càng tiến tới gần hơn!

    Xong rồi, vợ của ông, con của ông!

    Nếu như ông biết trên đường đụng phải heo rừng tinh, ông đã hỏi Nhan đại sư chỉ ông mua cái gì có thể ngăn được công kích!

    “Rắc” .

    Sau một tiếng giòn tan vang lên, con lợn rừng lớn gầm lên một tiếng giận dữ.

    Chu Ích Dân cảm thấy thứ đeo trên cổ mình đã gãy, đúng rồi, đó là ngọc bội ngũ sắc, là ngọc bội ban đầu đại sư cho ông, có thể xua đuổi tà ma! Quái vật như lợn rừng lớn cũng là ác ma phải không? Cho nên ngọc ngũ sắc cũng có công dụng!

    Ông không dám quay đầu nhìn lại, nhưng ông nghe được con lợn rừng lớn kia đang bị thứ gì đó đập trở về, nhưng ngọc bội đã vỡ vụn, không chống đỡ được lần thứ hai, đành phải chạy nhanh! Con lợn rừng lớn kia vẫn còn đuổi theo ông!

    Chỉ là, sau khi bị ngọc ngũ sắc đánh ngược trở lại, con lợn rừng to lớn gầm lên giận dữ, giương bốn móng vuốt lên điên cuồng lao về phía Chu Ích Dân, răng nanh sắc nhọn của nó sắp đâm vào lưng Vu Nhạc Linh!

    Chu Ích Dân như cảm nhận được điều gì, vội xoay người vợ lại, định đưa cô đến trước mặt mình nhưng đã quá muộn.

    Vu Nhạc Linh nhắm chặt hai mắt, dùng sức đẩy Chu Ích Dân một cái, muốn để cho ông buông cô ra tự mình chạy trốn và sống sót, nếu không, răng nanh dài như vậy nhất định sẽ đâm cả vào người ông!

    Nhưng Chu Ích Dân vẫn không chịu buông ra, ôm chặt lấy Vu Nhạc Linh, cho dù có chết cũng sẽ cùng nhau chết…. Ông mơ hồ nghe thấy tiếng la hét của những người chạy trốn bên cạnh, ông thầm nghĩ, người nhà mình sắp chết, sắp bị ăn thịt rồi, không biết bao nhiêu người trên con phố này có thể trốn thoát được?

    Nhưng mà, không có gì xảy ra cả.

    Bốn phía lại có mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, Chu Ích Dân cõng Vu Nhạc Linh trên lưng loạng choạng chạy về phía trước, phía sau không có động tĩnh gì, ông không dám quay đầu nhìn lại, liền muốn tiếp tục chạy về phía trước, chuyện gì xảy ra? Nhưng ông quản chuyện gì đang xảy ra làm chi? Xe! Xe của ông đang ở phía trước!

    Lúc này, một thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên, trong giọng nói lộ ra một chút không kiên nhẫn: “Ông chạy làm gì?”

    Một giọng điệu quen thuộc, giọng nói quen thuộc.

    Chu Ích Dân nhìn lại.

    Quả nhiên, Nhan đại sư đẹp như tiên tử đột nhiên xuất hiện ở sau lưng ông như tiên giáng trần, một tay anh chống lại nanh vuốt con heo rừng, tay kia cầm vật gì đó giống như một cây gậy xuyên qua bụng con lợn rừng lớn…

    Máu heo nóng hổi chảy khắp nơi.

Hết chương 51.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 51

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên