Chương 52: Núi Mọc Ra……
Trên đường phố một mảnh tĩnh mịch chết chóc, theo sau là tiếng kêu gào điên cuồng cùng với tiếng thở dốc, tất cả người chạy trốn đều cảm giác như mình vừa thoát nạn, đồng thời cũng tràn đầy cảm kích đối với người đã đâm chết con lợn rừng lớn kia. Tuy nhiên, biết ơn là biết ơn, nhưng người đó có giá trị vũ lực và khí chất mạnh mẽ hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của bọn họ, trái tim vẫn còn đang đập điên cuồng của họ lại một hiện lên sự sợ hãi, khiến bọn họ không dám bước đến nói một lời cảm ơn.
Nhiều người xụi lơ ngồi tê liệt trên đất không thể di chuyển, thật khủng khiếp, thực sự khủng khiếp…
Chân Chu Ích Dân cũng mềm như bún, nhưng dù sao ông xui xẻo cũng đã lâu, đã mấy lần suýt chết, so với người thường thì năng lực thích ứng cao hơn nhiều, vậy cho nên ông chỉ thở hồng hộc mấy hơi xong, biểu tình trên khuôn mặt ông chỉ có mừng như điên và vô cùng cảm kích.
Ông cõng Vu Nhạc Linh trên lưng, loạng choạng đi về phía Nhan Trinh, khi đến gần, chỉ thấy con heo rừng to lớn lao kia ầm ầm ngã xuống đất, khiến mặt đất rung chuyển chấn động.
Chu Ích Dân không kìm được, đá con lợn rừng đã chết.
Tuy rằng ông vẫn còn chưa nguôi ngoai, nhưng ông là người thường, có thể trút giận một chút như vậy cũng là nhờ Nhan Trinh, ông có không cam lòng cũng không thể làm gì được.
Sau đó, Chu Ích Dân đặt Vu Nhạc Linh xuống, ôm lấy cô, cả hai cùng nhau cúi đầu trước Nhan Trinh: “Nhan Trinh đại sư, tạ ơn ngài cứu mạng, vợ chồng chúng tôi không có gì báo đáp, chỉ cần ngài cần gì, chúng tôi sẽ làm hết sức mình”
Ông đã nói điều này trước đây, và bây giờ ông cũng nói lại lần nữa, với tất cả sự nghiêm túc và chân thành còn hơn lần trước.
Nhan Trinh buông tay, “cây gậy” đâm chết con lợn rừng cũng lộ diện.
Nói là một cây gậy, nhưng thực chất là một cành cây to, Nhan Trinh đâm thẳng vào huyệt đạo của con lợn rừng to lớn, nghiền nát yêu đan và trái tim nó, lúc này mới dễ dàng giết chết nó được.
Nhan Trinh liếc mắt nhìn Chu Ích Dân: “Sao không về nhà?”
Chu Ích Dân cười khổ, hiện tại ông vô cùng hối hận, nói: “Tôi chỉ là muốn mua chút đồ ăn cho vợ, bây giờ cô ăn không ngon miệng, ai ngờ…”
Nhan Trinh suy nghĩ một chút rồi gật đầu, Trứng bé con không ăn được thì dù nghĩ thế nào cũng nhất định phải lấy cho bằng được.
Nghĩ đến Lận Dương Phong liền nhớ tới việc mình phải trở về nhà nấu cơm, lại nghĩ đến một chút thời gian lãng phí, lại nghĩ đến con heo đang nằm dưới đất kia, không biết có thể làm nguyên liệu nấu ăn không…. Nhan Trinh cũng không nói nhiều với Chu Ích Dân, chỉ đi đến bên cạnh xác lợn rừng lớn kia nhìn.
Nhìn thoáng qua, khuôn mặt vốn tươi cười của Nhan Trinh lộ ra một tia chán ghét.
Con lợn này chất lượng thịt quá thô, hơn nữa cũng rất hôi thối, từ trong ra ngoài đều toát ra mùi tanh tưởi, toàn thân bẩn thỉu, Trứng bé con sao có thể ăn được?
Nhan Trinh gật đầu với Chu Ích Dân: “Tôi đi trước, trở về còn phải nấu cơm.”
Chu Ích Dân sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới người thanh niên ngồi trên xe lăn mà mình tình cờ gặp được, ông không nhớ dung mạo của người kia rõ lắm, nhưng lại nhớ tới ánh mắt tràn đầy địch ý kia… Sau đó, vẻ mặt của ông cũng có chút đờ đẫn, thật ra ông vẫn luôn cảm thấy Nhan đại sư căn bản không có gì không ổn, có lẽ duy nhất không tốt chính là mắt thẩm mỹ, cái loại…. Khốc ca lạnh lùng kia, nhìn thế nào cũng không thích hợp để hẹn hò…..
Sau đó, Chu Ích Dân nhìn thấy Nhan đại sư yêu quý của mình không thèm nhìn xác lợn khổng lồ, quay người đi sang một con phố khác.
Vu Nhạc Linh không hiểu lắm: “Đại sư sốt ruột như vậy?”
Chu Ích Dân ôm vợ, vẻ mặt phức tạp nói: “Chắc là đại sư đói bụng.”
Vu Nhạc Linh lập tức cảm thấy xấu hổ: “Chúng ta nên chủ động mời đại sư ăn cơm, làm sao có thể để đại sư đói chứ?”
Chu Ích Dân yên lặng nhìn trời: “Có thể là đại sư không muốn chúng ta đi cùng ngài, trong nhà còn có người chờ…”
“Ồ…”
“Vậy chúng ta cũng về nhà đi, bà xã, hôm nay em bị hoảng sợ rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi…”
Vài phút sau, hơn chục chiếc xe cảnh sát ầm ầm chạy tới, trên mỗi chiếc xe có ít nhất năm sáu người bước xuống, có người trang bị đầy đủ vũ khí, có người chỉ mặc đồng phục cảnh sát mà không trang bị gì nhiều, cũng có người tương tự như các chuyên gia.
Sau khi đến phố Vĩnh Hòa, cảnh sát vũ trang nhanh chóng phân tán ra hai bên, và những người chỉ mặc đồng phục cảnh sát đã đến nói chuyện với những người vẫn còn trên con phố này, bọn họ bị nhũn chân chưa thể di chuyển được, vậy nên vẫn còn ở lại con phố này, bây giờ có thể kể lại với cảnh sát. Ngoài ra còn có chủ tiệm của các cửa hàng trên phố chưa đóng cửa, tất cả bọn họ đều được cảnh sát lấy lời khai. Các chuyên gia thì được cảnh sát vũ trang bảo vệ đã nhanh chóng đến gần cái xác con lợn khổng lồ mà không ai dám động đến.
Một vị chuyên gia sắc mặt nghiêm túc nói: “Nghe nói rất nhiều người nhìn thấy con lợn rừng này từ một người mập mạp đen đen biến thành, phái người đi tìm xem, thử có tìm được camera quay lại toàn bộ quá trình không.”
Một chuyên gia khác nói: “Hẳn là lợn rừng tinh, nhưng nó khác với những yêu tinh trong Đặc Bạn Xử. Hình như lợn rừng tinh đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn rồi tiến vào thế giới loài người, nhưng nó lại gây ra sự hỗn loạn như thế này, mà sự xuất hiện của quái vật lại không tốt cho người dân chúng ta. Đây không chỉ đơn giản là gây ra sự hoảng loạn mà tính mạng của nhiều người dân không được đảm bảo!”
Một chuyên gia khác cho biết: “Việc phục hồi linh khí có những ưu điểm và nhược điểm đối với con người chúng ta, và hiện tại vẫn chưa rõ bên nào có lợi hơn.”
Một chuyên gia trẻ tuổi hơn nói: “Đương nhiên, cái lợi nhiều hơn cái hại. Tuy lợn rừng tinh gây ra hỗn loạn, nhưng số người chết không quá nhiều, và nó cũng đã được giải quyết nhanh chóng. Nhưng việc khôi phục linh lực có lợi cho sự tiến hóa tổng thể của tất cả mọi người. Sức mạnh cá nhân của toàn dân ngày càng tăng, nhiều vấn đề không thể giải quyết bằng y học trong quá khứ đã được giải quyết sau khi nhiều thứ từ thời cổ xưa thức tỉnh, thậm chí linh khí có thể thay thế năng lượng, và ngay cả ô nhiễm cũng được giảm rất nhiều,…”
“Không thể nói như vậy, tính mạng của mỗi người dân đều cần được bảo vệ, chúng ta không thể nói rằng lợi nhiều hơn hại chỉ vì có ít người chết. Suy cho cùng, đây không phải là lựa chọn chủ động của họ, mà là cái chết bị động, không thể xem nhẹ.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đứng ở lập trường của cả nước thì lợi ích lớn hơn.”
“Cậu nói quá rồi…”
“Được rồi, tạm thời không nên tranh luận, việc của chúng ta nên làm bây giờ không phải tranh cãi chuyện này, mà là mau chóng nghiên cứu tình huống cụ thể của cái xác con lợn rừng này, xem có thể nghiên cứu ra thứ gì có lợi cho con người hay không. Hơn nữa, sự tình đã phát triển như vậy, cho nên hiện tại điều quan trọng nhất là chúng ta cần phải nâng cao thực lực của người dân, để họ có thể sinh tồn khi đối mặt với nguy hiểm bất ngờ.”
Lời vừa nói ra, các chuyên gia trước đó cũng không tranh cãi nữa mà đeo găng tay vào, cầm các loại dụng cụ đi thu thập những vật liệu thí nghiệm mới nhất trước, sau đó cảnh sát cũng nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ, chuẩn bị nhanh chóng đưa xác con lợn này đi.
Ở một ngọn núi nào đó cách đó không xa, một con lợn mặt người lông vàng đuôi đỏ đang hự hự mà củng vào ngọn đồi nhỏ trước mặt, giống như củng cho nó chui ra ngoài nhanh hơn một chút vậy.
Đúng như dự đoán, ngọn núi đang cao lên với tốc độ một tấc mỗi giây, giống như chẳng mấy chốc nó sẽ trở thành một ngọn núi thật cao.
Con lợn mặt người đang củng củng ngọn núi nhỏ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một phương hướng nào đó, phát ra âm thanh nỉ non như tiếng trẻ con khóc, vô cùng tức giận.
“Ai làm?”
“Trong đám hậu duệ tạp chủng của tộc chúng ta, cuối cùng cũng có một dị nhân tàn bạo có thể thở ra lửa. Ai đã xử lý nó?”
“Vốn dĩ, ta muốn từ trong núi đào nó ra, tìm về tu luyện nghiên cứu. Ai đã cướp đồ của ta ——?”
“Không thể tha thứ được!”
Cùng với sự phẫn nộ của nó, sóng ở sông, hồ và biển bắt đầu mất kiểm soát.
Vô luận là ở nơi nào, vô luận là cách xa bao nhiêu, sông dập dềnh, biển cuồn cuộn, rất nhiều ngọn núi đều bị nước tràn vào, tựa hồ như sắp tạo thành lũ quét bất ngờ vậy.
Đương nhiên, loại dị thường này không thể giấu diếm được bên trên, rất nhanh các đội đặc chủng đã nhanh chóng lên đường đến các nơi để nghiên cứu tình huống kỳ lạ này, nếu như trước đây các chuyên gia sẽ tìm kiếm nguyên nhân khoa học của loại dị thường này, thì bây giờ họ phải chia thành hai nhóm nhân thủ, một nhóm nghiên cứu khoa học, nhóm còn lại tìm kiếm bất kỳ con quái vật nào đang quấy phá …
Nhiều người công việc hết sức bận rộn.
Nhan Trinh tạm biệt Chu Ích Dân xong liền trở về ký túc xá, thấy thời gian đã khá muộn.
Anh suy nghĩ một lúc, và thứ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là con lợn rừng to béo đó… Thịt con lợn đó chất lượng không có ích gì, nhưng cứ làm một ít thịt tương tự cho Trứng bé con, chắc sẽ ngon lắm.
Nghĩ đến đây, anh lôi từ trong núi của mình ra một con lợn da vàng cực lớn, trước tiên cắt bỏ cái đuôi màu đỏ, sau đó bỏ cái đầu xấu xí của nó đi, sau khi băm xong, anh cảm thấy rất vừa lòng với sự nhanh nhẹn của mình, nếu lôi ra nguyên liệu nấu ăn mà có thể gây ra dị tượng thì phải xử lý ngay, bằng không, có ăn được cũng không yên lòng.
Sau đó, Nhan Trinh nhanh chóng bắt tay vào chế biến thịt lợn, chuẩn bị nấu mười tám món thịt lợn ăn.
Hết chương 52.