Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 53

 Chương 53: Không phải tình yêu…..

    Thịt heo nhồi nấm, heo Kung Pao, heo kho tàu, thịt heo viên, canh sườn heo hầm củ sen, heo hầm hạt dẻ, heo xào đậu que… 18 món ăn đầy ắp, bày biện trên một chiếc bàn lớn.

    Chiếc máy ép trái cây trong bếp vẫn chạy không ngừng, hàng chục loại trái cây to bằng ngón tay cái với đủ chủng loại, màu sắc khác nhau được trộn vào nhau để tạo thành một ly nước ép tươi thơm phức.

    Nồi cơm lúc này phát ra tiếng “Cạch”, rút ​​phích cắm mở nắp ra, mùi cơm thơm nồng ập vào mặt, các hạt cơm nhiều màu sắc bổ sung cho nhau.

    Nhan Trinh bưng một cái bát lớn, dùng thìa gỗ múc cơm ấn chặt, sau đó bưng cơm và nước trái cây đi ra khỏi cửa phòng bếp, đặt ở một bên bàn.

    Cùng lúc đó, tiếng mở cửa vang lên.

    Bánh xe lăn chuyển động nhanh như chớp, một nam tử tuấn tú mặc áo len lông mịn không biết làm từ chất liệu gì đi vào, đóng cửa sau lưng lại.

    Nhan Trinh chỉ đứng thẳng người, cười với mỹ nam: “Em về rồi?”

    Cậu trai tuấn tú Lận Dương Phong nhìn nụ cười này, dừng một chút, gật đầu: “Ừ.”

    Hai người ngồi vào bàn.

    Lận Dương Phong bắt đầu ăn như thường lệ, Nhan Trinh lấy ra một miếng da cáo màu xanh bào chế.

    Cơm biến mất nhanh chóng, nhưng da vẫn là da, sau một bữa ăn, toàn bộ tấm da không có bất kỳ thay đổi nào.

    Nhưng Lận Dương Phong có thể nhìn ra, từng chiếc lông cáo xù xì trên bề mặt tấm da này, dưới sự xử lý của Nhan Trinh, nó càng ngày càng trở nên ngoan ngoãn, khí chất tổng thể của tấm da cũng thay đổi đáng kể.

    Tấm da này dùng để làm gì, Lận Dương Phong đã biết từ lâu, nhưng dù biết mỗi ngày ăn xong đều có thể nhìn thấy nó, trong lòng cậu vẫn có cảm giác thật khó tả.

    Sống mấy ngàn năm, kể từ khi Nhan Trinh xuất hiện, Lận Dương Phong lần đầu tiên thực sự viên mãn, cũng là khi Nhan Trinh xuất hiện, cậu mới phát hiện có người có thể đối tốt với người khác như vậy —— Lận Dương Phong không phải là chưa được người ta nịnh nọt, cũng không phải là không được quan tâm, nhưng kiểu nịnh nọt và quan tâm đó chưa bao giờ là trong sáng, cũng hoàn toàn khác với thái độ của Nhan Trinh.

    Lận Dương Phong ngoảnh mặt đi — vừa rồi cậu không để ý, vô tình nhìn Nhan Trinh đến xuất thần.

    Mặc dù lúc đầu bị người ta đồn đại như vậy, cậu chủ yếu là tức giận, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, có lẽ cũng không tức giận lắm, cậu cũng không phải là người sẽ lừa dối lòng mình, cho nên cái nhìn của cậu không giống người khác.

    Lúc này Nhan Trinh nhìn qua, giơ bộ lông cáo đang sáng lên cười với cậu: “Hai ngày nữa sẽ xong, tôi sẽ làm áo choàng cho em…” Anh quay đầu lại, suy nghĩ một chút, “Có nên làm vậy không? Vẫn là làm quần áo da đi? Con người bây giờ hình như không còn dùng áo choàng phổ biến nữa. Đến lúc đó qua mùa đông, chắc chắn em sẽ không lạnh nữa.”

    Lận Dương Phong bắt gặp ánh mắt trong sáng của Nhan Trinh, gật đầu, lại ngoảnh mặt đi.

    Xem đi, chính là như vậy.

   Mỗi lần cậu có chút rung động trước sự tốt bụng của Nhan Trinh, cậu sẽ nhìn thấy ánh mắt như vậy, mà một khi nhìn thấy ánh mắt như vậy, cậu hiểu rằng Nhan Trinh có đối xử tốt với anh đến đâu cũng không liên quan gì đến tình yêu. Chỗ nào cũng không có loại tình cảm đó, nhưng lại thường xuyên bị đồn đãi đến mức không thể phớt lờ được, cậu có thể không thẹn quá thành giận sao?

    Sau đó, vấn đề lại quay về lúc ban đầu, tại sao Nhan Trinh lại đối xử tốt với cậu như vậy?

    Thậm chí có lúc cậu còn cảm thấy ánh mắt của người này hình như tràn ngập “Từ ái”, hay là cậu thật sự có chút mất trí nhớ, quên mất Nhan Trinh chính là cha mình, phải không?

    Vứt đi suy đoán trêu chọc này, Lận Dương Phong mi mắt hơi giật giật, cậu lấy lại tinh thần.

    Ngừng suy nghĩ về nó nữa.

    Khi thân thể dần dần khôi phục lại, phần lớn sức lực mà cậu tự phong ấn cũng đã trở lại, sau khi bình tĩnh lại, cậu mới có thể chân chính cảm giác được Nhan Trinh quả thật có quan hệ với cậu, nhưng quan hệ như vậy không phải là quan hệ cha con, mà là một loại quan hệ tương tự rất thân thiết….. Tất nhiên, lần đầu tiên gặp Nhan Trinh, cậu đã có cảm giác thân thiết, cho nên cho dù có lúc cảm thấy anh làm nũng, cậu cũng không thực sự từ chối sự tiếp cận của anh. Sau khi xác nhận đối phương là sơn linh, cậu không cảm thấy Nhan Trinh biến thái nữa, núi thành tinh thì có thể có mạch não gì chứ? Sau khi Nhan Trinh vào nhân gian thì hành vi như vậy cũng thật bình thường.

    Và cũng bởi vì Nhan Trinh là một quả núi thành tinh, không có đầu óc, vậy còn đòi hỏi có tình yêu hay không tình yêu gì chứ?

    Lận Dương Phong Quay đầu đi xem bản tin buổi trưa của thành phố B.

    Lần nào cũng chỉ có mình cậu thẹn quá hóa giận, giận lâu rồi cũng không còn giận nổi nữa, nhưng cậu vẫn có chút, có chút không cam lòng.

    Cậu cũng không biết tại sao mình lại không cam lòng nữa.

    Bản tin buổi trưa cũng đưa tin về những sự kiện trọng đại gần đây, lần này phản ứng từ thành phố B rất nhanh, mới được một lúc, chuyện lợn rừng thành tinh đã được khẩn trương đưa vào bản tin hôm nay, sau khi phát đi vài lời của chuyên gia, nhân chứng sau cuộc phỏng vấn, bắt đầu kêu gọi mọi người kiểm tra tư cách tu luyện của mình càng sớm càng tốt, ý chính là đừng mù quáng nghĩ rằng bạn muốn làm gì thì làm, nếu bạn không có thực lực để tự bảo vệ mình, bạn sẽ gặp rắc rối nếu gặp nguy hiểm trên đường phố, những người có năng lực nên học hỏi từ chàng thanh niên giết lợn rừng ngày hôm nay, chủ động giải quyết nguy hiểm, vì bản thân và người khác…..

    Trong lúc phát sóng, người thanh niên là “nhân vật chính” giết chết lợn rừng thành tinh đương nhiên cũng được nhắc đến bởi hết người này đến người khác, đơn giản là lấy anh ta ra làm ví dụ, trong đó khó tránh khỏi cũng nhắc đến sự xuất hiện của đối phương, rất xuất sắc, ra tay cực kỳ quyết đoán, anh ấy có phong thái vô cùng và là một anh hùng trong thời hiện đại … Ngay cả hình ảnh của vị “anh hùng” kia cũng được chiếu trên màn hình bên đường, đặc biệt là phần chiến đấu với lợn rừng, chỉ đơn giản là một kích trí mạng, khiến mọi người vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ vừa tôn thờ…

    Lận Dương Phong nhìn vị “anh hùng” trên tivi rồi lại nhìn “mỹ nhân mảnh khảnh” đang ngồi đối diện vuốt lông hồ ly, khóe miệng khẽ nhếch: “Là anh giết chết con heo kia à?”

    Nhan Trinh nghe cậu nói, ngẩng đầu nhìn tin tức, cười nói: “Đúng vậy.”

    Lận Dương Phong đầu tiên là “Ồ” một tiếng, không có phản ứng gì, sau đó chợt nhớ tới cái gì, vỗ vỗ mặt bàn: “Này.”

    Nhan Trinh lại nhìn cậu: “Có chuyện gì vậy?”

    Vẻ mặt Lận Dương Phong vô cùng vi diệu: “Trưa nay thịt lợn anh nấu cho tôi…”

    Người này trên đường về giết một con lợn, buổi trưa lại làm một con lợn khác cho cậu, có phải giống nhau không, thịt lợn buổi trưa mềm, linh khí đầy đặn, nhưng con trong tin tức nhìn không được ngon cho lắm.

    Nhan Trinh vừa nghe Lận Dương Phong nói xong, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

    Lận Dương Phong bị vẻ mặt của anh khiến cậu không tự giác ngồi thẳng dậy, cũng bất giác trở nên nghiêm túc.

    Nhan Trinh nhíu mày nói: “Thịt con lợn đó thối như vậy sao có thể cho em ăn được? Thịt con lợn đó hôi lắm, chắc ăn không ngon nên mới vứt đi.”

    Lận Dương Phong cũng nghĩ tới, thịt heo yêu thật sự không ngon cho lắm… Nghĩ tới đây, vẻ mặt cậu cứng đờ, từ khi nào mà mình trở nên kén ăn như vậy? Mấy năm qua, chỉ cần gặp thức ăn có linh khí cậu đều ăn, nếu không thể ăn cũng nuốt vào trong bụng, vậy có thể làm cậu no bụng là được. Còn bây giờ? Cậu còn ghét bỏ thịt này không thể ăn, ít nhất trong vòng năm trăm năm qua, đây là con heo yêu cậu thấy có linh khí nhiều nhất.

    Thấy Lận Dương Phong không nói chuyện, Nhan Trinh còn tưởng rằng cậu mê thịt lợn rừng tinh kia, vội vàng nói: “Lận đội trưởng, con heo rừng tinh kia nhiều lắm cũng chỉ là tiểu yêu hơn 400 năm, nếu như linh khí hiện tại còn chưa khôi phục, nó sẽ càng yếu hơn, nếu như em thật thích mùi vị này, tôi sẽ đi bắt tổ tông của nó về cho em ăn, được không?”

    Lận Dương Phong: “…” Nghẹn họng.

    Ý nghĩ thứ nhất là, cậu thực sự không muốn ăn con lợn đó, ý nghĩ thứ hai là, tổ tông của con lợn đó có ngon không?

    Lận Dương Phong bất giác hỏi có ngon không.

    Nhan Trinh suy nghĩ một chút: “Hẳn là ăn ngon đi.”

    Lận Dương Phong thắc mắc.

    Nhan Trinh nói: “Thứ tôi làm cho em hôm nay chính là tổ tông của con heo đó đó.”

    Lận Dương Phong: “…” Câm nín.

    Về chủ đề lợn và tổ tông của lợn, Lận Dương Phong cũng không cùng Nhan Trinh thảo luận nhiều, bởi vì vừa lúc hai người nhìn nhau, tiếng chuông điện thoại chói tai đã đánh vỡ sự yên tĩnh.

    Lận Dương Phong nhìn màn hình, hiển thị trên đó là… giáo viên chủ nhiệm.

    Cậu bắt máy.

    Nhan Trinh yên lặng ngồi bên cạnh, còn muốn tiếp tục vuốt lông, di động lại vang lên.

    Đó là số của người cho anh danh ngạch sinh viên dự thính.

    Thế là Nhan Trinh cũng đi nghe điện thoại.

    Sau khoảng một phút, cả hai người họ cúp điện thoại và ngồi lại với nhau.

    Lận Dương Phong: “Buổi chiều kiểm tra tư chất.”

    Nhan Trinh gật đầu: “Chúng ta cũng phải đi?”

    Đúng vậy, đại học Nam Hồ cũng thành lập phân hiệu Linh Đạo, bất kể là sinh viên đại học hay sinh viên dự thính gì cũng đều phải kiểm tra tư chất.

Hết chương 53.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 53

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên