Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 55

Chương 55: Đầu Sỏ Gây Tội……

    Phương Chấn Bang nhận lấy bản báo cáo, nhanh chóng triệu tập đội viên còn đang ở trụ sở Đặc Ban Xử lại để họp.

    Hiện tại bên trong mười hai đội, mỗi đội đều có hai phần ba người, phụ trách các nơi huấn luyện tân tu luyện giả, để lại một phần ba cường giả bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, mà trong một phần ba này, có một nửa trong số họ đã nhận nhiệm vụ và lên đường, số người còn lại cũng không nhiều, còn có một số người phụ trách hậu cần.

    Do đó, mặc dù Đặc Ban Xử đã tuyển dụng khá nhiều đội viên, nhưng giờ đây khi thế giới đã trải qua những thay đổi to lớn, vẫn luôn cảm thấy căng thẳng và thiếu nhân lực.

    Phương Chấn Bang thở dài nhìn đội viên chỉ chiếm vài hàng phía trước phòng họp cùng những đội trưởng lưu thủ ở phía sau, anh dùng máy chiếu chiếu tài liệu lên tường, nét chữ được phóng to hiện rõ mồn một.

    Đội viên rất rõ ràng, lúc này thiếu người, chỉ có thể là xảy ra chuyện gì mới gọi bọn họ tới đây, cho nên bọn họ đều chuyên tâm đọc tài liệu, vừa thấy thế, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi.

    “Đội phó, điều này có nghĩa là cả nước có hiện tượng sắp lũ lụt, và chúng ta nên chuẩn bị cho việc phòng chống lũ lụt? Hơn nữa trận lụt này còn rất kỳ lạ, và có khả năng là do khả năng kỳ lạ của Thượng Cổ Dị thú vừa xuất hiện gây nên, muốn chúng tôi đi công tác?”

    Sau một thời gian trải nghiệm, khả năng tổng kết của mọi người đều mạnh hơn rất nhiều, làm việc cũng nhanh nhẹn hơn, lập tức hiểu ra điểm mấu chốt.

    Phương Chấn Bang gật đầu nói: “Đúng vậy, từ tuần trước, mạch nước các nơi dâng cao, giống như là đang ngưng tụ lũ lụt vậy, nhưng thật sự lại không có phản ứng gì. Lúc đó viện nghiên cứu đã sớm nghi ngờ có một con thú lạ, vì vậy tất cả các nơi đều được chú ý, các thành viên của Bộ đã đi kiểm tra nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, cũng không tìm thấy dấu vết của con thú lạ nọ. Tuy nhiên, trong hai ngày qua, một vài nơi đã xảy ra lũ nhỏ, phải xử lý ngay, còn những trận lũ khác sẽ xảy ra. Các người cũng phải chú ý hơn đến những nơi chưa xảy ra lũ lụt bao giờ. Đặc biệt là những nơi trước đây hay xảy ra lũ lụt thì càng phải cẩn thận hơn.”. Vẻ mặt ông nghiêm túc thở dài, “Bây giờ các người phải chia thành mười tám đội, đi đến mười tám hướng này —— Hãy nhìn xem, có 18 địa điểm được đánh dấu trên bản đồ, nếu xảy ra lũ lụt sẽ gây ra thiệt hại đáng kể. Thậm chí có những nơi chưa bao giờ có lũ lụt, người dân địa phương cũng sẽ khó di dời và thích nghi, vì vậy hãy cân nhắc những nơi này trước. Ngoài ra, khi các người được chia thành các nhóm, mỗi đội phải có một người có thể sử dụng phép thuật để ngăn chặn lũ lụt. Tôi biết có thể mọi người không hoàn toàn áp chế được, nhưng chỉ cần có thể kiên trì một chút, tranh thủ thời gian tìm được dị thú gây ra hỗn loạn này rồi tiêu diệt nó, lần này nguy cơ có thể được giải quyêt.”

    Đội viên vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng tôi hiểu!”

    Sau khi quan sát bản đồ, một đội viên cẩn thận cau mày hỏi: “Tại sao tất cả đều ở trong đất liền? Còn vùng ven biển thì sao? Cô thực sự lo lắng nói. “Chúng ta không có bất cứ người nào khống chế hải triều được, trừ phi tất cả những người biết bơi đi cùng nhau, nếu không rất khó trấn áp một thời gian được, huống chi hiện tại chúng ta còn phải trấn áp giang hà…”

    Phương Chấn Bang nặng nề thở dài, nói: “Dọc theo bờ biển không có biện pháp nào, không thể đưa tất cả mọi người đến đó, nhưng chúng ta cũng không từ bỏ cư dân nơi đó. Bởi vì cư dân ven biển cũng đã trải qua nước biển ngập lụt, bọn họ càng chấp nhận việc di dời nhanh hơn cư dân trên đất liền, việc trấn áp ven biển khó hơn trong nội địa, ngược lại, họ chọn cách cưỡng chế di dời trước, sau khi lũ lụt giải quyết xong mới quay trở lại, các khu du lịch ở vùng duyên hải cũng phải đóng cửa. Tất cả khách du lịch ở đó cũng đã được yêu cầu rời đi.”

    Các thành viên trong nhóm sững người một lúc, rồi lại bày tỏ đã hiểu.

    Quả đúng là vậy, trong thời gian ngắn nhất làm giảm thiểu sức ảnh hưởng nhỏ nhất cho mọi người.

    Nhân lực không đủ, việc quá nhiều, chúng ta chỉ có thể tận dụng tối đa những tuyển thủ có năng lực, còn những người khác, thật sự không thể làm hài lòng tất cả mọi người.

    Các thành viên trong nhóm không nghi ngờ gì, bước tiếp theo là phân bổ và sắp xếp.

    Sau một thời gian hợp tác, có lẽ mọi người đều biết mình cần kiểu đồng đội nào, đồng thời cũng hiểu kiểu đồng đội nào phù hợp nhất để phù hợp với thực lực của mình, để không tranh giành với những người cần hơn, nên chưa đầy năm phút trôi qua, tất cả các thành viên trong đội có mặt được chia thành 18 đội hết sức hợp lý, còn những người không thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ này thì tạm thời không thành lập đội mà chờ các nhiệm vụ khác — trong thế giới hiện tại, họ không bao giờ thiếu nhiệm vụ cả.

    Lâm Phong là một tiểu đội trưởng được lệnh đi dẹp lũ ở sông Tề gần thành phố HL.

    Đầu nguồn của sông là một ngọn núi tên Kỳ Hà ở gần đó, ngọn núi không cao, có nhiều dòng chảy ào ào đổ xuống, hợp lại thành một con sông lớn.

    Trước đây, các phụ lưu của những con suối này rất nhỏ, núi non ổn định, địa hình núi không đặc biệt cao, không có nhiều mưa lớn nên chưa từng xảy ra lũ quét.

    Lần này không có gì xảy ra như lần trước, nhưng đầu nguồn lại đột nhiên phun trào, mặc dù có nhiều dòng suối để phân tán lượng nước, nhưng vẫn có rất nhiều tảng đá bị cuốn trôi…. Nếu cứ tiếp tục như vậy, núi có vững chắc đến đâu cuối cùng cũng sẽ bị cuốn trôi làm núi lở, trôi thẳng xuống xuống dưới thành phố HL, nơi đó chắc chắn sẽ bị ngập.

    Lâm Phong dẫn đội ngũ đi lên núi, phía trước có người cầm pháp khí dẫn đường, hắn nhanh chóng leo lên núi, người dẫn đường còn rất dũng cảm, tuổi còn rất trẻ, nhanh chóng đưa họ đi đường tắt về hướng đầu nguồn.

    Đi bộ đến lưng chừng núi, người trong đội biết thủy thuật là một đạo sĩ, ông ta làm phép để sắp xếp lại dòng chảy dọc đường đi, để chúng có thể ổn định nhất có thể.

    Khi đi ngang qua một tảng đá nhô ra, ai nấy đều đề phòng, người dẫn đường ngẩng đầu lên xác định phương hướng, chợt lộ vẻ kinh ngạc: “Chuyện gì vậy?” Hắn chợt nhớ ra điều gì, nhanh chóng khua tay múa chân đi qua, nói với cả đoàn: “Các anh ơi, có ngọn núi nào tự dưng nhô lên khỏi mặt đất như trên TV nói không? Chỗ này em nhớ rõ lắm, trước đây không có ngọn núi nào cả”.

    Nghe vậy, Lâm Phong trong lòng run lên, hắn có linh cảm — bọn họ có lẽ đã tìm ra dị tượng ngọn nguồn rồi!

    Các thành viên khác trong nhóm cũng nhanh chóng chui qua chỗ nấp và nhìn theo hướng mà người dẫn đường chỉ.

    Ngọn núi đó…

    Trên núi cây cỏ không nhiều, lộ ra rất nhiều tảng đá, nếu không phải thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các loại dã thú từ trong đó nhảy ra, cơ hồ sẽ khiến người ta cho rằng đây là một mảnh đất cằn cỗi, nhưng nương theo ánh sáng nhìn qua, lại thấy trên mặt đất có số ánh sáng vàng chói mắt, thỉnh thoảng còn xuất hiện một số ánh sáng đầy màu sắc khác, nó hình như là … một mỏ ngọc?

    Lâm Phong càng thêm chắc chắn, bởi vì rất nhiều ngọn núi cổ xưa xuất hiện từ trước đến nay đều chứa quặng vàng và ngọc thạch, hắn nói với đạo sĩ đang thi triển thủy pháp: “Linh Ngôn Tử, trước tiên anh khai thông mạch nước chỗ này đã, chúng ta đi xem thử.”

    Đạo sĩ Linh Ngôn Tử không phản đối, mục đích chính của anh ta là trấn áp lũ lụt, nếu các thành viên khác trong đội chiến đấu với những con thú ở phía bên kia, anh ta phải cẩn thận hơn để không để lũ lụt bên này bùng phát.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Lâm Phong không nói gì nữa, để một đội viên bảo vệ dẫn đường quay về, còn những đội viên khác cùng anh đi đến một ngọn núi khác để tìm kiếm dấu vết của con dị thú.

    Chỉ là, họ đã tìm kiếm cẩn thận và quả nhiên tìm thấy một số sợi lông mới có chứa linh khí màu đỏ và vàng — rõ ràng là của dị thú, chỗ đó còn có một số hài cốt còn tươi của rắn và côn trùng — có lẽ là dị thú đã ăn ở đây. Bọn họ lại tìm khắp nơi trên núi từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không nhìn thấy được chân thân thật sự của con dị thú nọ.

    Sau khi xác định dị thú không có ở đó, trong đầu Lâm Phong có một suy nghĩ: Chẳng lẽ dị thú ra ngoài ăn thịt người sao?

    Khó trách hắn nghi hoặc, bởi vì các nơi từng có chuyện ăn thịt người, phần lớn đều là quái vật, trong đó có một số ít đến từ những ngọn núi cổ xưa vừa mới thức tỉnh…. Không phải cổ quái sinh sản trên cổ sơn đều thân thiện và tốt bụng, vậy nên có một số con chỉ thích ăn thịt người, và một số con không ngại ăn thịt người khi chúng thực sự đói.

    Lâm Phong hít sâu một hơi, cảm thấy mình phải chú ý nhiều hơn, lập tức bấm số di động của Phương Chấn Bang đang ở thành phố B, sau khi cuộc gọi được kết nối thì vội vàng nói: “Phương đội phó, chúng tôi ở gần đầu nguồn trận lũ lụt, tôi đã phát hiện một ngọn núi cổ mới, tôi hoài nghi dị thú trên ngọn núi cổ này có thể là thủ phạm gây ra trận hồng thủy, nhưng hiện tại nó không có ở trên núi, anh hãy chú ý…”

    Hắn vội vàng nói xong thì Phương Chấn Bang bên kia cũng đáp lời.

    “Tôi chỉ sợ, không cần cậu nhắc nữa.”

    “Chúng tôi đã tìm thấy nó…..”

    “Nó đã ở trên con phố chính của thành phố B rồi.”

    Sau đó, đối phương cúp điện thoại.

    Con ngươi Lâm Phong co lại, vẻ mặt khó có thể tin được.

    Trên đường phố của thành phố B, một con thú đang chậm rì rì mà đi tới.

    Quái vật này rất cao, ước chừng cao bằng hai người, mình heo mặt người, lông màu vàng đuôi màu đỏ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng như trẻ con khóc, so với dã thú to lớn, con này thoạt nhìn còn đáng sợ hơn.

    Càng đáng sợ hơn chính là, con hung thú này trong mắt tràn ngập hung quang, ánh mắt đảo qua bốn phía, giống như là… đang chọn lấy một con mồi ngon nhất vậy.

    Người đi đường hoảng sợ chạy tán loạn, bọn họ tự giác chạy trốn, thậm chí phát hiện chiếc xe đậu bên đường còn cuống cuồng cạy khóa, định chen vào lái đi, có người điên cuồng lao vào các cửa hàng mặt tiền xung quanh, sau đó khóa chặt cửa, lén gọi cho Đặc Ban Xử — đã có số công khai.

    Dị thú xuất hiện trên đường phố B cũng không phải là lần đầu tiên, hơn nữa lần này, bất kể là phản ứng của người bình thường hay phản ứng của Đặc Ban Xử gì cũng đều nhanh hơn trước rất nhiều, những phóng viên tình cờ ẩn nấp trên con phố này cũng cẩn thận đứng dậy, chuẩn bị bí mật phát sóng trực tiếp, nhỏ giọng nhắc nhở những người dân khác đừng đến con phố này.

    Con thú phớt lờ những con khác, nó khịt mũi rồi nhanh chóng chạy về phía một con phố nào đó.

    Trên truyền hình trực tiếp, phóng viên tiền trạm nhanh nhẹn nhẹ nhàng nói: “Con quái vật này hiện đang hướng về phía phố Vĩnh Hòa, xin thông báo cho những người xung quanh trên con đường đó nhanh chóng rời đi, đồng thời yêu cầu các bộ phận liên quan trực tiếp đến phố Vĩnh Hòa ngay…”

    Sau đó, phóng viên tiền tuyến lên xe riêng của mình, đánh bạo và lặng lẽ đi theo phía sau.

    Ồ, chương trình phát sóng trực tiếp của cô ấy chưa bao giờ bị tắt.

    Nhân Trinh đang ngồi trong quán nghịch một miếng Ngọc Thạch.

    Ngọc Thạch có màu lam, dưới bàn tay nhào nặn của anh, nó không ngừng biến hóa hình dạng, dần dần biến thành hình dáng một thanh niên, dáng người cao thẳng, cho người ta một loại cảm giác rất lạnh lùng.

    Tạo hình người xong, Nhan Trinh đang định véo mặt nó, đang nghĩ xem nên làm thế nào, bỗng anh khịt khịt mũi.

    Hả, tổ tiên của con lợn rừng kia hình như đang ở đây?

    Ngay sau đó, Nhan Trinh cảm giác có một bóng người quen thuộc đang chạy tới, chạy càng lúc càng xa, chính là Đặc Ban Xử!

    Không được, nhất định phải nhanh hơn Đặc Ban Xử, anh đã hứa với Trứng bé con sẽ bắt nó về nấu cho cậu ăn, nhưng vẫn chưa đi ngay vì không muốn nấu cùng một món cho Trứng bé con ăn liền mấy ngày, hiện tại đã qua một thời gian, đồ ăn đưa tới cửa, anh sao có thể để cho người của Đặc Ban Xử đến trước được?

    Phải lập tức bắt lại mới được!

    Thế là sau ba hai bước, Nhan Trinh cũng xuất hiện trên phố Vĩnh Hòa.

    Rất gần rồi.

Hết chương 55.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 55

Ngày đăng: 12 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên