Chương 56: Cơm Hộp Mang Đi Làm!
Trên phố Vĩnh Hòa vẫn rất náo nhiệt như vậy.
Trên đời không bao giờ thiếu người thích xem náo nhiệt (tìm đường chết), cho nên mặc dù ngày hôm đó trên đường này có một con lợn rừng lớn hoành hành, nuốt chửng bao nhiêu người, nhưng trong vòng hai ngày lại có thêm nhiều người tràn ra đường, họ ở đây để khám phá — không có gì đáng ngạc nhiên, ngoại trừ gia đình của những nạn nhân thực sự và một số người thực sự tốt bụng, những người quan tâm đến những người lạ lại có mấy người? Đến để nghị luận thôi, mà nếu có quan tâm nhiều hơn thì tất nhiên cũng chỉ quan tâm đến an toàn của mình thôi. Đó là bản chất của con người mà.
Những người buôn bán trên con phố này rất dũng cảm, chỉ có một số ít bỏ nghề, còn phần lớn vẫn kiên trì ở lại, do lượng khách tăng nên họ kiếm được nhiều tiền hơn, đặc biệt là những người ở gần nơi xảy ra vụ án, kiếm được càng nhiều.
Thế nhưng phố Vĩnh Hòa có lẽ là nơi rất dễ xảy ra đại sự, ngày này du khách đến tìm đường chết cũng thực sự tận mắt nhìn thấy yêu quái ăn thịt người.
Con heo mặt người to lớn màu vàng “Bịch bịch bịch” lao vào phố Vĩnh Hòa, phi thẳng đến nơi con heo rừng tinh kia chết, dùng mõm đánh hơi dưới đất.
Lập tức, rất nhiều du khách hoảng sợ lần lượt bỏ chạy, nhưng cũng có người thích náo nhiệt không sợ chết, thậm chí còn trốn sau một số chướng ngại vật lén lút quan sát —— Lợn mặt người, trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy, so với lợn rừng tinh kia còn hiếm thấy hơn nhiều. Huống chi, con lợn có khuôn mặt người vừa ngửi đã thấy nó có vẻ khá ngoan ngoãn…
Giây tiếp theo, con lợn mặt người ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh rồi lao về phía trước, cắn một du khách tưởng rằng mình đang ẩn nấp bí mật lắm! Thẳng đến lúc này người đó mới cảm thấy hối hận, nhưng đã muộn, hắn ta chỉ cảm thấy thắt lưng truyền đến một trận đau nhói, sau đó là thanh âm nhai nuốt kịch liệt, mỗi một lần nhai, hắn càng ngày càng gần miệng con heo khổng lồ, sau đó, hắn cái gì cũng không biết nữa.
Cả đường phố như chết lặng.
Những người nhìn thấy cảnh này cơ hồ như không thể cử động được, vốn cho rằng là do sợ hãi quá độ, nhưng có người tự cho rằng mình không bị sợ đến chân mềm nhũn mới phát hiện ra, có một lực lượng vô hình nào đó đang khống chế bước chân của hắn, khiến hắn di chuyển được.
Nỗi kinh hoàng lan truyền trong đám đông, những người ở xa điên cuồng chạy trốn, những người ở gần thì đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể bất lực nhìn con lợn mặt người nhai và ăn thịt từng du khách một, máu đỏ tươi chảy ra từ hàm răng nó, chảy qua khóe miệng, lúc nó cắn xé kịch liệt, máu phun ra bắn tung tóe lên mặt con heo mặt người, nó phun ra một chiếc lưỡi dài, liếm sạch hai bên mặt nó.
Chẳng mấy chốc, con lợn mặt người đã ăn xong một người, và liếc nhìn qua lại giữa những người bất động, như thể muốn nhặt miếng thịt ngon nhất rồi nuốt chửng.
Hết rồi, hết rồi!
Tất cả những người bị ánh mắt đó quét qua đều cảm thấy nguy cơ trở thành con mồi quét qua cơ thể, khiến họ không tự chủ được run lên, cảm thấy lạnh sống lưng và hối hận đến tột cùng — tại sao vừa rồi không chạy đi! Trong phạm vi này, vẫn còn chỗ để trốn thoát. Nhưng bây giờ? Họ chỉ có thể hy vọng rằng con quái vật này sẽ không bắt họ…
Con lợn mặt người từ từ tiến đến chỗ một du khách và ngoác miệng ra.
Mùi khí nóng hầm hập phả vào mặt, du khách sắc mặt tái xanh, sợ tới mức tè ra quần, lập tức mùi tanh nồng xông ra.
Con lợn mặt người: “…” Câm nín.
Nó ngoảnh mặt đi với vẻ ghê tởm rồi bước về phía một du khách khác.
Vị khách du lịch này cũng tìm mọi cách để được giải cứu, nhưng càng lo lắng, anh ta càng không thể đi tiểu được!
Con lợn mặt người đợi một lúc, sau khi chắc chắn rằng con người có chất thịt dai này sẽ không tạo ra bất kỳ mùi vị tồi tệ nào, nó há miệng và cắn vào eo người đó một lần nữa ——
Trước khi cắn, nó nhạy cảm cảm nhận được một luồng nguy cơ mãnh liệt, nhanh chóng rút hàm răng sắc nhọn ra, giương vó chạy thẳng sang bên kia đường, hoàn toàn không để ý đến những người mình mới lựa chọn lúc nãy!
Đột nhiên không kịp phòng bị, những du khách này đành cam chịu số phận… Nhưng lúc này, thoát khỏi nguy hiểm rồi?
Bọn họ theo bản năng nhìn về phía sau lưng con quái vật, người có chút thông minh tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhìn về phía đối diện hướng quái vật chạy.
Thấy vậy, bọn họ tròn mắt ngạc nhiên!
Ở ngã tư đường, một bóng người mảnh khảnh chậm rãi đi tới, tuy rằng nhìn qua rất chậm, nhưng không biết như thế nào, sau ba bốn bước, bóng người kia đã ở trước mặt.
Sau khi nhìn rõ ràng, các du khách không khỏi há hốc mồm.
Người này dung mạo thật sự là không thể tin được! Cứ như là… một tiên tử hạ phàm vậy? Dường như tất cả tinh hoa của núi sông đều rơi vào người này vậy. Bọn họ chưa từng thấy qua người nào như vậy cả.
Một số người cũng nhận ra phong thái của chàng trai này, hình như anh là người ngày đó thoải mái thu thập con lợn rừng tinh to lớn kia vậy, bây giờ con lợn mặt người này lại bỏ chạy với vẻ mặt sợ hãi… Chẳng lẽ là anh ta? Nếu thật sự đó là anh ta, vậy, vậy bọn họ sắp được giải cứu rồi!
Cuối cùng vẫn còn một vài người chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, vốn nghĩ lần này phải chạy hết sức mới đuổi kịp, nhưng không ngờ tới là người thanh niên rất đẹp trai kia chỉ đi được vài bước đã thình lình dừng lại, đưa tay về phía trước hư vô kéo kéo cái gì đó.
Tiếp theo, một cơn gió mạnh thổi ngược lại tạo nên lực hút đáng sợ, từ trong đó, con lợn mặt người vốn đã chạy sang bên kia đường bị luồng gió nọ tóm lấy rồi đột ngột kéo ngược trở về!
Vì thế, con lợn có khuôn mặt người đó lại rơi xuống bên cạnh mọi người một lần nữa.
Nó nằm xuống dưới chân người thanh niên siêu đẹp trai kia, còn người thanh niên đó thì ngồi xổm xuống rồi vỗ vỗ vào lưng… con lợn mặt người nọ, sau đó, anh ta thì thầm: “Thịt này được …”
Những người sống sót: “???” Bọn họ vừa nghe thấy cái gì vậy trời?
Bọn họ có nghe nhầm không? Thế nào là được? Thịt gì là được??!!
Mà đương sự thì….
Nhan Trinh một tay đè lên đầu con lợn mặt người, không cho nó ngóc đầu dậy, tay kia vỗ vỗ đánh đánh lên người nó, cuối cùng cảm thấy thịt rất chắc, nhưng hình như vẫn còn hơi hôi một chút.
Nghĩ đến đây, Nhan Trinh đưa tay vỗ vào bụng con lợn mặt người.
Lợn mặt người: “Ọe!”
Con lợn há miệng nôn ra xác của những du khách chưa kịp tiêu hóa.
Không còn gì cả, tất cả đều bị nôn ra.
Các du khách đều nín thở, nhất thời không biết là sợ hãi hay là chán ghét.
Nhan Trinh hài lòng gật đầu.
Thức ăn mà con người ăn hiện nay rất lộn xộn, thịt đầy tạp chất, không có linh khí, ngoại trừ một số con có thiên tính thích ăn thịt người là có hứng thú, còn lại những dị thú khác cũng không ăn như vậy, Trứng bé con của anh cũng thế.
Tạp chất trong cơ thể con Hợp Dữ này còn tốt, vừa mới nhai một người đã nhổ ra rồi, lúc xử lý nguyên liệu nấu ăn thì lấy dạ dày lợn ra, Trứng bé con chắc cũng sẽ thích…
Thử nghiệm thực tế một chút, Nhan Trinh vừa đè con lợn dưới đất vừa nghĩ, lúc trước không nghĩ tới, đáng lẽ anh phải bắt nó về sớm hơn rồi nuôi một thời gian mới ăn, thế không phải tốt hơn sao? Để con này đi ra nhất định sẽ có dị thường, cho nên cứ đem nó nhốt vào trong núi đi. Hai, sao lúc đó anh không nghĩ ra chứ!?
Toàn bộ quá trình con Hợp Dữ đến Phố Vĩnh Hòa đến ăn thịt người bị xử lý chỉ diễn ra trong tích tắc, mất chưa đầy năm phút, còn Đặc Ban Xử thì dù hành động có nhanh thế nào cũng chỉ vừa kịp đến nơi.
Quái vật dám xông thẳng ra đường gây sự đều là quái vật điển hình, nhất là khi đối phương rất có khả năng là thủ phạm gây ra lũ lụt thì càng phải xử lý nghiêm.
Thế là Phương Chấn Bang kéo theo rất nhiều đội viên được lưu lại phía sau vội vã chạy tới, nhưng điều bọn họ không ngờ tới là dù đến rất nhanh nhưng vẫn chỉ nhìn thấy một “xác chết” bị trấn áp hoàn toàn.
Còn người đang trấn cái “xác” nằm dưới đất không dậy nổi kia chính là vị mà Đặc Ban Xử bọn họ ai cũng biết rất rõ không được chọc vào – Nhan đại sư, người có dung mạo tỷ lệ thuận với thực lực.
Cổ họng Phương Chấn Bang khó khăn mấp máy, bước nhanh đến bên cạnh Nhan Trinh, khô khan hỏi: “Nhan đại sư, ngài… Sao ngài lại tới đây?”
Nhan Trinh có chút kỳ quái nói: “Tôi ở gần đây mở một cửa hàng, anh không biết à?” Anh lại chỉ vào Hợp Dữ nằm dưới đất nói: “Lận đội trưởng muốn ăn cái này, vừa vặn giao đến cửa nhà cho tôi đi.”
Phương Chấn Bang nhất thời không nói nên lời, con quái vật này thoạt nhìn không bình thường, ông vốn muốn cùng Nhan đại sư bàn bạc, xem có thể giao con quái vật này cho bọn họ nghiên cứu hay không, hiện tại lại nghe nói như thế, đây là Nhan đại sư cố ý làm thức ăn cho Lận đội trưởng thì làm sao ông dám mở miệng, có mở miệng cũng không được.
Suy nghĩ thật nhanh, Phương Chấn Bang quyết định hỏi lai lịch của quái vật trước: “Nhan đại sư, ngài có biết đây là quái thú gì không? Nó từ trong núi mới chui ra à?”
Nhan Trinh nhìn Phương Chấn Bang: “Các người không biết nó à?”
Phương Chấn Bang cười nhạt: “Không biết.”
Nhan Trinh không cười nhạo ông, trực tiếp nói: “Con Hợp Dữ này từ trong Diệm Sơn đi ra, nó mà ra sẽ gây lụt lội khắp nơi, phiền phức lắm, tôi đi xử lý nó làm thức ăn.”
Phương Chấn Bang nghe xong, cơ bản khẳng định con Hợp Dữ này chính là thủ phạm gây ra trận lụt vừa rồi, chỉ cần đợi mạch nước ở các nơi bình thường trở lại sau khi giết nó là có thể xác định, nghĩ đến kẻ ăn thịt người này đã khiến Đặc Bạn Xử bọn họ bận rộn bao lâu nay, cuối cùng lại trở thành món ăn trên bàn của Nhan đại sư và Lận đội, ông có loại cảm giác… Không biết nên nói cái gì, tóm lại, cũng may hai người này ở phe con người bọn họ.
Sau khi vắt óc suy nghĩ, ông nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, vội nói: “Ngài xem, cả cái đầu này chỗ nào cũng không ngon, Đặc Ban Xử chúng tôi mấy ngày nay cũng săn được một ít yêu thú, không bằng ngài cắt đi rồi lấy phần ngon nhất của con Hợp Dữ, sau đó tôi quay về để tìm thịt ngon nhất từ những con dị thú khác, cắt nó ra đổi cho ngài, để tôi lấy những thứ kém ngon hơn trên con Hợp Dữ này, thế sao?”
Nhan Trinh lúc đầu không có hứng thú lắm, nhưng nghe Phương Chấn Bang nói như vậy cũng cho là đúng, Trứng bé con tuy rằng muốn ăn tinh hoa của tổ tông con lợn rừng, anh cũng đã từng làm thịt heo mười tám món, lần này anh lại làm giống vậy nữa, thế không phải đang lừa người sao? Đổi lấy đồ ăn ngon khác cũng tốt, dù sao cũng chỉ là đồ thừa mà thôi.
Nghĩ đến đây, Nhan Trinh gật đầu, bàn tay anh dùng sức một chút.
Bụp một tiếng, đầu Hợp Dữ bị đập cho bầm dập, con thú cứ như thế chết đi.
Đặc Bạn Xử và mọi người có mặt ở đó: “…” Nghẹn họng.
Nhan Trinh thản nhiên nhấc một chân của nó lên, kéo đến cuối phố Vĩnh Hòa, nói: “Vậy anh cùng tôi trở về cửa hàng trước, tôi xử lý nó rồi giao cho anh phần còn lại.”
Phương Chấn Bang nháy mắt với đội viên, để mấy người ở lại trấn an đám đông, xử lý phần kế tiếp, các đội viên không ở lại thì đi theo Phương Chấn Bang đến Tích Thạch Trai.
Những du khách còn đang đi trên đường đều sửng sốt, bọn họ đứng như phỗng cho đến khi những thành viên còn lại trong đội đi nói chuyện, lúc này bọn họ mới sực tỉnh, sau đó lần lượt hỏi:
“Chàng trai đã cứu chúng ta là ai?”
“Trông rất đẹp, chẳng lẽ cũng là người của Đặc Ban Xử à?”
“Hình như anh ấy có nhắc đến một cửa hàng, là cửa hàng nào…”
Các đội viên Đặc Bạn Xử ở lại đúng là sứt đầu mẻ trán.
Hết chương 56.